Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước

Chương 13:




Ta rất bội phục mình có thể đi ra khỏi cửa Tiêu gia. Trời biết lúc này ta muốn khóc nhiều đến mức nào, chân ta không ngừng run rẩy, mấy lần suýt ngã xuống mặt đất, nhưng ta vẫn cố gắng bước đi.

 
Trời đã tối, ta nhìn con đường núi dài đằng đẵng bắt đầu cười nhạo bản thân, thật là nhục nhã, lúc đầu chỉ mải mê thưởng thức cảnh núi non, không khí trong lành, quên mất nếu chẳng may mình bị đuổi khỏi đây thì sẽ như thế nào.
Lúc đi ra cũng không đi giày, may mà thời tiết không lạnh lắm, chỉ có điều con đường núi này hơi khó đi.
Ta cứng ngắc đi về phía chân núi, con đường quanh co khiến ta không thể nhìn được phía trước. Một số hòn đá nhỏ cắt vào chân ta làm những hạt cát không chút khách khí mà luồn vào, lòng bàn chân không biết từ lúc nào đã bắt đầu chảy máu. Ta không quan tâm, bây giờ ta chỉ biết phải mau xuống núi. Mặc dù Nhân ca ca không có ý định thực hiện lời thề của hắn, nhưng ta vẫn sẽ giữ lời, ta đáp ứng hắn, chỉ cần là yêu cầu của hắn, ta đều cố gắng hoàn thành, vô luận là yêu cầu ra sao. Kỳ thật ít nhất hắn cũng làm được một việc, đó là… khi hắn muốn vứt bỏ ta, hắn sẽ chính miệng nói ra!
Không biết đi bao lâu, chân ta đã đau đớn đến mất cảm giác, một chuỗi dấu chân máu thật dài theo phía sau ta hiện lên dưới ánh đèn đường lờ mờ, đã không nhìn thấy Tiêu gia, cả Nhân ca ca cũng không thấy nữa rồi.
Ta đi tới một thân cây rồi ngồi xuống, mệt… vô luận là thể xác hay tinh thần, lấy tốc độ của ta hiện giờ, có lẽ đêm nay tuyệt đối không xuống núi được, ta chỉ có thể cố gắng đi càng xa càng tốt. Ta nghĩ bây giờ nghỉ ngơi một chút cũng không sao, vì vậy ta liền dựa vào thân cây, đầu choáng váng vô cùng, thân thể có chút nóng lên… Ta nhân tiện ngủ thiếp một chút, trong lòng thầm nhủ, “Nhân ca ca, nhất định ta sẽ đi, ta sẽ không làm khó ngươi, làm ngươi khổ sở. Nhân ca ca….” Trong suy nghĩ hỗn loạn, ta lâm dần vào hôn mê.
“Nếu như ta làm sai điều gì đó, ngươi sẽ trách ta sao?”
“Không đâu, ta sẽ dạy Tiểu Quân điều đúng, cho đến khi Tiểu Quân không sai nữa.”
………………..
“Tiểu Quân Tiểu Quân Tiểu Quân…. Ha ha ha ha…. Ta thích Tiểu Quân…”
………………………
“Nếu ta làm chuyện có lỗi với Nhân ca ca, ngươi sẽ không quan tâm ta nữa đúng không?”
“Không đâu.”
“Vậy nếu như ta lừa Nhân ca ca thì sao?”
“Tiểu Quân thiện lương như vậy, cho dù muốn gạt ta cũng sẽ có lý do đúng không?”
“Ngươi sẽ không quan tâm ta?”
“Sẽ không.”
“Thật không?”
“… Thật mà! Tiểu Quân, Tiểu Quân, Tiểu Quân….”
Ta đột nhiên bừng tỉnh, đầu choáng váng, chung quanh tối đen như mực….. Mơ tới quãng thời gian kia, trái tim ta không khỏi ấm lên… cho dù lời gọi yêu thương chỉ là ảo giác!
“Tiểu Quân!”
Thân thể ta không khỏi run lên, chẳng lẽ ta còn chưa tỉnh lại? Còn đang trong ảo giác vui vẻ sao? Tay ta không khỏi xoa xoa ngực.
“Tiểu Quân! Trả lời ta! Ngươi ở đâu?”
Bóng dáng Nhân ca ca chậm rãi xuất hiện ở phía kia con đường, sau đó chạy nhanh về phía ta, “Tiểu Quân, Tiểu Quân…”
Ta xoay người chạy trốn, bị Nhân ca ca nhìn thấy rồi, ta căng thẳng, càng lúc chạy càng nhanh hơn.
“Tiểu Quân!” Nhân ca ca hét lớn một tiếng, ta nghe được hắn đang tăng tốc đuổi theo ta.
“Đừng đuổi theo, đừng đuổi theo nữa!” Ta hét to trong lòng, “Đừng đuổi ta, đừng đuổi ta, ta sẽ rời đi, không xuất hiện nữa, xin đừng tuyệt tình như thế… xin cho ta một chút quyền lợi có thể len lén nhớ đến ngươi.”
Cơ thể ta không chịu được tốc độ chạy trốn, kết quả ta té ngã về phía trước.
“Tiểu Quân… ngươi sao rồi?” Nhân ca ca chạy tới bên cạnh ta, cẩn thận nâng ta dậy để ta tựa vào bộ đồ tây đắt tiền của hắn.
“Ta… đã… rất… rất cố gắng…. đi, thật đấy! Không lừa ngươi… không lừa ngươi đâu…” Ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ta sợ ánh mắt khinh miệt của hắn sẽ đâm nát trái tim ta.
“Xin lỗi, xin lỗi….” Nhân ca ca đột nhiên ôm chặt ta, không ngừng thì thầm bên tai.
“…”
Ta khó hiểu nhìn nam nhân đang gác đầu lên cổ ta không ngừng nói xin lỗi.
“Là ta không tốt, ta đáp ứng sẽ tin tưởng ngươi, nhưng lại tổn thương ngươi, ta không tốt, Nhân ca ca không phải người.”
“Nhân ca ca…” Ta giơ tay lên, do dự một chút rồi chậm rãi đặt lên người hắn.
“Tiểu Quân… theo ta trở về thôi, Tiểu Quân!”
“Ân!” Vốn nghĩ muốn giận dỗi Nhân ca ca nhưng nhìn thấy hắn khổ sở như vậy làm ta không khỏi mềm lòng.
“Tiểu Quân.” Nhân ca ca đau lòng nhìn hai chân đẫm máu của ta, chậm rãi ôm lấy ta rồi nói, “Mặc dù ta bây giờ không cách nào tiếp nhận, nhưng xin ngươi cho ta một chút thời gian, ta sẽ quên hết những gì không hay. Ta yêu ngươi, ngươi phải nhớ kỹ điều đó!”
“Ta không ép ngươi, ngươi cũng sẽ có đủ thời gian, ta cũng yêu ngươi, cho nên ta chờ ngươi, thỏa mãn tất cả tâm nguyện của ngươi!” Ta vừa thì thầm vừa khẽ hôn vào trán Nhân ca ca.


Cont…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.