Ta Đi Rồi

Chương 16:




Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
37.
Tôi sững sờ không lâu, sắc mặt Chu Tri Lâm tối sầm, vùng ra khỏi tay tôi, dùng hết sức lực, đấm thẳng vào mặt Tống Phi.
Tống Phi lảo đảo hai bước trước cú đấm, thân thể không vững, va vào trên thân xe phía sau, phát ra một tiếng ầm.
Nghe liền biết rất đau.
Tâm trạng Chu Tri Lâm có chút không thu lại được, anh ấy đưa tay nắm chặt cổ áo Tống Phi, hai mắt trừng lớn, giống như còn muốn đánh nữa.
Tôi phản ứng lại, vội vàng đi lên kéo anh ấy lại. Không biết có phải ân oán từ lâu hay không, hai người bọn họ đánh nhau rất ác liệt, không có chút nể nang nào.
"Chu Tri Lâm!" Đây là lần đầu tiên tôi lớn tiếng như vậy, sợ giọng nói của tôi bị che khuất bởi những người khác, hét lên với anh ấy: "Đừng đánh nữa".
Tôi tiến lên, giữ tay của anh ấy lại và liên tục nói: "Đừng đánh nữa "
Khóe mắt anh ấy phiếm hồng, rốt cục nghe được lời của tôi, thu tay về, quay đầu nhìn về phía tôi.
Ánh mắt Chu Tri Lâm cho tới bây giờ luôn trầm tĩnh, lúc này lại tràn ngập phẫn nộ cùng bi thương, tròng trắng mắt hiện lên tơ máu, nhìn qua giống như một con thú bị mắc bẫy đã mất đi lý trí.
Tôi mím môi, siết chặt tay anh ấy, cố gắng để cho anh ấy khôi phục lại bình tĩnh, thì thầm: "Em mệt quá, chúng ta về thôi."
"Cậu ta bảo em chết, em cũng có thể chịu được, phải không?" Chu Tri Lâm giọng nói khàn khàn, giống như đổ máu, không dễ nghe: "Chu Tri Viễn, em không tức giận sao? "
"Không cần thiết." Tôi khuyên anh ấy, không thèm nhìn lấy Tống Phi một chút nào, nói với anh ấy: "Cậu ta cũng không nói sai "
"Vốn là sắp chết, sao phải bận tâm đến những thứ này."
38.
Chu Tri Lâm tức giận.
Tôi đã không nhận ra điều này cho đến ngày hôm sau.
Hôm đó trời đã khuya, thể lực của tôi không thể chịu được nữa, trên đường trở về tôi ngủ thiếp đi. Tôi ngủ không sâu, trong giấc mơ mọi thứ như đèn kéo quân, nhẹ nhàng lướt qua, hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nói là nằm mơ, kỳ thật hẳn là hồi ức.
Ít nhiều cùng Tống Phi gặp gỡ lúc nãy, nên giờ có thể coi là ngày suy nghĩ gì thì đêm mơ về cái đấy.
Tôi nhớ rõ nhất một cảnh tượng trong mộng, cũng là Tống Phi cùng người khác đánh nhau. Ngày hôm đó thời tiết không tốt, mưa liên miên, đường xá lầy lội không chịu nổi, đó là thời tiết mà tôi ghét nhất.
Nhưng khi đó Tống Phi đứng trước người tôi, trên mặt mang theo vết thương do đánh nhau, quay đầu cười với tôi, răng nanh lộ ra, lớn tiếng nói: "Tôi đánh bọn họ đi rồi "
Giọng nói trong trẻo của cậu ta, trong màn mưa, che đi tiếng mưa ồn ào mà tôi chán ghét, hứa hẹn với tôi: "Chu Tri Viễn, sau này tôi sẽ bảo vệ anh "
Rõ ràng là ngày mưa, nhưng tôi cảm thấy như bầu trời trong xanh.
Nhịp tim nhanh như thế nào, tôi không biết.
Tôi chỉ biết, thiếu niên nói sẽ bảo vệ tôi đã thay đổi. Là bản thân tôi tự lừa dối mình, không muốn tin.
Tôi vẫn cho rằng, Tống Phi là một người cực kỳ tốt. Cậu ta cho tới bây giờ đều dũng cảm chân thành, yêu ghét rõ ràng, là tôi không có tư cách được cậu ta ưu ái đối đãi.
Chu Tri Lâm hỏi tôi câu kia, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng, còn không nhận ra là còn có thể tức giận.
Tôi đích thật là không cảm thấy tức giận, bởi vì ở trong lòng tôi, Tống Phi vẫn luôn là thiếu niên chắn trước mặt tôi, ngẩng đầu cười với tôi.
39.
"Ăn cơm." Chu Tri Lâm gõ cửa phòng bệnh, trên tay bưng một cái dĩa, phun ra câu đầu tiên trong ngày nói với tôi.
Sắc mặt anh ấy thoạt nhìn tái nhợt, không có nhiều biểu tình dao động, tựa như không có gì khác biệt quá lớn so với ngày thường. Nhưng tôi chỉ cảm thấy rằng anh ấy vẫn còn tức giận.
" Vết thương trên mặt anh, sao không băng bó một chút." Tôi đứng dậy, đặt cuốn sách trên bàn làm việc của tôi và đi về phía anh ấy: "Không đau sao?"
Anh ấy quay mặt đi, tránh bàn tay vươn tới của tôi và đáp: "Không có gì, không thể chết được."
Anh ấy đặt các món ăn trên tay xuống bàn và quay người đi ra ngoài. Tất nhiên tôi không thể để anh ấy đi, vì vậy tôi gọi tên anh ấy liền thấy bước chân của anh ấy dừng lại.
Tôi thở dài một cái, nắm lấy ống tay áo của anh ấy, nói: "Anh đi bôi thuốc đi "
"Hay là em đến giúp anh, anh chọn đi "
Anh ấy hất tay tôi ra, quay lưng lại với tôi, nói: "Không cần"
"Chu Tri Lâm, anh nhất định phải như vậy sao?" Tôi hơi mệt mỏi và nói: " Sao anh..."
" Em sẽ tức giận?" Anh ấy xoay người lại, khóe miệng giật giật, trong lời nói tràn đầy châm chọc: "Anh còn tưởng em thật sự không có cảm xúc đó chứ. "
Tôi cúi đầu, cổ họng lăn vài lần, cố gắng nuốt xuống những lời tôi muốn nói ra, không dễ nghe.
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn, sau khi bà tôi qua đời, tôi không bao giờ có lại cảm xúc này một lần nữa. Cho dù ở chung với Tống Phi lâu như vậy, tôi cũng chưa từng khó chịu như vậy.
Khó chịu, giống như chỉ cần chớp mắt một chút, tôi sẽ rơi lệ.
Tôi hít một hơi, cuối cùng cũng ngăn nỗi buồn không có nguồn gốc, một lúc lâu sau đó nói một câu: "Bởi vì với anh thì không giống"
Tôi không biết phải nói gì nữa, vì vậy tôi im lặng và im lặng.
Tôi và Chu Tri Lâm rất khác nhau, tôi có thể chấp nhận sự xa lánh, chán ghét của Tống Phi, nhưng Chu Tri Lâm thì không.
"......Anh đừng ghét em" Tôi nghẹn họng và nói: "Đừng ghét em"
‐----‐--------
Lời tác giả:
Tôi viết mà chính tôi còn muốn khóc...
Em trai của tôi thật sự rất đáng thương, đừng ghét anh ấy huhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.