Ta Đã Làm Nên Tội Nghiệt Gì Chứ?? Nam Chủ Tránh Ra!!!

Chương 9:




   Sau khi bữa tiệc kết thúc,cô vừa đóng cửa phòng xong thì thân thể như bóng bay bị xì hơi,lập tức tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu.Cô cố gắng lết cái thân tàn tạ,không một chút khí lực nào của mình lên giường,bước một bước là như bị tra tấn vậy,thể lực,tinh thần,chất xám của cô đều bị vắt kiệt không còn tí gì,phải chăng đây chính là quyền năng của nam chủ trong truyền thuyết? (tg:sai,là quyền năng của nam chủ + bàn tay vàng của ta,muahahaha)
   Sáng hôm sau ngủ dậy,cái thân thể tàn tạ của cô vẫn như hôm qua,chả có dấu hiệu đỡ hơn nhưng cũng may là baba,mama với cả anh hai đã đi giải quyết công việc nếu không thì chắc cả Bạch gia thành một đống hỗn loạn mất.
   Cô từng bước một bước xuống tầng chậm hơn cả rùa bò.Mở tủ lạnh lấy bình nước đào ra,cô đang uống thì thấy Tuyết bà bà gọi,cô rất ngạc nhiên a,sao tự dưng Tuyết bà bà lại gọi cho cô chứ,cô có linh cảm cực tệ về cái vụ này,thôi cứ trả lời cái đã:
   “A lô,Tuyết bà bà gọi con có việc gì sao?”cô hỏi.
   “Ừ,Điệp nhi à,hôm nay không có ai bắt con ở nhà đúng không?”giọng Tuyết bà bà nghe cứ mờ ám làm cô bắt đầu có cảm giác không hề tốt tí nào.
   “Điệp nhi à,hôm nay con lẻn ra ngoài đến biệt thự của ta chơi có được không?”Tuyết bà bà nói.
   “Nhưng...Tuyết bà bà...”cô rất là do dự.
   “Sao,Điệp nhi con ghét bỏ ta ư,huhuhu...”Tuyết bà bà khóc than (tg:con lạy thánh,thánh diễn kịch quá giỏi.)
   “Đâu có ạ,bà bà đợi một lát con đến ngay đây.”cô cuống cuồng lên vì cô đã thấy Tuyết bà bà uỷ khuất khóc như vậy một lần rồi,rất khủng khiếp,rất rất khủng khiếp.
   “Con nhớ đến nhanh lên đấy.”rồi bà cúp điện thoại.
   Trên máy bay tư nhân của Tuyết bà bà:
   Tuyết bà bà chống cằm,miệng còn cười rất chi là vô sỉ,Vô Ngân tiểu tử,bà bà chỉ giúp con được thế này thôi,cố mà cưa đổ được Điệp nhi đi,bà bà chỉ có thể âm thầm quan sát hai đứa qua camera thôi,phần còn lại vẫn dựa vào con”
    Tuyết bà bà âm thầm bĩu môi,mong là có phim tình cảm để xem a.
   (Tg:con phục bà quá đi mất thôi*mắt lấp lánh*
    Tuyết bà bà:đương nhiên,không thể để mấy lão già kia tấn công trước được,ta phải 'tiên hạ thủ vi cường' giúp Vô Ngân tiểu tử nhà ta chớ,không thì chẳng nhẽ đợi cái thằng đầu đá đấy đến mùa quýt mới nhận ra và tấn công à *liếc mắt khinh thường nhìn con tg*
     Tg:tại sao ta năm lần bảy lượt bị khinh thường chứ*khóc không ra nước mắt*)
   Sau khi trốn ra khỏi nhà cô đã bí mật gọi tài xế đưa cô đến Tuyết gia biệt thự.
   Cô nhìn ngó khắp nơi chả thấy người hầu nào cả,kì lạ ghê ta,mà thôi kệ vậy.Đứng trước cửa biệt thự,cô xác nhận dấu vân tay để vào.Mở cửa căn biệt thự ra cô chả thấy ai hết,hơi lo lắng cô gọi:
   “Tuyết bà bà,Tuyết bà bà,...”
    “Là cô!”một giọng nam nhân ấm áp vang lên.
   Tg:thời kì Điệp nhi ăn hành đã bắt đầu.
*617 từ*
  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.