Ta Bị Kẻ Tâm Cơ Lừa Gạt Làm Hôn Thê

Chương 7:




10.
Ta đột nhiên kinh ngạc.
Chàng tiếp tục kể về vụ án, thật không ngờ lại liên quan đến vụ phản quốc của Vệ Phò mã năm xưa.
Nghĩa phụ của ta vốn tên là Vệ Đức, là gia bộc của Phò mã Vệ Ninh, từ nhỏ đã theo ông chinh chiến khắp nơi, thân như huynh đệ.
Khi Vệ Ninh nam tiến giao chiến với La Việt quốc, bị quân sư Trương Tư Viễn tố cáo phản quốc.
Hắn từ trướng của Phò mã tìm ra vài phong mật thư, trong thư có nhắc đến việc mỏ khoáng.
Long Tam Lang thần tình nghiêm nghị: "Mỏ khoáng liên quan đến quốc kế, một khi rơi vào tay La Việt quốc, hậu quả thật khó lường."
Sự việc lập tức được tấu trình lên triều đình, tiên hoàng giận dữ, ra lệnh cho người điều tra triệt để.
"Khi đó Vệ Ninh bị thương nặng hôn mê, không thể tự chứng minh, thêm vào khẩu cung của Trương Tư Viễn và mật thư, liền bị định tội."
Ta ngẩn ngơ nhìn chàng, thật không dám tin vào tai mình.
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta.
Ánh mắt hắn lóe lên một tia thương xót, khó khăn mở miệng:
"Đúng vậy, Tiểu Diêu, nàng chính là con gái của Công chúa Chiêu Nguyệt và Vệ Ninh."
Trong nháy mắt, lòng ta trĩu nặng như chì lạnh đổ đầy.
Chàng tựa như không nỡ, giải thích: "Hôm nay giam nàng vào ngục, cũng là để bảo vệ nàng."
"Trước đó Tể tướng và Trương Tư Viễn cấu kết bán vũ khí tinh nhuệ của Binh bộ, bị ta tình cờ phát hiện. Tể tướng tiên phát chế nhân, giam ta vào ngục, ta thuận thế hành động, âm thầm điều tra."
"Chuyến nam hạ lần này, ta từ chỗ Trương Tư Viễn lần ra, điều tra vụ phản quốc này, cũng tình cờ phát hiện thân thế của nàng."
"Hiện nay bản đồ mỏ khoáng xuất hiện, chân tướng năm đó đã gần sáng tỏ, khó tránh có kẻ chó cùng rứt giậu g.i.ế.c người diệt khẩu."
Ta nghẹn ngào nói: "Nghĩa phụ ta tuyệt đối không phải là kẻ phản quốc! Là các ngươi đã vu oan ông ấy!"
Long Tam Lang kéo ta vào lòng, một nụ hôn nóng bỏng rơi trên trán ta.
"Tiểu Diêu, bây giờ nàng còn tin ta không?"
Ta im lặng.
Chợt nhớ ra chữ phức tạp trên tờ giấy dầu ghi sổ, giờ ta đã nhận ra.
Chữ "Chân".
Chàng sớm đã biết, mình nợ ta một tấm chân tình.
Long Tam Lang thở dài một tiếng, tự giễu nói: "Là ta sai rồi, ta không nên lừa nàng, giấu nàng, lợi dụng nàng."
"Bây giờ ta muốn chuộc lỗi, điều tra vụ án này, cho nàng một lời giải thích."
Chàng bảo ta an tâm đợi ở đây, trong vòng một tháng, sẽ điều tra rõ ràng.
Dưới ánh nến, ánh mắt chàng sâu thẳm, tâm tình xúc động:
"Tiểu Diêu, tin ta thêm một lần nữa."
Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!
11.
Long Tam Lang không nuốt lời.
Chưa đầy nửa tháng, chân tướng vụ án đã được điều tra rõ ràng.
Trương Tư Viễn lập công chuộc tội, chủ động tố giác việc năm xưa bị Tể tướng sai khiến, gài bẫy vu oan Vệ Phò mã.
Năm đó, Vệ Ninh vô tình phát hiện ra mỏ khoáng, lại nhận thấy Tể tướng ngấm ngầm giao dịch vũ khí tinh nhuệ của Binh bộ với La Việt quốc. Tể tướng mật lệnh Trương Tư Viễn tiết lộ hành tung của Vệ Ninh cho địch quân, chặn g.i.ế.c giữa đường, rồi nhân lúc ông trọng thương hôn mê, làm giả mật thư vu cáo, ý đồ chiếm đoạt bản đồ mỏ khoáng.
Vệ Ninh sớm đã giao bản đồ mỏ khoáng cho Vệ Đức hộ tống về kinh, nào ngờ ông bị truy sát suốt dọc đường, mãi hai tháng sau mới về đến kinh thành.
Ngày về kinh, phủ Phò mã bị tịch thu gia sản và bắt giam, Vệ Đức oán giận tiên hoàng không phân biệt đúng sai, mang theo tiểu thư của phủ, từ đó bản đồ mỏ khoáng không rõ tung tích.
...
Nha hoàn Long gia đến đưa đồ, kể xong vụ án, lại thầm thì bên tai ta:
"Công tử nhà ta cùng Đại Lý Tự điều tra vụ án, ngày đêm vất vả, ăn không ngon ngủ không yên, người gầy đi một vòng, tiểu thư chẳng lẽ không đau lòng sao?"
Ta bịt tai, lặng lẽ trở mình.
Thời gian này, ta được chăm sóc rất tốt, Long Tam Lang sai người mang đến rất nhiều thứ, ta không chịu chút ủy khuất nào.
Chỉ là trong lòng vẫn lo lắng, đêm không ngủ yên.
Chưa kịp thở phào, đột nhiên có vài ma ma trong cung xông vào ngục, cúi chào ta, rồi đỡ ta đi.
Ta vừa định giãy giụa, liền thấy trước mặt là một lão giả đứng đó, mỉm cười nhìn ta.
"Chúng ta đến đón Tiểu Quận chúa vào cung yết kiến."
Không ai khác, chính là lão nhân mặt trắng không râu ấy.
12.
Ta trong cơn mê man bị đưa vào cung, mấy vị ma ma thay phiên nhau chăm sóc, chỉnh trang cho ta từ đầu đến chân.
Ta hầu như không nhận ra thiếu nữ trong gương đồng.
Tóc đen như mây, da trắng như ngọc, môi không tô mà đỏ, tựa trăng non sáng rực.
Ta được dẫn vào một cung điện trang nghiêm với tùng bách quanh co.
Thánh thượng rất hòa nhã, mời ta đến gần, dưới ánh đèn chăm chú nhìn ta, cười nói:
"Tiểu Đức Tử nói không sai, trông thật sự giống cô mẫu."
Lão Thái hậu lau nước mắt, nhìn ta đầy vẻ thương yêu.
Bên cạnh là Thất công chúa ôn nhu đoan trang, đang tò mò nhìn ta.
Họ kể về những chuyện xưa, than thở không ngừng.
Khi nói đến tình thâm, Lão Thái hậu nắm tay ta, nghẹn ngào nói:
"Còn nhớ năm đó, mẫu thân con vào cung gặp ta, đùa nói về đứa trẻ trong bụng giống phụ thân con, sức mạnh vô biên, cả ngày nhốn nháo, đá đạp, khiến nàng không thể yên giấc."
"Dù là than phiền, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hạnh phúc, nàng nói chẳng mong gì hơn, chỉ cầu con bình an khỏe mạnh. Nay con đã bình an lớn khôn, dưới suối vàng nàng biết được cũng thấy an lòng."
Ta rưng rưng gật đầu.
Họ lại hỏi về cuộc sống của ta những năm qua.
Ta không giấu giếm, trả lời từng câu hỏi.
Nghe đến cuối, Thánh thượng ngạc nhiên: "Hôn ước từ nhỏ? Vậy con trở về kinh là để thành thân?"
Ta cúi đầu thật sâu, sau đó ngẩng lên, ánh mắt đầy bình tĩnh: "Không, con đến để từ hôn."
Cả cung điện xôn xao.
Thánh thượng lại hỏi: "Tại sao?"
Ta đáp: "Nghĩa phụ đã nói, người quý ở tấm lòng chân thành. Người ấy lừa ta, giấu ta, lại lợi dụng ta, không phải là lương phối."
Thánh thượng vuốt trán cười nói: "Kẻ lòng lang dạ sói như vậy, sao xứng với con? Chi bằng trẫm chọn cho con một mối hôn sự tốt hơn?"
Thất công chúa mỉm cười, cũng tiếp lời: "Hoàng huynh, muội thấy Tam lang của phủ Định Quốc công rất xứng với muội muội."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.