Editor: Bạch Ái
Beta: Công Tử Hào Hoa
Ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn. Bên trong tràn ngập mùi đàn hương cùng với không khí nóng bỏng đan dệt thành một bức hoạt sắc sinh hương mỹ nhân đồ. Hai người đối mặt một lúc lâu, cuối cùng Nhạc Lăng Tiêu nhắm mắt lại không nói gì. A Yên nhìn chằm chằm, nàng liền rõ ràng biểu hiện này của hắn chính là thoả hiệp nên khễ cười một tiếng ngồi lên người hắn, hôn một cái lên trán của hắn rồi một đường hôn xuống. Lão Cổ Đổng trên bàn trang điểm xuất hiện một vệt mồ hôi lạnh.
Vốn lão biết kí chủ gan lớn, nhưng cũng không có nghĩ đến con mẹ nó lại to như vậy. Nhạc Lăng Tiêu vốn hiện tại đã không thể động đậy rồi. Hắn giờ chỉ có thể như là bé ngoan mặc nàng muốn làm gì thì làm.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Nàng ta động vào ai không động, lại động vào người điên có thù tất báo này. Về sau chính hắn ta là người mang theo quân Tây Lương một đường giết đến đây làm hoàng đế phải hốt hoảng mà cong đít mà bỏ chạy, không chỉ vậy hắn ta còn đánh giết đến cả phủ đại tướng quân a!
Hành động này của ký chủ tuy là được nhưng mà tính nhẫn nại của nàng sao kém vậy chứ. Lần này chỉ sợ muốn lật thuyền trong mương rồi.
Hình ảnh quá mức nóng bỏng làm Lão Cổ Đổng ngại ngùng nhắm mắt lại, lão rụt cổ lại không dám động đậy đến mãi một hồi lâu sau thì ‘Hồi chiến’ mới kết thúc.
Sở dĩ lão biết kết thúc là bởi vì ngoài tiếng thở dốc ra, trầm mặc một lúc thì Nhạc Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng: “Muội--”. Im lặng một lúc hắn lại phun một câu: “Muội…”
‘Muội’ cả nửa ngày cũng không nói được câu tiếp theo.
Lão Cổ Đổng không thể làm gì khác là phải mở một khe mắt.
A Yên vốn ngồi trên người Ngạc Lăng Tiêu, vận dụng rất tốt nguyên tắc ‘Tự thân vận động’. Hiện tại, nàng nằm nhoài trên lồng ngực rắn chắc của nam nhân lười biếng không chút nhúc nhích.
Lão Cổ Đổng nhìn một lúc lâu mới có thể xác định được…đây…Ra là kí chủ ngất đi. Có điểm không đúng. Kí chủ chỉ là giả bộ bệnh chứ không phải bệnh thật. Lại nói, dựa theo thế giới trước của kí chủ thì nàng lộ ra thân thể có tố chất, tại sao lại làm được một nửa liền trực tiếp té xỉu chứ. Đầu tiên Lão Cổ Đổng nghi hoặc không rõ, tiếp đến là đối với vị ‘nhân tài’ tương lai này hiện lên cảm xúc đồng tình. Tình huống của hắn như vậy chắn là rất rất là thống khổ đi…Nhạc Lăng Tiêu thật sự sẽ không sao chứ?
Nhạc Lăng Tiêu xác thực rất là khó chịu, đầu đầy mồ hôi mà không thể động đậy được, chỉ có thể cắn răng nhịn nửa ngày, hận không thể cắn nát hàm răng. Cuối cùng hắn đành dựa vào nghị lực nhẫn nại, đợi dược hết hiệu lực. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn liền thở dài một hơi.
Trái tim nhỏ bé của Lão Cổ Đổng như nhảy đến cuống họng, lão chỉ lo hắn ta thật sự là đem nữ nhân sống sờ sờ kia bóp chết thôi.
Nhạc Lăng Tiêu âm lãnh nhìn chằm chằm A Yên một hồi lâu mới nhấc tay lên. Lão Cổ Đổng sợ hãi che mặt. Nửa ngày sau mới dám mở mắt. Mở mắt ra không phải là cảnh nữ nhân đã bị bóp chết mà thấy Nhạc Lăng Tiêu đã đứng lên, khoác áo ngoài, sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh và những sợi tóc dọc theo trán chảy xuống. Hắn khom lưng, ôm lấy nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh lên, đi về phía giường.
Bức rèm che nhẹ nâng lên. Nhạc Lăng Tiêu đem A Yên đặt lên giường, ngồi ở bên giường nhìn chăm chú dung nhan đang ngủ của nàng.
Lão Cổ Đổng kinh hồn bạt vía đợi thật lâu, nhưng Nhạc Lăng Tiêu không hề có chút sát ý nào, chỉ nghe thấy hắn nhỏ giọng cười nhẹ một tiếng, cũng không biết đang cười cái gì. “Muội…định cường cái gì chứ?” nhẹ nhàng nói xong, hắn lần thứ hai đứng dậy đi ra bên ngoài màn chướng, nhặt quần áo rải rác trên đất để lại vào trong phòng cho A Yên rồi mới mở cửa đi ra.
Nhạc Lăng Tiêu vừa mới đi, A Yên liền tỉnh lại. Lão Cổ Đổng cao hứng vung vẩy cái tay ngắn củn: “Kí chủ, chúc mừng ngươi vừa mới tránh được một kiếp nạn!”
A Yên không hiểu cau mày lại, nhìn chằm chằm phương hướng của nam nhân đã rời đi kia, hình như là hắn rất bất mãn thì phải: “…Là sao?”
Lão Cổ Đồng u mê nói: “Ngươi giả bộ hôn mê để cho hắn động lòng trắc ẩn, sau khi dược hết tác dụng hắn cũng không có làm thịt ngươi để hả giận sao?”
A Yên ‘Xì’ một tiếng, lười biếng ngồi dậy, giọng nói có phần mị hoặc nói: “Ta giả bộ hôn mê là do ý trời, ta cũng chả có tình ý gì với hắn nên cũng lười diễn một vở kịch chán ngắt với hắn. Ta muốn một lần giải quyết luôn lần thứ hai ngủ.”.
“Lão Cổ Đổng: “…??”
A Yên mặc xiêm y vào, ngồi trước gương trang điểm, nhìn bóng hình phản chiếu của bản thân qua gương. Nàng tỉ mỉ quan sát nữ nhân sau hoan ái trong gương, lẩm bẩm nói: “Thật là chẳng dễ nhìn chút nào sao? Hắn vì sao lại dừng lại chứ? Thật là kỳ lạ…”
Lão Cổ Đổng: “Thật ra, kí chủ…”
A Yên cúi đầu, miên man suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới coi như đã hiểu tình hình mà giải thích: “Vừa nãy, sau khi dược liệu qua đi, nếu là nam nhân bình thường hẳn là nên ôm ta lên trên giường, khô nóng sảng khoái một hồi, vừa vặn đối với ta hoàn thành nhiệm vụ bá ngạnh thượng cung”.
Lão Cổ Đổng hiểu ra: “Kí chủ anh minh a!”
A Yên suy nghĩ xuất thần, nói: “Nhưng nam nhân kia, hắn ta chỉ ngồi trên giường ta có mười phút, cái gì cũng không làm liên rời đi”. Nàng bỗng nhiên gấp gáp đến con ngươi cũng phóng to: “Là khuôn mặt này tu chưa đủ đẹp hay là ngực ta vẫn chưa đủ lớn. Hay là…”
Lão Cổ Đông ho khan vài tiếng: “Kí chủ”.
“…Hay là hắn không yêu thích hình mẫu như ta mà yêu thích hình mẫu khác? Không thể, vốn là không khoẻ mạnh gì rồi, hắn không thích…”
“Khụ khụ, kí chủ!”
A Yên nhịn không được nhìn một chút: “Tại sao chứ?”
Lão Cổ Đổng thở dài: “Ta nghĩ rẳng hắn ám binh bất động hẳn là có nguyên nhân nào đó”.
A Yên: “Vì sao?”
Lão Cổ Đổng: “Vừa nãy khi hắn ta rời đi, trong nháy mắt hảo cảm của hắn với ngươi liền xoát đến năm mươi”.
A Yên nghe vậy ngẩn người, bộ mặt lại giãn ra, đuôi lông mày và khoé mắt nhuộm đầy ý cười nhưng lại thêm một chút khinh trào: “…Nam nhân a!”
Lão Cổ Đổng vò đầu bứt tai khó hiểu: “Ta rốt cuộc nghĩ không ra”.
“Muốn có được tâm của phụ nữ chỉ cần lời nói ngon ngọt, hỏi an ân cần với nàng ta. Mà muốn có được tâm của nam nhân…” A Yên cười có chút lạnh, bàn tay hơi tái nâng lên kính cổ, hít một tiếng: “Tiểu Cổ Đổng, nam nhân dù tâm có kín đáo phức tạp, nam nhân có đơn thuần hay ngu xuẩn, đầu óc có ngàn loại vạn loại, nhưng cuối cùng thân thể bọn họ đều giống nhau thôi”.
Kiến thức của Lão Cổ Đổng nửa vời, không hiểu nghiêng đầu nhìn nàng.
A Yên lắc lắc đầu: “Ngươi ngay cả hình người cũng không thể tu luyện, sao có thể hiểu được những chuyện tình ái chứ? Nam nhân nha…Dù ngoài miệng nói yêu ngươi, nhưng thân thể hắn đối với ngươi hay đối với nữ nhân khác đều rất thành thục”.
Uống trà nhiều ngày như vậy mà miễn cưỡng chỉ được nhận lấy hai mươi lăm trị số hảo cảm. Vậy mà miễn cưỡng ngủ với hắn một lần, độ thiện cảm lập tức đến năm mươi. Nàng thật không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Nam nhân a! Nếu có thể có được mỹ nhan thịnh thế, tự nhiên sẽ có vạn vạn nam nhi yêu thương ngươi. Nhưng khi tuổi già đến, nhan sắc suy giảm, liệu có mấy người thật lòng ở bên cạnh ngươi chứ?
A Yên dùng ngón tay điểm chút son, tỷ mỉ tô vào môi, mím chặt. Ai cũng nói nữ nhân đều là người yếu đuối, chẳng lẽ nam nhân không phải sao?
…Bàn luận chuyện tình cảm thật là vô vị mà.
*
Sự việc ngày hôm ấy qua đi, Nhạc Lăng Tiêu tất nhiên sẽ không đặt chân vào Lạc Vũ Hiên, tất nhiên A Yên cũng sẽ không đi tìm hắn. Nàng mỗi ngày không phải soi gương tu dưỡng dung nhan thì chính là tắm nắng ở trong sân.
Manh mối nam chủ không đến, nàng đành phải tiếp tục thú vui tao nhã của nàng, trời đẹp thì cả ngày uống trà, hôm thì gọi Châu Nhi hâm rượu Tiểu Chước uống khoảng chừng hai chén.
Ngày nào cũng như ngày nào, nàng trải qua vô cùng thoải mái. Người khổ chỉ có mình Châu Nhi. Mỗi lần không may chạm mặt với hai tôn thần ở luyện võ các kia, hai người đó luôn nhìn nàng với ánh mắt nhìn kẻ thù làm nàng ý sợ đến mức đêm ngủ cũng gặp ác mộng. Nhưng mặc kệ ra sao, Nhạc Lăng Tiêu cũng chưa từng đến tìm nàng gây phiền phức, vậy cũng coi như là bình an vô sự đi.
Từng ngày trôi qua, thân thể của A Yên cũng dần dần tốt lên theo thời gian, dung nhan cũng đỡ tiền tuỵ hơn nhiều. Nói chung là nàng đã dần dần có sức sống hơn. Qua thời gian dài, nàng thỉnh thỉnh thoảng cũng đi dạo bên ngoài phủ cùng Châu Nhi, nàng đi dạo chợ, mua các loại phấn hương tốt nhất về. Trần phu nhân thấy khí sắc của nữ nhi dần dần tốt lên tâm tình liền phức tạp. Thánh thược căm ghét A Yên, nhưng chung quy nàng cũng là cốt nhục mà mình mang thai chín tháng mười ngày hoài thai mà sinh ra, dù thánh thượng có bỏ nàng, bà sao có thể nhẫn tâm được đây? Khi đi thăm A Yên, bà thường lặng lẽ nhét chút bạc rồi thở dài không ngừng, khuyên nhủ: “Con không nên trở về cung, quyết định như vậy đi, con ở nhà là kết cục tốt nhất. Con…nên thấy thoả mãn”.
A Yên nhận ngân lượng, cười nhẹ như mây gió: “Được”. Ngoài miệng thì nàng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại qua loa, không hề thật tâm.
Nhờ có Trần phu nhân giúp đỡ, A Yên không chỉ mua được nhiều son phấn chất lượng tốt mà còn đam mê với phường tơ lụa, phô trương thuê thợ may may cho nàng những bộ y phục xinh đẹp.
Thường xuyên ra ngoài nên nàng khó tránh khỏi mà thỉnh thoảng tình cờ đụng mặt Nhạc Lăng Tiêu. Lần trước tình cờ chạm mặt, dù gì cũng thể coi như không nhìn thấy nên A Yên ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt lạnh lẽo cùng cứng rắn và nghiêm túc của nam nhân hơi có chút mất hồn liền nhún vai một cái: “Huynh trưởng, huynh cũng ra ngoài sao?”
Nhạc Lăng Tiêu lạnh mặt: “Không”.
A Yên gật gật gù gù: “Vậy ta đi đây”. Nói đi nàng thật sự mang Châu Nhi đi một mạch.
“Chậm đã”.
A Yên xoay người: “Huynh còn chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Sắc mặt Nhạc Lăng Tiêu biến đổi liên tục, hừ lạnh một tiếng: “…Khí sắc của muội dạo này tốt hơn nhiều”.
A Yên nhíu nhíu mày, hướng hắn nở một nụ cười: “Đó là lẽ thường tình, phương pháp thải dương bù âm luôn luôn là hữu hiệu nhất”.
Nhạc Lăng Tiêu tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Chỉ trách hắn nhanh miệng, cuối cùng ăn thiệt vào thân không biết làm sao phản bác. Chờ hắn mở miệng thì nữ nhân đáng chết kia đã sớm đi xa rồi.
Trên đời này…sao lại có loại người vô liêm sỉ đến mức này chứ!
Lục Trạm đằng sau lưng Nhạc Lăng Tiêu vụng trộm liếc nhìn sắc mặt không ngừng biến ảo của công tử, trái tim hắn cũng thấp thỏm bất an. Ngày ấy, Châu Nhi đem rượu đến cho hắn. Hắn không để ý cuối cùng bị trúng dược mà ngủ say. Đến khi tỉnh lại, hắn liền nhìn thấy công tử trở về, khuôn mặt tối sầm, dù quần áo chỉnh tề nhưng tóc tai lại bù xùa. Vừa nhìn hắn liền biết đã phát sinh chuyện lớn rồi.
Hắn không dám hỏi, chỉ dám suy đoán trong lòng.
Vừa nãy, khi nghe Đại tiểu thư nói…Khụ khụ, thải dương bù âm, chẳng lẽ thực sự là ý tứ đó sao?
Đại tiểu thư bị thất sủng, thực sự là làm việc lá gan càng ngày càng lớn, dám đùa giỡn người dày dặn kinh nghiệm lăn lộn sa trường lâu năm giết người như ngoé như công tử mặt lạnh của hắn. Nữ nhân kia thật là đáng sợ.
*
A Yên chọn vài bộ y phục yêu thích, mấy bộ đồ trang sức xong liền chuần bị trở về phủ.
Châu Nhi oán giận lâu nên miệng khát bụng đói. Ngồi kiệu một thời gian A Yên liền dẫn nàng đi đến trà lâu kế bên uống nước trà ăn điểm tâm. Hôm nay trà lâu làm ăn không được tốt lắm, phòng trên lầu hai cũng không có mấy người.
A Yên vừa mới lên lầu hai, ngẩng đầu lên liền thấy hoàng đế vi phục xuất tuần.
Dương Chiêu ngồi bên cửa sổ, ngồi đối diện với hắn là một tên thư sinh vận y phục là người đàn ông trung niên, chắc tám phần mười là vị đại thần nào đó phối hợp với nhã hứng hoá trang của hoàng thượng rồi. Phía sau hắn là hai thị vệ. Hai người nhìn thấy A Yên cùng Châu Nhi dù không có kinh sợ, nhưng mà vẫn nhăn mi như cũ.
Chỉ riêng Dương Chiêu chưa từng quay đầu lại.
Châu Nhi khẩn trương đến mức đổ mồi hôi lạnh, nhỏ giọng nói: “Nương, nương nương…”
A Yên cười cợt nói: “Hắn ta ngồi ở đó, đối diện chính là cửa hàng chúng ta mua, hắn ta đã sớm nhìn thấy chúng ta đi vào trà lâu” nói xong nàng liền đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống, lại nói: “Ngươi không phải khát nước sao? Ngồi xuống đây.”
Vẻ mặt Châu Nhi như đưa đám, còn tâm tư nào muốn uống trà ăn điểm tâm chứ. Chỉ có A Yên không chút để ý gọi tiểu nhị đến mang mấy thứ món ăn vặt cùng một bình trà nóng thượng hạng. Gọi xong xuôi, nàng liền ngắm vòng ngọc cùng khuyên tai mới mua về.
Châu Nhi kinh hồn bạt vía ngồi bên cạnh, khẩu vị sớm đã bị doạ đến không còn, chỉ cảm thấy trái tim lúc cao lúc thấp, nàng chỉ lo thị vệ của bệ hạ đột nhiên lại đây thôi.
Dương Chiêu vẫn không có quay đầu lại, tựa như phong cảnh phái dưới thú vị đến mức hấp dẫn hết sự chú ý của hắn vậy. A Yên cũng không nhìn hắn, vừa ăn đồ ăn vừa thưởng thức trà lại vừa đánh giá chiến lợi phẩm.
Qua một lúc, bình trà đã vơi đi non nửa, A Yên liền gọi tiểu nhị tính tiền. Tiểu Nhị cầm bạc vụn đi rồi, Dương Chiêu lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đi về hướng các nàng.
A Yên nhìn hắn càng ngày càng gần, không tránh né cũng chẳng đứng dậy chào đón. Dương Chiêu không để ý ngồi đối diện với nàng. Châu Nhi nhìn thấy vậy, nào dám ngồi tiếp chứ. Nàng đứng dậy, cứng đờ đứng ở bên người A Yên.
Dương Chiêu mặt màylạnh nhạt, hỏi: “Mua chút gì vậy?”
A Yên liếc mắt thu đồ vật về, giọng nói cũng không có bao nhiêu cảm xúc: “Một chút xiêm y cùng đồ trang sức”.
Dương Chiêu cười cợt, mở chiếc quạt bằng ngà voi, nhạt tản quạt hai lần: “Nàng đúng là nhã hứng nhỉ”.
“Những ngày tháng qua, ngươi không thực sự ngóng trông ta chết mà ta cần phải chết một cách thê thảm đâu”. A Yên đưa tay lên chống cằm, lành lạnh nói: “Được rồi, trời hôm nay nóng, không có gió”.
Dương Chiêu không nghe nàng, hờ hững quạt mấy lần, lại nói: “Nghe nói, cuộc sống ở phủ tướng quân của nàng trôi qua cũng không tồi”.