Ta Không Làm Thiếp

Chương 113: Cung biến




Tinh mơ, sắc trời chưa tỏ, nắng sớm lờ mờ, phủ Ngụy Quốc công đã bắt đầu lu bù công việc. Các viện lớn đều ồn ào nhốn nháo, bởi mọi người trong phủ phải tham dự nghi thức lên ngôi buổi sáng cùng với yến tiệc ban đêm.
Bùi Thận thay mũ lương quan tám viền, áo trong lụa trắng, khoác áo ngoài màu đỏ viền xanh, đeo đai lưng da, mang ủng đen, eo thắt dải gấm bốn màu hình mây và chim phượng. Thay xong y phục, y gõ cửa rồi bước vào sương phòng.
Thẩm Lan giương mắt nhìn lên, thấy vẻ mặt y trầm tĩnh nghiêm túc, ánh mặt trời sáng trưng chiếu rọi quanh người, dáng vẻ khí phách bừng bừng, anh dũng khác hẳn số đông.
Dù cho vẫn còn rất nhiều góc khuất cùng những đợt sóng ngầm, nhưng hôm nay Bùi Kiệm lên ngôi, Bùi Thận trong lòng không khỏi mừng vui.
Y khoanh tay đứng đó, cười nói: “Trong viện ầm ĩ, phải chăng đã khiến nàng thức giấc?”
Thẩm Lan thả khăn bông vừa lau mặt xuống, từ tốn đáp: “Hôm nay ta rảnh rỗi không có việc gì, đợi ngài đi rồi lại ngủ thêm cũng được.”
Bùi Thận cứng đờ, nghĩ bụng nàng chắc hẳn bị é·p phải dậy sớm nên tâm trạng không được tốt, vừa mở miệng liền nói mát mình. Y cười gượng: “Nàng sao lại không có việc gì? Phải theo ta vào cung đấy thôi.”
Thẩm Lan liếc nhìn y một cái, lại cúi đầu nghịch dải lụa đồng tâm bên hông: “Ta biết rồi, không cần ngài phải nhắc.” Dứt lời, nàng lại không khỏi hoài nghi: “Ngài trước đó còn nhắc nhở ta tình hình chính trị e là sẽ có biến động, bảo ta nhớ phải theo sát ngài, cuối cùng là thật hay giả đây?”
Lẽ nào Bùi Thận quá muốn nàng vào ở Đông Cung, cho nên bịa ra hòng gạt nàng?
“Ta tất nhiên sẽ không lừa nàng.” Bùi Thận bước đến cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Xưa nay thời khắc ngôi vị hoàng đế đổi chủ chính là lúc dễ xảy ra biến cố nhất, nàng nhất định phải theo sát ta.”
Thẩm Lan lúc này mới thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Cũng chẳng biết bao giờ mới có thể yên ổn?”
Bùi Thận cười khẽ, biếng nhác nói: “Thiên hạ nhốn nháo lao xao, xô bồ vào chốn lợi ích. Biết khi nao mới được thanh bình?”
Dù sao đi nữa, cái tánh nết đam mê đấu đá với người khác như Bùi Thận đây, Thẩm Lan chỉ biết đứng từ xa xin thứ cho kẻ bất tài.
“Đi thôi, trời sắp sáng rồi.” Bùi Thận nắm tay Thẩm Lan dẫn nàng ra phủ. Bên ngoài chen chúc bảy tám chiếc xe ngựa, cơ hồ gây tắc nghẽn con phố lát đá xanh trước cửa phủ Ngụy Quốc công.
Trong phủ, Bùi Thận cùng Bùi Hồn đều phải tham dự nghi thức lên ngôi. Lão tổ tông, Đại thái thái bận lo xử lý tiệc tối, đón tiếp mệnh phụ đến bái lạy, còn lại các cáo mệnh phu nhân của các phòng khác cũng phải vào cung.
Xe ngựa từ từ chuyển bánh, đi thẳng về phía cung thành.
Mười lăm tháng chín là ngày đại cát, Ngụy Quốc công Bùi Kiệm cử hành nghi thức lên ngôi tại điện Phụng Thiên.
Sáng sớm, tân đế cáo thiên địa, tế Thái Miếu, bái xã tắc. Trong điện Phụng Thiên, Khâm Thiên Giám đánh trống, Giáo Phường Tư đánh nhạc, Cẩm Y Vệ rung roi, Hàn Lâm Viện nâng chiếu chỉ, văn võ bá quan nghe lệnh lễ bái, hô vang vạn tuế.
Triều đình mới được thành lập, đổi niên hiệu là Kiến Ninh.
Đế hạ chiếu đại xá thiên hạ. Sách phong mẹ ruột Lâm Tú thành Khác Trinh Nhân Thọ Hoàng Thái Hậu, thê tử Lý Chiêu thành Ý An Hoàng Hậu, đích trưởng tử Bùi Thận thành Hoàng Thái Tử.
Nghi thức đăng cơ long trọng chuẩn bị thật lâu cuối cùng cũng kết thúc, nhưng đằng sau đó vẫn còn buổi tiệc đêm cần tham gia.
Thẩm Lan tự biết không ở lại lâu trong cung Đoan Bổn, cho nên chỉ tiện tay mang ít xiêm y, đồ đạc tùy thân vào cung. Lúc này vừa dọn dẹp xong, nàng ăn không ngồi rồi, bèn ôm Triều Sinh cùng ngồi yên lặng đọc sách.
Mặt trời vàng rực, mây ánh hoàng hôn. Trúc xanh bên tường đỏ, xanh tươi mát mắt, thấp thoáng trông thấy những ô cửa sổ bằng gỗ mun ẩn hiện.
Bùi Thận xuyên qua hiên cửa sổ nhìn vào bên trong, loáng thoáng có thể trông thấy vợ con đang ngồi trước bàn, một người tay đang cầm sách, người kia ngồi tập viết theo mẫu chữ.
Lòng y yên bình thư thái, lẳng lặng đứng đó hồi lâu, sau rồi mới vén rèm bước vào, làm bừng tỉnh người trong bức họa.
Thẩm Lan nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu trông lại: “Đã trở lại rồi sao?”
Bùi Thận cười gật đầu bước tới, nhìn Triều Sinh tập viết theo mẫu chữ, y dạy bảo: “Nét ngang này chưa tốt lắm, hơi chậm. Cuốn《 Thế Bút Luận 》 có nói, nét chậm thì không sắc. Ngoài ra, con chấm mực hơi nhiều, chỉ cần chấm phớt nhẹ thôi là đủ.”
Triều Sinh gật gật đầu, lại tiếp tục luyện viết thể chữ Khải.
Thẩm Lan không muốn phiền Triều Sinh học bài, liền đứng dậy vén rèm châu, ra gian ngoài đọc sách uống trà.
Nhìn theo bóng nàng rời đi, lòng Bùi Thận bắt đầu bồn chồn ngứa ngáy. Cả ngày nay chỉ gặp nhau thoáng qua lúc sáng sớm, buổi tối lại phải dự tiệc, y rất nhớ nàng.
Bùi Thận nhìn qua Triều Sinh, thấy nó luyện chữ cũng ra dáng ra hình, mới dặn dò một câu “Lo tập viết cho đàng hoàng, đừng có mất tập trung” rồi cũng theo ra ngoài. Triều Sinh bĩu môi, tiếp tục cúi đầu rèn chữ.
Thẩm Lan tùy ý ngồi xuống ghế quan mạo, thong thả lật xem cuốn《 Nông Chính Toàn Thư 》, đồng thời ngẫm nghĩ việc mở rộng các giống cây trồng.
Bùi Thận thấy nàng hết sức chăm chú, không nhịn được đằng hắng một tiếng: “Đang nghĩ gì đó?”
Thẩm Lan thuận miệng đáp: “Không có gì.” Dứt lời, nàng ngẩng đầu tò mò nói: “Sao ngài đã vội về ngay? Không cần đi dự tiệc ư?”
Bùi Thận tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt của nàng, thấy sắc mặt nàng không hề khác thường, y cũng không biết nên vui hay buồn. Nàng vẫn chưa gả cho y, không tiện tham dự yến tiệc trong cung, vậy mà chẳng hề mảy may tiếc nuối, có thể thấy tình cảm dành cho y thực ra cũng chưa nhiều.
Cõi lòng Bùi Thận thẫn thờ, ngay cả giọng nói cũng không ngăn nổi mà chua lòm lên: “Lát nữa phải tham dự tiệc tối nữa, dĩ nhiên là không rỗi rãi như nàng.”
Thẩm Lan chẳng hiểu người này bị làm sao: “Lần này ta về đây vốn là có việc cần làm. Nếu không phải nghe ngài nói độ này có nguy hiểm, bảo ta đừng ra ngoài, ta sao lại trở thành kẻ vô công rồi nghề thế này?”
Bùi Thận cười mỉa: “Bên ngoài quả thực sắp sinh loạn.”
Thẩm Lan thả sách xuống, nghiêm mặt nói: “Sáng nay ngài nói thời khắc chuyển giao vương quyền sẽ có biến cố, chẳng lẽ là có người muốn……”
Mấy chữ tạo phản bức vua thoái vị dù chưa nói ra khỏi miệng, Bùi Thận cũng đã hiểu ý, y chỉ cười nói: “Trong cung đều là bộ hạ cũ của phụ thân ta, theo lý sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thẩm Lan im lặng, chuyện trong thiên hạ này nếu đều diễn ra theo lý cả, thế thì đâu còn tồn tại cái gọi là ngoài ý muốn nữa.
Thấy tinh thần nàng lơ lửng mất tập trung, Bùi Thận an ủi: “Quyền cước của Lâm Bỉnh Trung mạnh hơn Trần Tùng Mặc. Ta để lại Lâm Bỉnh Trung cùng hơn trăm quân sĩ cho nàng. Nàng chỉ cần yên ổn ở trong phạm vi cung Đoan Bổn là được.” Dứt lời, bản thân y lại tự thấy không yên tâm, luôn miệng dặn dò Thẩm Lan: “Nếu bên ngoài thực sự có ồn ào náo động gì, nàng cứ khóa chặt cửa cung lại, chờ đến khi ta trở về tìm thì hãy mở ra.”
Bùi Thận chắc chắn sẽ không tự dưng nhắc đến những chuyện này, có thể thấy đúng là có dấu hiệu gì đó, chỉ có lẽ là bản thân y cũng chưa hoàn toàn xác định mà thôi.
Nàng đang định hỏi kỹ càng hơn, chợt thấy Bùi Thận nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt nàng, cười nói: “Sắc trời này chắc cũng đến lúc rồi. Ta dẫn Triều Sinh đi dự tiệc, nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Tinh thần Thẩm Lan phập phồng không yên, nàng thở dài một tiếng, trông theo bóng Bùi Thận dắt Triều Sinh ra ngoài.
Ngay tại lúc này, một đôi vợ chồng khác cũng đang thấp giọng thì thầm.
Đại thái thái trở thành Ý An Hoàng Hậu, nắm kim ấn cùng kim sách đại diện cho bậc mẫu nghi thiên hạ. Nhưng ngày vui thế này, bà lại đẫm lệ rưng rưng, tay bưng chén sứ trắng đựng thuốc, cầm cái muỗng khuấy đều nước thuốc đắng nghét, chậm rãi thổi nguội rồi đút cho Bùi Kiệm.
Bùi Kiệm rong ruổi yên ngựa chinh chiến nhiều năm, sao chịu được kiểu uống thuốc rề rà chậm chạp này. Ông bưng chén, uống một hơi cạn sạch.
Dáng vẻ ông gầy gò, hốc mắt trũng sâu, uống ngụm thuốc vào bị sặc đến khó chịu, không nhịn được phải che mặt ho khan.
Nước mắt Đại thái thái lại không ngăn nổi mà rơi xuống.
Vợ chồng bầu bạn nhau từ thuở thiếu thời đến nay, hai người trước kia cũng từng có khoảng thời gian mặn nồng, bà đâu nhìn nổi Bùi Kiệm biến thành như vậy.
Vừa lo vuốt ngực cho Bùi Kiệm, Đại thái thái vừa khóc nức nở nói: “Ông suốt ngày lao tâm lao lực để được cái gì! Một đống tuổi rồi còn không chịu nghỉ ngơi!” Nói rồi, bà nghẹn ngào khôn kể: “Ông mà có chuyện gì, ta biết phải làm sao đây!”
Tuy là lời trách móc, nhưng Bùi Kiệm lại thấy lòng khẽ giãn ra, ông cười cười: “Đừng sợ, đợi ta, khụ khụ, sắp xếp công vụ thêm ít nữa, ta cũng có thể dành thêm thời gian, khụ, bầu bạn với bà.”
Chỉ vỏn vẹn một câu như vậy, ông lại bắt đầu không kìm được mà ho khan, cổ họng ngứa râm ran khắp, cơ thể cũng dần nặng xuống.
Bùi Kiệm biết đây là mất sức sau buổi lễ lên ngôi, nghỉ ngơi hồi lâu mà vẫn chưa khỏe lại nổi.
Nhưng dù vậy, Bùi Kiệm vẫn vỗ vỗ bàn tay Đại thái thái, khăng khăng nói: “Bà yên tâm. Dù ta có sắp ch·ết chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ cố gượng đến lúc Thận ca nhi chỉnh đốn phía nam xong xuôi, trở về kinh đô kế thừa ngôi vị mới thôi.”
Nhắc tới chữ ch·ết, Đại thái thái chỉ thấy bi ai dâng lên từ tận đáy lòng. Nhưng nghe đến tên Bùi Thận, bà lại lau nước mắt, nhịn không được trách móc: “Lúc sáng ông sách phong Thận ca nhi thành Hoàng Thái Tử, còn Hồn ca nhi được chỉ đi cai quản nơi nào cũng chẳng thèm nhắc đến!”
Cổ họng Bùi Kiệm ngày càng ngứa hơn, ông cố nén cơn ho: “Đi đâu cũng được, Thận ca nhi dù sao cũng sẽ không xử bạc với Hồn ca nhi.”
Đại thái thái biến sắc, tiếp tục trách móc: “Đều là ông dạy nó cả! Tánh nết Thận ca nhi như thế, ngay cả mẫu thân ta đây nó đều không coi ra gì. Ta thật sợ có ngày nào đó, huynh đệ chúng sẽ ầm ĩ với nhau mất thôi.”
Đại thái thái lại không ngăn nổi mà nức nở từng cơn: “Ta còn định bảo ông ra thêm một ý chỉ, nếu Hồn ca nhi có phạm sai lầm, cũng có thể giúp nó giữ được tánh mạng.”
Bùi Kiệm không biết nên nói gì cho phải. Ông biết vợ mình cưng con út. Con trưởng được thừa kế tước vị, con út chỉ được ít đất đai vàng bạc, cho nên ông cũng mặc kệ bà thiên vị Hồn ca nhi hơn, không ngờ bà lại lo lắng đến nước này.
“Bà yên tâm. Thận ca nhi có tình cảm huynh đệ với Hồn ca nhi, nhất định sẽ không quá phận đâu.” Bùi Kiệm họ đến đỏ cả mặt, Đại thái thái vội vàng vỗ lưng vuốt ngực để ông hít thở bình thường.
Thấy ông bệnh thành thế này, Đại thái thái cũng không tiện nhắc lại chuyện của Hồn ca nhi. Bà đỡ ông dậy, giúp ông thay quần áo.
Đầu đội cổn miện, áo trong màu nhạt, lụa đỏ phủ đến đầu gối, khoác huyền y huân thường, ủng đen đai ngọc.
Bùi Kiệm mảnh khảnh, xiêm y mặc lên người rộng thùng thình, khiến Đại thái thái trông mà đau lòng.
Bà đang định đỡ Bùi Kiệm đi dự tiệc, lại chợt thấy hoạn quan vội vàng tới bẩm có Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ – Tiêu Nghĩa xin gặp Bệ hạ.
Sắc mặt Bùi Kiệm hơi hơi sầm xuống. Tiêu Nghĩa biết rõ kế đó ông phải tham gia tiệc tối, bây giờ vội tới báo tin, nhất định là có chuyện quan trọng.
“Đi gọi hắn tiến vào.” Dứt lời, Bùi Kiệm liếc nhìn Đại thái thái.
Đại thái thái vốn cũng không hứng thú nghe những chuyện triều đình lục đục này, bà nhanh chóng lánh vào thiên điện.
Bùi Kiệm cho lui tất cả rồi mới hô Tiêu Nghĩa tiến vào. Ai ngờ hắn vừa vào, trông thấy dáng vẻ gầy gò ốm yếu của Bùi Kiệm, thoáng có một lát do dự.
Bùi Kiệm tuy tuổi già bệnh nặng, đầu óc vẫn còn minh mẫn tỉnh táo. Ông biết sự do dự này của hắn là lo sức khỏe của ông không chịu nổi.
Có thể đoán được Tiêu Nghĩa sắp báo một tin tức xấu.
Bùi Kiệm thở dài: “Cứ nói đi.”
Tiêu Nghĩa cắn răng, quỳ sụp xuống đất: “Bệ hạ bệnh nặng, thần vốn không nên qu·ấy rầy bệ hạ. Chỉ là việc này liên lụy to lớn, thần không dám tự ý quyết định, chỉ có thể nhanh chóng bẩm báo. Vạn mong Bệ hạ nghe xong chớ có sinh giận, tránh trúng kế của bọn tiểu nhân gian nịnh.”
Bùi Kiệm nghe vậy, hít sâu một hơi nói: “Ngươi có gì cứ nói.”
Tiêu Nghĩa lúc này mới bẩm: “Bệ hạ, hôm nay trong cung chợt có lời đồn, nói《 Tài Hóa Sớ 》là do bệ hạ và phụ tá nghĩ ra. Lý do tiền triều có nhiều ngôn quan buộc tội Bệ hạ cùng Điện hạ như vậy, rước lấy Dương Đế tiền triều sinh nghi, cũng đều là do Bệ hạ sai sử.”
“Ngoài ra, Dương Đế vốn muốn thăng chức một bậc cho Bệ hạ cùng Điện hạ, dùng cơ hội hai người về kinh tạ ơn để đoạt lấy binh quyền, hoặc là tổ chức một buổi tiệc kiểu Hồng Môn Yến, tại chỗ gi·ết ch·ết Bệ hạ. Cũng chính Bệ hạ lệnh người ngày đêm gièm pha, mới khiến Dương Đế đổi sang áp giải Bệ hạ vào kinh, lúc này mới tạo thành cơ hội để Bệ hạ tạo phản.”
“Tên tiểu thái giám tung tin đồn còn nói, Bệ hạ……” Tiêu Nghĩa dừng một chút, rốt cuộc thành khẩn nói: “……mang lòng Tư Mã Chiêu, người người đều rõ.”
Thần sắc Bùi Kiệm có một chớp mắt trở nên đờ đẫn. Ngay sau đó, cổ họng ông đau tựa như đao cắt, từng cơn hít thở loáng thoáng mùi tanh nồng. Còn chưa đợi Tiêu Nghĩa nói xong, Bùi Kiệm đương trường phun ra một búng m·áu.
Tiêu Nghĩa hoảng hồn biến sắc, hốt hoảng đứng dậy muốn chạy ra ngoài hô thái y.
Bùi Kiệm ngồi ở trên ngai hít thở sâu mấy lần, cố dằn xuống vị m·áu tươi trong khoang miệng, mặt mũi hung tợn nói: “Đi điều tra ——tra xem là ai lan truyền lời đồn!!”
Tiêu Nghĩa sợ hãi quỳ xuống đất: “Thần đã lệnh người bắt kẻ tung tin vào ngục, cũng đã tỉ mỉ dò xét thực hư.”
Bùi Kiệm tinh thần đanh thép, lồ ng ngực phập phồng một lúc liền cố sức bình tĩnh nói: “Lời đồn sớm muộn không đến, lại cố ý đến ngay sau khi kết thúc lễ lên ngôi. Có thể thấy là có kẻ thân cận biết tánh nết ta, muốn khiến ta tức giận mà đổ bệnh. Có lẽ trong vòng mấy ngày tới đây sẽ có kẻ ra tay làm loạn. “
Bùi Kiệm hít sâu một hơi, đ è xuống m·áu tươi chực trào nơi cuống họng: “Ngươi đi điều quân thân tín, trà trộn vào cung Càn Thanh. Tuyên bố với bên ngoài ta lâm bệnh nặng, bảo Thận ca nhi dẫn theo thân vệ của Thái Tử đi chủ trì buổi tiệc đêm nay.”
Nhắc tới Bùi Thận, Tiêu Nghĩa do dự một lát: “Bệ hạ, hai tên tiểu thái giám tranh cãi nhau còn tiết lộ tin đồn, nói những chuyện dơ bẩn kia đều là điện hạ sai sử.”
Bùi Kiệm không nhịn thêm nổi nữa, gương mặt ông run rẩy, đỏ đậm lên vì giận dữ, rít từng chữ một qua kẽ răng: “Ngươi phái người, dẫn Hồn ca nhi đến chỗ ta.”
Tiêu Nghĩa sởn tóc gáy, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn khẽ cắn môi, cuối cùng cáo lui rời đi.
Yến tiệc tối nay có hai sảnh tiệc. Một là buổi tiệc lớn do Hoàng đế tiếp đãi văn võ bá quan ở Tây Uyển. Thứ hai là tiệc riêng trong cung, thuộc về tiệc gia đình của hoàng thất.
Trong điện Minh Đức ở Tây Uyển, đèn đuốc sáng trưng, hoa mào gà tháng chín đương lúc nở rộ. Mỗi bàn đều bày những chiếc ly hoa hướng dương bằng vàng, bánh trái bọc đường, long nhãn quýt mật. Tráng miệng có bánh ngọt, kem ốc, thức ăn có hải sản thập cẩm các loại, cơm uyên ương, vịt ướp lạnh…… Nhiều vô số, đều là các thức của ngon vật lạ trên đời.
Mắt thấy tiếng trống canh đã vang mà Hoàng đế còn chưa xuất hiện, văn võ bá quan đã bắt đầu xầm xì không yên.
Bùi Thận biết chỗ phụ thân chắc hẳn đã xảy ra chuyện.
Y lạnh lùng đảo mắt nhìn đám quan lại một lượt ——
Từ những vị Các lão ngồi đầu cho đến Thượng thư của sáu bộ, thậm chí các vị Tổng đốc. Có người không hề biến sắc, không biết đang nghĩ ngợi gì. Có người nét mặt bình thản, nhíu chặt lông mày, cũng có người chuyện trò vui vẻ với những người chung quanh, ra vẻ bàng quan chẳng màng.
Mà đây chỉ mới tính phạm vi trong điện. Bởi vì là buổi tiệc lớn, phía ngoài điện vẫn còn rất nhiều quan lại cấp thấp chưa đủ tư cách vào điện, không biết bây giờ đã ồn ào đến độ nào rồi.
Bùi Thận cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn chưa mảy may khác thường, chỉ là quay đầu liếc nhìn Triều Sinh.
Triều Sinh ngồi một mình một cái bàn con sau lưng Bùi Thận. Cậu nhóc biết hôm nay phải vờ vịt chút, cho nên thò đũa gắp một miếng vịt nhỏ. Nhưng có lẽ bị ảnh hưởng bởi không khí chung quanh, Triều Sinh cảm thấy có gì khác lạ, bèn thả miếng vịt xuống, không nói lời nào.
Bùi Thận thấy nó tuy không quen thuộc hoàn cảnh, nhưng cử chỉ tác phong vẫn nghiêm túc, vẻ mặt cũng chưa thấy lo sợ, y khẽ vừa lòng quay đi, thong thả gắp một miếng bánh cam lộ lên ăn.
Chốc nữa còn có việc cần xử lý, nên lót dạ trước đã.
Quả nhiên, Bùi Kiệm vẫn chưa tới, Tiêu Nghĩa cũng không biết đã đi đâu, tiếng xì xầm của văn võ bá quan dần dần lớn hơn.
Lý các lão – Lý Khiêm rốt cuộc không chịu nổi, đứng dậy nói: “Đã là giờ Hợi mà Bệ hạ còn chưa đến, có thể mời Điện hạ cùng lão thần đến cung Càn Thanh được không?”
Bùi Thận biết cung Càn Thanh nhất định đã xảy ra chuyện. Không phải y không gấp, nhưng y hiểu phụ thân lâm bệnh nặng, không còn sống được bao lâu, cho dù có người muốn ra tay cũng không nhất thiết phải chọn ngay lúc này.
Nói cách khác, trọng điểm hôm nay nhất định nằm ở chỗ y cùng Triều Sinh.
Giờ khắc này, y dẫn Triều Sinh rời xa phụ thân, rời xa Thẩm Lan, đối họ mà nói mới là tốt nhất.
“Có lẽ là trên đường gặp chuyện gì đó làm trì hoãn.” Bùi Thận ôn tồn đáp, “Lý các lão xin đợi thêm một lát.”
Lý Khiêm nhíu mày định mở miệng, chợt nghe xa xa có tiếng ồn ào náo động, khiến văn võ bá quan trong điện đồng thời hốt hoảng trông ra. Có người hỏi “Có chuyện gì vậy?”, có người nóng tính há mồm liền mắng: “Lũ trứng chim đâu ra! Dám cả gan làm loạn trong điện!”
Lúc này trong điện đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ không khác gì ban ngày. Nhưng khu vực bên ngoài điện lại là một mảnh đen kịt, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt soi xuống nền gạch vuông, hắt ra những bóng người mờ mờ.
Tiếng ồn ào đó càng ngày càng gần. Thì ra là mấy trăm thân quân mặc giáp tay cầm thương, cầm đao hùng hổ xông vào điện.
Tiếng áo giáp cọ xát vào nhau cùng tiếng bước chân của mấy trăm người khiến văn võ bá quan khiếp hãi vô cùng. Những quan nhỏ cấp thấp ngồi xa nhất phía ngoài lúc này cách đám quân lính này gần nhất, không nhịn được gào thét thất thanh——
“Các ngươi là ai?”
“Mặc giáp xông vào cung làm gì!”
“Hôm nay là buổi tiệc đêm, các ngươi——” lời còn chưa nói dứt, đã bị giáp sĩ một đao đoạt m·ạng, sắc đỏ rải đầy đất.
Quan lại chung quanh có người hét chói tai bỏ chạy tán loạn, có người sợ đến run rẩy hai chân, mặt mũi trắng bệch, nằm liệt trên đất.
Ngay sau đó, trong điện ngoài điện, từ bốn phương tám hướng, tiếp tục tuôn ra một đám thái giám thân hình lực lưỡng, tay nắm thương dài, đụng ai liền vung thương chém xuống.
Đúng lúc này, Tiêu Nghĩa rốt cuộc xuất hiện.
Cẩm Y Vệ hắn dẫn đến thấy thế, hét lớn định xông lên cản, ai ngờ lại bị đồng bọn cạnh bên trở tay thọc một đao. Cuối cùng vì tự bảo vệ mình, có người bỏ trốn, có người thấy ai xông tới liền gi·ết ch·ết.
“Chạy mau ——”
“Đừng gi·ết ta đừng gi·ết ta!”
“Tên khốn, ngươi dám!”
Bàn nghiêng ghế đổ, trà bánh lật úp, thân quân giáp sĩ, thiến hoạn, Cẩm Y Vệ, văn võ bá quan chạy trốn, quang cảnh hỗn loạn thành một đống.
Sắc mặt Bùi Thận sầm xuống, ánh mắt rét lạnh tàn nhẫn. Y nắm lấy Triều Sinh đề phòng nó lạc mất, mà ngay lúc này các võ tướng như Tiền Ninh… cũng sôi nổi ùa tới cạnh bên Bùi Thận.
Bùi Thận lạnh lùng nói: “Trần Tùng Mặc đâu!” Dứt lời, trong điện lại tràn ra mấy trăm giáp sĩ, quần áo phục sức giống nhóm giáp sĩ đầu tiên như đúc, đều mặc áo khoác đỏ đội mũ đồng, chỉ khác là trên cánh tay những người này có buộc thêm một dải lụa trắng. Hóa ra là thân vệ của Thái tử do Trần Tùng Mặc chỉ huy.
“Đại nhân!” Đám người Tiền Ninh theo Bùi Thận chinh nam chiến bắc, bôn ba nhiều nơi, thấy tình hình này liền biết trong cung tối nay ắt có nhiều hơn một thế lực làm loạn, mới có thể gây ra khung cảnh náo động đến nỗi này.
Bùi Thận cũng biết rõ ràng, tuyệt đối không thể để thân quân bên cạnh bị phân tán. Tình huống lộn xộn chưa rõ, màn đêm lại tối tăm, nếu tách ra rất khó bề phân biệt.
“Bảo mọi người hô to, thả binh khí, ngồi xổm xuống ôm đầu sẽ không gi·ết!” Bùi Thận nói.
Trần Tùng Mặc nhận lệnh, dẫn quân hô to ——
“Thả binh khí, ngồi xổm xuống ôm đầu sẽ không gi·ết!”
Giờ này khắc này, hoàn toàn không biết có thể tin được ai, còn ai là không thể tin. Nhưng tất cả mọi người biết một điều, đó là có thể tin vào Bùi Thận.
Bởi cha y sắp sửa buông tay nhân thế, y đã được phong Thái Tử, vốn dĩ không cần phải phản.
Lập tức liền có tiếng một tên quan lại đứng gần hô to “Đừng gi·ết ta đừng gi·ết ta ——” dứt lời, hắn hoang mang lảo đảo chạy về phía thân vệ Thái Tử.
Bùi Thận lạnh lùng liếc nhìn. Lập tức liền có người thân vệ vung thương dài, m·áu tươi nóng hổi b·ắn tung toé. Tên quan cấp thấp run lên rồi ngã xuống đất, nhắm mắt.
Thân vệ vừa ra tay lạnh giọng hô lớn: “Thả binh khí, ngồi xổm xuống ôm đầu sẽ không gi·ết! Kẻ dám tới gần, gi·ết ch·ết bất luận!”
Vết xe đổ còn ngay trước mắt, người thông minh vừa liều mạng kề sát thân quân của Thái Tử, lại tháo dải lụa cùng thắt lưng bên hông xuống, giơ hai tay lên cao, hô “Đừng gi·ết ta! Hãy lấy dải lụa trói tay ta lại!”
Cứ như vậy, hắn run run rẩy rẩy tới gần ngọn thương, tiếp tục run run ngồi xổm xuống, giơ hai tay lên cao, để tùy thân vệ cầm dải lụa trói lại, sau đó lại đứng lên đi theo thân vệ ra góc tường ngồi xổm xuống.
Một người thành công, rất nhanh liền có người khác noi theo. Bất kể là văn võ bá quan, thiến hoạn, Cẩm Y Vệ, giáp sĩ, chỉ cần chưa ch·ết, không phải kẻ rắp tâm làm loạn, đều sẽ liều mạng chạy về phía thân vệ của Thái Tử bên này. Họ ném bỏ vũ khí, tự cởi đai lưng trói hai tay, ra góc tường ngồi xổm xuống.
Thế cuộc trong sân nhanh chóng trở nên rõ ràng.
Cựu thần tiền triều lấy Tề Quốc Công cầm đầu, hơn mười tên giáp sĩ cùng với thân binh giả dạng thiến hoạn lẫn vào cung co cụm lại quanh bọn họ.
Triệu Quang Thái cầm đầu hai bộ hạ cũ của Bùi Kiệm, người bên cạnh có hơn phân nửa là giáp sĩ, cùng với rất nhiều Cẩm Y Vệ.
Còn có hai tên quan văn, một tên võ tướng, đều là những kẻ có hộ tịch nằm ở phía nam như Hồ Quảng, Chiết Giang, Phúc Kiến, trong tay giáp sĩ chiếm phần đông.
Thấy tình hình này, Tiêu Nghĩa bừng lên lửa giận, lớn tiếng mắng chửi: “Triệu Quang Thái! Bệ hạ đối với ngươi ơn nặng tựa núi! Ngươi sao dám bức vua thoái vị!”
Triệu Quang Thái chẳng hề khiếp sợ, lớn tiếng mắng lại: “Ta hết mực trung thành với Bệ hạ. Chẳng qua tên Bùi Thận này lòng lang dạ sói, mưu hại cha ruột, ta đây đành phải dâng ngọn cờ Thanh Quân Trắc thôi!”
Bùi Thận mặc kệ hắn, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Bùi Hồn đứng cạnh.
Bùi Hồn bắt đầu run lên. Tề Quốc Công là cha vợ hắn, Triệu Quang Thái là cha ruột của th·iếp hầu Tự Nương của hắn. Nói tới nói lui đều là thông gia của hắn.
Bùi Hồn níu tay áo Bùi Thận la hét: “Đại ca, không phải đệ! Đệ không biết! Thật sự không phải đệ mà!” Hắn nói năng lộn xộn, nước mắt nước mũi chảy dài.
Thực ra trong lòng Bùi Thận cũng biết rõ ràng, Bùi Hồn hẳn là chẳng liên can gì trong này cả.
Chuyện hôm nay, chẳng qua là đám thần tử của triều đại trước muốn b·áo th·ù cho Dương Đế, nếu không nữa thì chính là những kẻ thấy đồng liêu Bùi Kiệm năm đó hôm nay lên ngôi Hoàng đế, trong lòng bất bình, cảm thấy bản thân cũng có thể nếm thử mùi vị làm Hoàng đế, dã tâm dần dần nảy sinh. Sau đó quyết định dùng lời đồn chọc Bùi Kiệm bệnh nặng, ch·ém gi·ết Bùi Thận, Bùi Hồn, để chính mình bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Còn đám người Triệu Quang Thái, hơn phân nửa là bởi Bùi Thận từ chối nhận con cái bên ấy làm th·iếp mới khiến tai họa này xảy ra. Phải biết rằng, những thành viên đầu tiên dưới trướng Bùi Thận ban đầu là do Bùi Kiệm chuẩn bị, đa số trong đó là con cháu, anh em của người trong tay ông. Sau này Bùi Thận dần dần trưởng thành, có thế lực riêng tự mình xây dựng được, nhưng những người kia vẫn nghe lệnh y làm việc như trước.
Cho nên dù Bùi Thận từ chối thông gia cùng bộ hạ cũ của Bùi Kiệm, nhưng đại đa số thành viên dưới trướng Bùi Kiệm đều nguyện lòng để Bùi Thận lên ngôi, bởi vì con cháu, anh em của bọn họ vẫn luôn làm việc cho Bùi Thận.
Mà đám người Triệu Quang Thái thì khác. Họ vừa không có con cháu làm việc dưới trướng Bùi Thận, lại cũng không thể kết thông gia cùng y. Mai này Bùi Thận lên ngôi, nhất định sẽ dọn sạch những người này, để chừa ra vị trí cho thân tín của y.
Nghiệp lớn vừa thành, Bùi Kiệm lại sắp ch·ết, con đường chính trị của bản thân cũng sắp đến hồi kết. Đám người Triệu Quang Thái đâu tiếp tục chờ thêm được nữa, liều mạng muốn đẩy Bùi Hồn lên ngôi.
Còn có những người mang hộ tịch phía nam bên kia, tất cả đều là do Bùi Thận tiến hành đo đạc ruộng đất, thanh tra dân cư, tái thiết lập thuế má ở phía nam mà ra.
Ba thế lực quấn thành một khối, mới tạo thành thế cuộc loạn lạc hôm nay.
Giờ khắc này, thế cuộc đã rõ. Tất cả những người nấp dưới làn nước đã trồi lên toàn bộ. Bùi Thận cười dữ tợn một tiếng: “Bắn tên ——”
Dứt lời, mấy trăm thân vệ giáp sĩ đồng thời nâng cung cài tên.
“Phóng ——”
Bùi Thận ra lệnh, tên phóng như mưa.
Đối thủ hiển nhiên cũng có mũi tên, hai bên luân phiên bắn tên, mặt đất dần dà nằm rạp mấy chục th·i th·ể.
Bùi Thận nhấc đao đ·ánh ng·ất Bùi Hồn đang kinh hãi, lại để lại một đội hộ vệ bảo vệ Triều Sinh, lúc này mới rút đao, lạnh lùng nói: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Theo ta xông lên ——”
“Gi·ết cẩu tặc Bùi Thận——” Triệu Quang Thái hét lớn.
Tề Quốc Công dẫn người hô to: “Gi·ết ——”
Mấy dòng n·ước l·ũ ập vào nhau, lưỡi đao lóe sáng dính đầy m·áu th·ịt. Từng tiếng kêu gi·ết, kêu cứu, gào rống, khắp nơi đều là tay rời chân cụt, mùi rỉ sét buồn nôn đặc hữu từ m·áu quanh quẩn nơi đầu mũi.
Trận chiến này kéo dài mãi cho đến khi ánh trăng mờ dần, chân trời lộ ra ánh sáng lờ mờ mới kết thúc. Cả người Bùi Thận toàn là m·áu, quét nhìn mấy trăm cái x·ác trên mặt đất, y lạnh lùng ném thanh đao trong tay xuống, quay đầu lại nhìn về phía Triều Sinh.
Triều Sinh đứng thẳng bất động cạnh Bùi Thận, cắn răng co chặt nắm đấm, gương mặt trắng bệch, đầu ngón tay lạnh ngắt, nhưng không hề thốt ra nửa lời.
Bùi Thận mỉm cười khen ngợi: “Khá lắm, có can đảm.” Dứt lời, y lại nói: “Ta phải đi gặp phụ hoàng. Con trở về cung Đoan Bổn Cung nói với mẹ rằng bữa tiệc đã kết thúc, không có việc gì.”
Triều Sinh hít một hơi thật sâu, không khí lành lạnh cuối thu khiến cậu nhóc sặc nhẹ mà ho khan: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.