Phòng ngủ chỉ có một mình Trúc Tâm Nhã Khuyết Hàn Phù không biết đi nơi nào, bất quá cũng may mắn Khuyết Hàn Phù không ở đây, bằng không Trúc Tâm Nhã sợ là sẽ xấu hổ chết.
Ngày hôm qua trước khi ngủ mới nói tưởng tượng xem mình có thể tiếp thu cô hay không, kết quả trong mộng liền hôn môi với cô.
Trúc Tâm Nhã vỗ vỗ gương mặt nóng lên của chính mình, duỗi tay lấy di động đang vang không ngừng lại.
Nàng cài đặt tiếng chuông riêng cho Lê Hanh, không cần nhìn màn hình liền biết là hắn.
"Alo, Lê Hanh, anh đã chuẩn bị xong rồi sao?" Trúc Tâm Nhã mềm mại hỏi.
Bên kia im lặng một chút, người nói chuyện lại là nữ nhân, "Trúc tiểu thư, tôi là Tần Sương Mạn, thư ký của Lê tổng."
Trong thanh âm Trúc Tâm Nhã lộ ra ngượng ngùng: "A, là thư ký Tần sao, cảm ơn cô ngày thường đã chăm sóc Lê Hanh."
Trong tiểu thuyết Tần Sương Mạn là một pháo hôi rất có phân lượng.
Nàng là bạn học đại học của Lê Hanh, khi vào đại học liền thích Lê Hanh, thậm chí đạt tới trình độ mê luyến.
Tốt nghiệp đại học Tần Sương Mạn không chút do dự đi theo Lê Hanh, giúp hắn cùng nhau phát triển công ty nhỏ mà Lê gia cho hắn lớn mạnh, hơn nữa ở bên ngoài thành lập công ty thuộc về mình Lê Hanh.
Công ty kia trên danh nghĩa là của Tần Sương Mạn, thời điểm Lê Hanh đề nghị Tần Sương Mạn không chút do dự đồng ý.
Chủ công ty thường sẽ do người nắm giữ cổ phần thực tế đảm nhiệm, công ty Lê Hanh trên danh nghĩa là nàng, Tần Sương Mạn cho rằng Lê Hanh đối với nàng là khác biệt.
Nàng cho rằng Lê Hanh một ngày nào đó sẽ cùng nàng bên nhau, chính là đột nhiên Lê Hanh đính hôn với Trúc Tâm Nhã, Tần Sương Mạn cảm thấy Lê Hanh bị Trúc Tâm Nhã cướp đi, hận chết Trúc Tâm Nhã.
Về sau Tần Sương Mạn lại phát hiện Lê Hanh đính hôn với Trúc Tâm Nhã chỉ là vì gia sản của nàng, lập tức ra tay trợ giúp Lê Hanh đối phó Trúc gia.
Nhưng lúc Tần Sương Mạn phát hiện trong lòng Lê Hanh có một bạch nguyệt quang khác, thời điểm muốn động thủ với Khuyết Hàn Phù, Lê Hanh chút do dự động tay động chân với xe Tần Sương Mạn, khiến phanh không nhạy, khi quẹo qua trực tiếp lao xuống vực.
Trúc Tâm Nhã dùng một câu tới hình dung Tần Sương Mạn, đó chính là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Đây là một nữ nhân biến thái vì yêu.
Tần Sương Mạn nghe được Trúc Tâm Nhã một bộ vợ cả nói chuyện với nàng, tức đỏ bừng mặt, "Trúc tiểu thư, tôi chăm sóc Lê tổng là đương nhiên, ngài không cần khách khí. Là như vầy, Lê tổng có chuyện khẩn cấp cần phải ra nước ngoài xử lý, chúng tôi bây giờ đã ở Mễ quốc, Lê tổng sợ là không có cách nào giữ lời với Trúc tiểu thư."
"Là như vậy sao....." Trong thanh âm Trúc Tâm Nhã tràn đầy mất mát.
Tần Sương Mạn nhịn không được lộ ra ý cười, cho dù cô là vị hôn thê của Lê Hanh thì như thế nào, hắn chẳng phải cũng vì trốn cô mà cùng ta bay qua Mễ quốc.
"...... Thư ký Tần, nếu như tiện, ở Mễ quốc cô hãy mua cho Lê Hanh một ít thuốc trị thận hư, thận Lê Hanh không tốt, vốn đang muốn hôm nay cùng anh ấy đi gặp trung ý, không ngờ được công tác anh ấy bận rộn như vậy. Ai, chẳng lẽ công việc còn quan trọng hơn thận sao?"
Tần Sương Mạn thất thố nói: "Cô nói cái gì? Lê tổng thận hư?!"
Trúc Tâm Nhã thấp giọng nói: "Sau khi tôi biết cũng thực kinh ngạc, thư ký Tần, cô làm việc đi, nhớ rõ nhất định phải chuẩn bị thuốc bổ thận cho Lê Hanh a, hạnh phúc tương lai của tôi dựa hết vào cô."
Trúc Tâm Nhã nói xong trực tiếp ngắt điện thoại, không cho Tần Sương Mạn cơ hội dò hỏi.
Nói nhiều sai nhiều, Tần Sương Mạn nhất định sẽ không tìm Lê Hanh để chứng thực, làm cho nàng tự mình hoài nghi đi thôi.
Khuyết Hàn Phù từ bên ngoài vào liền nhìn thấy Trúc Tâm Nhã cầm di động cười đến như một tiểu hồ ly, không khỏi hỏi: "Chuyện gì mà cao hứng như vậy?"
Trúc Tâm Nhã nghe được thanh âm Khuyết Hàn Phù, tươi cười trên mặt cứng đờ, nhanh chóng nổi lên đỏ ửng, "Không, không có gì." A a a a nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt Khuyết Hàn Phù đâu!
Trong đầu Trúc Tâm Nhã không tự chủ được hiện ra cảnh tượng trong mộng hôm qua, cánh môi Khuyết Hàn Phù giống như rất mềm.....
Ngưng! Không cần tiếp tục nghĩ!
Khuyết Hàn Phù đi tới ngồi vào mép giường, tóc dài uốn quăn xoã ở phía sau, "Vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai?"
Trúc Tâm Nhã cúi đầu nắm ngón tay, "Lê Hanh....."
Ánh mắt Khuyết Hàn Phù lạnh lùng.
"......Thư ký Lê Hanh."
Khuyết Hàn Phù: "..... Thư ký anh ta có chuyện gì?"
Lỗ tai Trúc Tâm Nhã đỏ bừng, "Là, lấy cớ để không phải đi gặp trung y."
"Bất quá tỷ tỷ, em cảm thấy thư ký Lê Hanh khẳng định là thích Lê Hanh, nói chuyện với em luôn mang theo một cổ khí lạnh, cho nên vừa rồi em nói chuyện Lê Hanh thận hư cho cô ta!" Trúc Tâm Nhã càng nói càng kích động, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Khuyết Hàn Phù cầu khích lệ.
"Nhã Nhã giỏi quá." Khuyết Hàn Phù cười, "Bất quá, tôi tưởng tôi thổ lộ làm em trốn tránh tôi, vừa rồi em vẫn luôn cúi đầu không nhìn tôi, chẳng lẽ tôi rất xấu sao?"
Mỹ nhân lạnh lùng cười rộ lên quả thực làm người vô pháp ngăn cản, Trúc Tâm Nhã nhìn đến ngây người trong chớp mắt, vội vàng giải thích, "Em không phải trốn tránh, em là ngượng ngùng......" Rốt cuộc là mới từ trong mộng tươi đẹp như vậy tỉnh lại, nhìn thấy một đương sự khác, trái tim Trúc Tâm Nhã đều sắp thẹn thùng nổ mạnh.
Trúc Tâm Nhã hít sâu một hơi, "Em chính là có chút khẩn trương, về sau tuyệt đối sẽ không. Chúng ta ở chung giống như lúc trước được không?"
Khuyết Hàn Phù đương nhiên không có ý kiến.
Hai người rạng sáng 4 giờ mới ngủ, nhưng bởi vì đồng hồ sinh học nên 7 giờ hơn liền tỉnh, chỉ ngủ hơn ba giờ.
Khuyết Hàn Phù muốn nàng tiếp tục ngủ một lát, tối nay về trường học cũng không sao, Trúc Tâm Nhã nói: "Em ở trên đường ngủ bù là được."
Khuyết Hàn Phù lái xe trực tiếp mang Trúc Tâm Nhã về đại học Long Thành, Trúc Tâm Nhã ngủ đến trời đất u ám, Khuyết Hàn Phù ở trường học đậu xe xong, thấy Trúc Tâm Nhã không có ý tỉnh lại, liền ngồi trong xe cùng nàng.
Mãi đến giữa trưa, Trúc Tâm Nhã động đậy, phát hiện thân thể bị cái gì vây khốn, mở to mắt, thì ra nàng còn ngồi trên xe.
"Tỷ tỷ, tới trường rồi sao?" Trúc Tâm Nhã dụi mắt hỏi, thanh âm hơi hơi khàn khàn.
Khuyết Hàn Phù nói: "Tới rồi, vừa lúc giữa trưa, cùng đi ăn cơm đi."
Trúc Tâm Nhã kinh ngạc lấy di động ra, phát hiện xác thực sắp 12 giờ, "Sao em ngủ lâu như vậy? Tỷ tỷ sao chị không gọi em dậy a."
Khuyết Hàn Phù xoay người nghiêm túc nhìn nàng nói: "Bởi vì luyến tiếc."
Trong lòng Trúc Tâm Nhã tức khắc cười nở hoa.
Cảm giác được người sủng ái thật tốt, nàng thực may mắn khi đi vào thế giới này.
Hai người đi nhà ăn ăn trưa, Trúc Tâm Nhã về ký túc xá tiếp tục ngủ bù, Khuyết Hàn Phù trở về văn phòng.
Trúc Tâm Nhã trở về ký túc xá trước là gọi điện báo bình an cho Trúc Âm và Phương Phương, Phương Phương không ngừng nói nàng tối về nhà ăn cơm, Trúc Tâm Nhã xác thực có việc phải về nhà một chuyện, trực tiếp đồng ý.
Buổi chiều có hai tiết học, Trúc Tâm Nhã ngồi trong xe nhà đưa tới đón nàng, bỗng nhiên phát hiện chính mình hình như quên mất một chuyện quan trọng!
Nàng đã quên mất Lục Mộng Nhu!
Ngày hôm qua Lục Mộng Nhu ở phòng hoá trang của Kỳ Chu, lúc sau xảy ra chuyện Phàn Xuân Ý nàng liền không thèm lo lắng hỏi Kỳ Chu xem Lục Mộng Nhu đi đâu, quay xong đã là rạng sáng ba giờ, nàng lại chìm trong thương tâm, càng thêm không nhớ nổi Lục Mộng Nhu.
Sáng nay đi về cũng không hỏi!
Trúc Tâm Nhã bụm mặt hổ thẹn mà gọi điện cho Lục Mộng Nhu, điện thoại vang lên rất lâu mới được bắt.
"Alo?"
Trúc Tâm Nhã nghe được thanh âm Kỳ Chu!
"Kỳ Chu, sao lại là anh bắt máy? Mộng Như đâu?"
Trong thanh âm Kỳ Chu tràn ngập buồn ngủ, "Mộng Như? Ở phòng bên cạnh đi, cô ấy nói muốn ở lại đoàn phim tham quan, chơi hai ngày rồi mới về, tôi kêu trợ lý chuẩn bị phòng bên cạnh cho cô ấy. Còn di động, đại khái là cầm nhầm rồi đi, di động chúng ta kích cỡ giống nhau, vỏ ngoài cũng giống nhau."
"..... Được rồi, anh tiếp tục ngủ đi, tôi gọi điện cho máy anh."
Di động Kỳ Chu thực mau nối máy, bên trong truyền đến thanh âm Lục Mộng Nhu, "Ai?"
"Mộng Như, bao giờ cậu về trường học? Tớ nói làm sao học hai tiết cứ cảm thấy thiếu cái gì, thì ra là cậu không ở đây."
"Hắc hắc, tớ thật vất vả gặp được Kỳ Chu bảo bảo, qua hai ngày rồi về, bên trường học tớ đã nhờ người, cậu không cần lo lắng." Lục Mộng Nhu một chút cũng không để ý Trúc Tâm Nhã bỏ quên nàng, bởi vì nàng cũng không cẩn thận bỏ quên Trúc Tâm Nhã.
"Vậy được rồi, cậu ở đoàn phim chú ý an toàn, có chuyện nhớ cho điện cho tớ, tớ không kịp xử lý giúp cậu thì liền tìm Kỳ Chu."
"Ân ân, tớ biết rồi."
Trúc Tâm Nhã thấy bộ dáng Lục Mộng Nhu còn chưa có phát hiện mình lấy nhầm di động, nhắc nhở: "Mộng Nhu, điện thoại bây giờ cậu đang dùng là điện thoại của Kỳ Chu, điện thoại cậu ở chỗ Kỳ Chu, nhớ đổi lại."
"Cái gì?!" Thanh âm Lục Mộng Nhu lộ ra hoảng sợ.
"Xong đời, xong đời, sao cái này là điện thoại Kỳ Chu chứ, tớ vừa đăng Weibo!"
Trúc Tâm Nhã: "........"
Lục Mộng Nhu trực tiếp ngắt điện thoại, Trúc Tâm Nhã click mở Weibo Kỳ Chu, Lục Mộng Nhu đã xoá Weibo, nhưng rất nhiều fan đã chụp lại, thời điểm Trúc Tâm Nhã về đến nhà, # Kỳ Chu khoe khoang # và # ai còn không phải là bảo bảo # hai chủ đề liên quan đến Kỳ Chu đã lọt vào top 10 hot search.
Trúc Tâm Nhã nhấn mở hình fan chụp, nhìn xem Lục Mộng Nhu rốt cuộc đã đăng cái gì.
@ Kỳ Chu: Kỳ Chu bảo bảo lại soái (≧▽≦)
Bên dưới kèm theo một tấm Kỳ Chu chu miệng selfie, so với hình tượng tà mị bá đạo thường ngày khác biệt hoàn toàn, từ bình luận hi hi ha ha của fan Kỳ Chu tới người qua đường đều thực thích thú.
Tuy rằng Lục Mộng Nhu mơ hồ đăng sai Weibo, nhưng bây giờ Kỳ Chu trong hoạ có phúc, không chỉ có không tốn tiền mà được lên hot search, fan còn không ngừng tăng lên.
Trúc Tâm Nhã thu hồi di động, mới vừa xuống xe đi tới cửa nhà, cửa liền từ bên trong mở ra.
Phương Phương vẻ mặt đau lòng đem nàng vào trong nhà, từ trên xuống dưới tỉ mỉ nhìn Trúc Tâm Nhã một lần, cuối cùng nói: "Nhã Nhã gầy."
Trúc Tâm Nhã: "....... Mẹ, mới hai ngày, một miếng cơm con ăn đều không ít hơn, sao có thể gầy."
Đôi mắt của mẹ trên khắp thiên hạ đều tự mang đôi kính lo âu.