Ta Không Làm Thiếp

Chương 89: Rối như tơ vò




Thẩm Lan bấy giờ cũng không có nhà, mà là ngồi xe lừa vải trơn, dẫn theo bốn hộ vệ đi xem xét cửa hàng, kiểm kê tài sản, kiểm tra sổ sách.
Toàn bộ phủ Nam Xương này, Thẩm Lan tổng cộng có một tiệm gạo nếp và một tiệm gạo thường, hai tiệm bán cá và đồ khô, một tiệm đồ muối nhỏ chuyên bán cá khô phơi nắng. Ngoại thành còn có một thôn trang nối liền một mảnh vườn rộng non nửa ngọn núi, chưa kể số mẫu ruộng nằm rải rác cùng với hai tòa nhà lớn là nơi an trí hơn trăm tiểu nhị và đội đánh bắt cá.
Thẩm Lan tiếp tục đi tới cửa hàng đồ khô. Xe lừa lộc cộc ăn bánh trên đường, ngang qua một tiệm bán dược liệu, một tiệm bán đồ trang trí, một cửa hàng giày mũ có ghi “Sa mạo kinh ngoa bất ngộ chủ cố” (1), một cửa hàng đồ đồng treo biển “Đồ đồng các loại, cái gì cũng có”…
Thẩm Lan không khỏi thở dài một tiếng. Chốn này trước kia vốn là nơi phố xá vô cùng sầm uất, tiếc rằng gần đây Khoáng Giám Thuế Sứ xuất hiện, thuế má tăng vọt, các cửa hàng nằm ngoài mặt tiền thế này đa phần đều gặp nạn, cho nên lúc này trước cửa vắng vẻ đìu hiu, chỉ lưa thưa vài ba người khách.
Thẩm Lan định buông rèm không nhìn thêm nữa, chợt thấy cách đó không xa có một quán trà tên “Bạch túy trà quán”, bên trong loáng thoáng vọng ra đôi câu.
“Thật là khiến người ta nghe mà thảng thốt!”
“Quân phụ vô đạo, vì sao không cho nói?!”
“Trên đời này sao lại có chuyện con trèo lên đầu cha, làm thần tử mà dám mạo phạm quân thượng?”
“Đúng là ngu trung (2)! Vua coi bề tôi như bùn rác, thì bề tôi coi vua như giặc thù! (3) Triều đình hiện nay rung chuyển như vậy, lẽ nào không phải do hôn quân tự làm tự chịu sao?”
Thẩm Lan nghe mà mí mắt giật liên tục không ngừng nghỉ, nàng vội vén rèm hạ giọng nói: “Lục Tử, vào quán trà gọi một bình trà lá, nghe ngóng xem đám người trong đó đang nói chuyện gì.”
Lục Tử sửng sốt rồi gật đầu, vội vàng chen vào quán trà, kêu một bình Cố Chử Tử Duẩn, một đĩa hạt dưa, một đĩa đậu xào, cùng hai quả lê chua.
Hắn thanh toán tiền xong, vờ thản nhiên bốc mấy hạt đậu nhét vào miệng nhai rôm rốp vài tiếng, lại trở tay bưng chén trà hớp một ngụm, thơ thẩn lẩm nhẩm hát “Đường đi tới, chưa từng gặp mặt oan gia. Tình sâu thẳm…”
Thẩm Lan ngồi trên xe sốt ruột đợi chờ, chừng mười lăm phút sau, Lục Tử tất tả chạy ra, còn không quên gói toàn bộ hạt dưa, đậu xào, lê chua mang về cùng.
“Phu nhân, đám người trong ấy hình như đang nói gì mà《 Tài Hóa Sớ 》ở Nam Kinh.” Dứt lời, hắn cố đè giọng thật thấp: “Mấy ngày trước, thành Nam Kinh đột nhiên xuất hiện《 Tài Hóa Sớ 》này, nhưng không rõ tác giả là ai. Đám học trò trong ấy đang bàn tàn xôn xao lắm.”
Thẩm Lan đang định hỏi kỹ càng hơn về nội dung của Tài Hóa Sớ, chợt nhớ ra Lục Tử chỉ biết có vài chữ, e là cũng nghe không hiể
Nàng không chút do dự vén rèm, sửa soạn bước xuống xe, lại bỗng nghe thấy trong quán trà tiếng của đám học trò càng lúc càng lớn, bắt đầu cất giọng ngâm vang《 Tài Hóa Sớ 》.
“Thiến đảng uy quyền hiển hách, tàn hại bốn bể. Tụ tập tay sai, tác oai tác quái tám phương.”
“Cắt thịt xẻo xương bá tánh, đem dâng lên cho thiến hoạn. Bán cả trai lẫn gái, vét tiền của ra cung cho quân phụ.”
……
“Bệ hạ muốn vàng bạc cao hơn sao Bắc Đẩu, mà không để bá tánh tích được một hạt gạo nào. Muốn thịnh vượng kéo dài ngàn vạn năm, mà không cho bá tánh sống nổi một đêm.”
“Ích kỷ, chỉ biết có tiền bạc, lợi ích; xào xương hấp tủy, bóc lột khắp trong bốn bể.”
“Toan tính tiền bạc của bản thân, của cải của chính mình, lại tuyệt nhiên không tính thay kiếp sống của vạn dân.”
……
“Yêu thương bốn bể gọi là vua; vỗ về ta, dạy dỗ ta gọi là cha.”
“Quân phụ là bậc vua cha, không xứng làm vua! Chẳng kham làm cha!”
Thẩm Lan từ đầu chí cuối nghe người sĩ phu kia đọc xong bản《 Tài Hóa Sớ 》, chỉ thấy hít thở sao mà khó khăn, tim đập vô cùng hoảng hốt, nàng kéo kín rèm, lạnh lùng nói: “Nhanh chóng rời khỏi chỗ này! Nhanh lên!”
Người đánh xe hơi ngẩn ra, nhưng cũng lo vung roi đánh mạnh hơn. Con lừa giật mình giơ chân, lộc cộc chạy về phía trước.
Xe lừa vừa đi được mấy chục bước, bỗng có một toán đề kỵ (4) áo đỏ phi nhanh đến. Những người này vẻ mặt hung ác, giận dữ bừng bừng, xách đao ngang nhiên xông vào quán trà, cao giọng quát to: “Kẻ tặc nào dám cả gan bàn tán thứ sách vở tà đạo ấy?!”
“Các ngươi làm gì đó!”
“A ——”
“Còn sững ra đó làm gì, mau chạy đi!”
“Đừng chạy mà, chưa trả tiền mà!”
Bàn nghiêng, ghế đổ, chén trà vỡ nát, hạt dưa, đậu xào lăn đầy đất. Người trong quán hốt hoảng tranh nhau tháo chạy, trông hết sức chật vật.
Đám đề kỵ vọt lên dùng gậy quất vào mấy người học trò. Đám học trò chạy tán loạn nhưng vẫn không né kịp, khóc lóc kêu gào “Thiến đảng bạo ngược! Ngang nhiên đánh sĩ tử!”, “Bọn ta nói sai chỗ nào?”
Cẩm Y Vệ dẫn đầu cười dữ tợn: “Lén đọc sách vở tà đạo, cả gan bàn luận triều chính.” Dứt lời, hắn vung tay hô: “Dẫn đi!”
Mấy tên đề kỵ chụp gông gỗ, đeo xích sắt lên đám sĩ tử, quát tháo xô đẩy họ đi về hướng Thuế Thự. (5)
Lục Tử gần đó chứng kiến toàn bộ quá trình mà không khỏi hãi hùng khiếp vía. Hắn đứng cạnh xe lừa chở Thẩm Lan, khẽ vuốt ngực thở phào: “May mà ta chạy nhanh.” Nói rồi, hắn nhắc nhở Thẩm Lan: “Phu nhân, lũ đề kỵ ấy hung hãn lắm. Chúng ta mau đi thôi.”
Thẩm Lan gật đầu, thấp giọng nói: “Gọi hai người theo đuôi đám đề kỵ, xem xem lát nữa có rùm beng lên không. Nếu xảy ra dân biến hoặc bá tánh vây trước cửa Thuế Thự gì đó thì nhanh chóng trở về báo ta hay.”
Lục Tử gật đầu, gọi hai người trông có vẻ nhanh nhẹn đến rồi dặn họ chen vào đám đông, theo đuôi đề kỵ từ xa.
Xe lừa tiếp tục di chuyển về hướng cửa hàng đồ khô.
Thẩm Lan sốt ruột kéo rèm xe.《 Tài Hóa Sớ 》này hệt như cuồng phong gió lốc, chẳng biết sẽ cuốn thứ gì tới đây nữa. Càng chết nữa chính là, Đặng Canh vậy mà bắt đầu dùng danh nghĩa rà soát thứ này để lùng bắt giới sĩ tử và dân thường. Nếu lúc này bá tánh phản kháng, e là chẳng mấy chốc sẽ lại có dân biến nổ ra.
Thẩm Lan phập phồng mà kiểm kê xong xuôi tài sản. Lúc nàng về đến nhà cũng đã vào đêm.
Trời nhập nhoạng tối, ánh trăng treo trên đầu cành liễu. Thẩm Lan xuống xe ngựa vào phòng chính, mở miệng gọi Lưu bà tử, nhưng gọi hai tiếng rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.
Thẩm Lan nhíu mày, lần mò bước tới mấy bước, bỗng nhiên sau tấm bình phong chợt có bóng người từ đâu chồm ra.
Thẩm Lan sợ hãi giật thót đến độ tim đập thình thịch không ngừng. Nàng lui lại nửa bước định há mồm hét lên nhưng ngay sau đó lại bị một đôi tay thô ráp bịt kín miệng.
“Là ta.” Bùi Thận thấp giọng nói.
Thẩm Lan nhận ra là giọng Bùi Thận, không khỏi nhẹ nhõm vuốt ngực thở phào. Ôm cơn tức trong lòng, Thẩm Lan không nhịn được định há mồm mắng chửi một phen, lại đột nhiên nhận ra bàn tay y vẫn còn đậy chặt miệng nàng chưa thả.
Nàng giơ tay níu lấy cổ tay Bùi Thận giật ra, trách mắng: “Đêm hôm khuya khoắt lại nổi cơn gì vậy!”
Lòng bàn tay chai sần dán chặt lấy đôi môi căng mịn trơn mềm của nàng đột ngột bị tách khỏi, Bùi Thận nhất thời thấy buồn bã. Y khẽ giật giật tay, cảm nhận lòng bàn tay ngứa râm ran như bị kiến cắn.
Bùi Thận cười nhẹ một tiếng: “Chẳng phải nàng bảo Diêu Quảng Thiệu tới tìm ta sao? Sao bây giờ ta tới rồi, nàng lại mắng mỏ thế?”
Trong nhà chưa đốt đèn, dưới ánh trăng mông lung, giọng nói của y khàn khàn vang lên tựa sợi lông vũ khẽ khàng quét qua, khiến người nghe không kìm được cảm thấy bên tai hơi ngứa.
Thẩm Lan mắng thầm một câu đúng là sắc đẹp dễ khiến người ta lầm lạc, rồi lạnh mặt nói: “Ta chớ hề bảo Diêu……” Nói giữa chừng, nàng chợt nhớ tới năm trăm lượng bạc đã nộp ra góp chung với đám người.
“Ngài chịu gặp Diêu Quảng Thiệu?” Nàng còn tưởng Bùi Thận sẽ từ chối.
“Gặp rồi.” Bùi Thận không hề biến sắc: “Nên ta mới đến đây.”
Thẩm Lan hơi ngẫm nghĩ, nhưng rồi cũng không biết nên nói gì cho phải. Chẳng lẽ nói năm trăm lượng chỉ là nước chảy bèo trôi, góp vào cho có thôi? Hay là nói nàng thật ra không muốn nhờ vả y bảo vệ?
Thấy nàng vắt óc suy tư, Bùi Thận cười thầm trong lòng, thò tay nắm lấy tay nàng.
Vẻ mặt Thẩm Lan tức khắc lạnh xuống, nàng hất tay y ra: “Bùi đại nhân xin giữ tự trọng.” Nói rồi, nàng giở giọng châm chọc: “Đêm hôm khuya khoắt lại xông vào nhà của đàn bà góa chồng, Bùi đại nhân đúng là có gia giáo quá nhỉ.”
Bùi Thận nhiều phen bị nàng lạnh nhạt, vậy mà bắt đầu thấy cũng quen dần: “Ta cố tình chờ nàng trong nhà để tránh người khác dòm ngó. Đấy là bởi sợ ảnh hưởng thanh danh nàng đó thôi.”
Thẩm Lan biết tỏng y lăn lộn chốn quan trường đã lâu, thốt ra một câu lúc nào cũng phải bao gồm mấy mục đích bên trong, nàng nhàn nhạt nói: “Ngài tránh né người khác dòm ngó sao lại là vì ta? Rõ ràng là vì chính bản thân ngài mới đúng?” Tổng đốc lén gặp quả phụ, nếu bị đồn đại ra thì khó nghe quá.
Bùi Thận hơi ngẩn ra, lòng không khỏi bừng lên cơn giận: “Nàng đúng là coi lòng tốt thành lòng lang dạ sói. Ta đêm nay dù có quang minh chính đại bước từ cửa chính vào chăng nữa, việc ta gặp riêng nàng cũng tuyệt đối không tiết lộ mảy may.”
Thẩm Lan lặng im không đáp. Vì Bùi Thận xác thực có năng lực làm vậy.
“Ta nếu không phải suy nghĩ thay nàng, sao đến nỗi phải trèo tường gõ cửa như phường tiểu nhân thế này.” Bùi Thận nở nụ cười tự giễu: “Nàng đúng là kẻ bạc tình, uổng công ta vội vã đến đây.”
Thẩm Lan từ lúc ban ngày nghe được Tài Hóa Sớ gì kia, trông thấy đề kỵ bắt người khắp nơi, còn phải ngược xuôi kiểm kê tài sản, tồn kho, tinh thần nàng vẫn luôn trong trạng thái thấp thỏm bất an. Bây giờ nghe y nói mấy lời này, tâm trạng nàng càng trở nên bực bội.
Nàng sầm mặt bác lời y: “Ngài đừng có đến chỗ ta tỏ vẻ đáng thương nữa. Ngài xưa nay cẩn thận, chu toàn, nhất định đã đọc qua tờ danh sách của Diêu Quảng Thiệu. Nếu đã thấy ta góp năm trăm lượng đứng ngay chính giữa, thông minh cỡ ngài chắc chắn có thể đoán được ta chỉ hùa theo số đông mà thôi, không hề có ý cậy nhờ ngài.”
Bùi Thận bấy giờ còn tâm trí nào mà bận tâm nàng bác bỏ những gì. Y chỉ cảm thấy những câu lạnh nhạt này của nàng, rót vào tai nghe sao lạ lẫm khang khác.
Trái một câu “Ngài xưa nay cẩn thận, chu toàn”, phải lại một câu “thông minh cỡ ngài”, Bùi Thận nghe xong không nhịn được mà nhếch khóe miệng, nghĩ bụng thì ra trong lòng nàng, y cũng có vài điểm đáng khen.
Y vừa đắc ý lại sung sướng, hoàn toàn không màng tới nàng vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, chỉ dịu giọng giải thích: “Ta cho rằng nàng truyền tin đến là muốn ta hỗ trợ, cho nên vừa thu được danh sách của Diêu Quảng Thiệu đã chạy vội tới đây, đâu rảnh nghĩ nhiều đến thế.”
Y thốt ra câu này hết sức nhã nhặn, dịu dàng. Không những thôi giọng điệu hùng hổ, cả vú lấp miệng em ngày trước, mà xen lẫn trong ấy còn thấp thoáng lộ ra vài phần tình ý dạt dào, khiến Thẩm Lan nghe phải, chợt không khỏi thấy lòng hơi chát.
Nhưng nàng quá hiểu Bùi Thận, cũng hiểu rõ tánh nết y thế nào. Người này trời sinh bình tĩnh, chu đáo kín kẽ, làm gì có chuyện không kịp nghĩ nhiều, chung quy chỉ là đang dỗ cho nàng mềm lòng thôi.
Thẩm Lan nhìn y đầy hồ nghi, không chịu tin tưởng.
Bùi Thận kề sát vào nàng, ép giọng xuống thật thấp, như lời thì thầm khe khẽ bên tai: “Là ta không tốt, quan tâm nên hoảng loạn.”
Quan tâm nên hoảng loạn.
Mấy chữ này khiến trái tim Thẩm Lan hẫng một nhịp.
Nàng nhắm mắt thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: “Ta chưa từng cần ngài giúp đỡ gì. Ngài hãy về đi.”
Tuy là câu từ chối, nhưng giọng điệu nàng đã bớt cứng rắn như mọi ngày. Bùi Thận thầm mở cờ trong bụng, rồi lại e dè nếu làm gì thêm nữa sẽ hủy hoại thành quả buổi hôm nay, thế là y cẩn thận nói: “Cũng được. Nếu nàng không sao, vậy ta về đây.”
Dứt lời, y nắm đôi tay thon mềm của nàng, tỉ mỉ dặn dò: “Nếu nàng có việc gì cần, cứ hãy phái người đến tìm ta. Đèo sâu núi thẳm mấy nữa, ta cũng sẽ làm thay nàng.”
Những lời buồn nôn thế này, Bùi Thận ngày xưa là tuyệt đối không mở miệng thốt ra nổi. Nhưng đêm tối tĩnh lặng không ai, y cảm thấy lòng ngập tràn hy vọng ấm áp, không hề nghĩ ngợi mà cứ thế tuôn thành dòng.
Nói xong rồi, Bùi Thận chỉ cảm thấy hai tai nóng bừng, lén lút liếc nhìn nàng một chút. Thấy Thẩm Lan tựa như không để ý, y thở phào vì cứu vớt được mặt mũi, lại không khỏi tiếc hùi hụi vì để lỡ cơ hội lấy lòng nàng.
Thẩm Lan nào hay những suy nghĩ phức tạp trong lòng y, nhưng nghe thế cũng thấy lòng mềm nhũn, nàng lắc đầu nói: “Ngài không cần thay ta làm gì cả. Lỡ như ta xảy ra chuyện gì, ngài chỉ cần chăm lo Triều Sinh thay ta là được.”
Bùi Thận ghét nhất nghe nàng tự nguyền rủa mình, y bực dọc trách mắng: “Nàng nói bậy bạ gì đó! Ta sao có thể để nàng xảy ra chuyện được!”
Thẩm Lan nghe câu này không khỏi ngẩn ra, rồi lại không nhịn được mỉm cười. Bốn năm trời gió sương mưa tuyết lúc trước nàng phải trải, đều là do Bùi Thận mang đến.
Lại ngặt nỗi, chính người này cũng đã từng cứu mạng nàng.
Đúng là rối như tơ vò.
Thấy nàng nhàn nhạt khẽ cười, Bùi Thận chẳng biết sao chợt thấy lòng hoảng hốt, theo bản năng bóp chặt lấy tay nàng.
Thẩm Lan đau đến trừng mắt liếc nhìn y, vùng tay ra khỏi: “Ngài về đi thôi.”
Nàng lớn lên xinh đẹp, đôi mắt lúc nào cũng lúng liếng lộ vẻ đa tình. Dù là giận dữ cau mày quắc mắt, nhưng Bùi Thận lại thấy cái nhìn kia chẳng khác gì hờn dỗi. Lòng y vốn dĩ nóng ran, lại gặp nàng liếc nhìn một cái, bấy giờ xương cốt cả người đã mềm quá nửa, tinh thần bắt đầu nhảy nhót không yên.
Thấy y vẫn lù lù bất động, Thẩm Lan nhíu mày hối thúc: “Ngài nhanh về đi.”
Không khí đôi bên đang độ chín tới, khó khăn lắm nàng mới bằng lòng dịu giọng tán gẫu cùng y. Bùi Thận thật tình không nỡ đi khỏi.
Nhưng tối nay gặt hái được mấy phần dịu dàng từ nàng, y đã mừng như nhặt của báu, thế nên không dám nhiều lời thêm nữa, sợ chọc nàng nổi giận, bèn thở dài một tiếng: “Ta đi đây.” Đoạn, y quay người bỏ đi.
Thẩm Lan nhìn y đi từng bước về phía cánh cửa, ánh trăng mênh mang trải khắp mặt sân, phản chiếu lên bóng lưng dày rộng ấy, đĩnh đạc xuất chúng.
“Đợi đã.” Thẩm Lan mở miệng.
Bùi Thận mừng rơn tưởng nàng có ý giữ chân mình, lòng y nhộn nhạo không thôi, quay lại vờ đứng đắn hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Lan bình tĩnh nhìn y một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Ngài có từng nghe đến 《 Tài Hóa Sớ 》chưa?”
Mấy ngày nay, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đang bàn tán thứ này hết sức xôn xao, nên Thẩm Lan nghe được cũng chẳng có gì lạ. Bùi Thận ôn tồn đáp: “Tất nhiên là đã nghe đến. Thứ này bắt đầu xuất hiện ở Nam Kinh, chỉ mới bảy, tám ngày ngắn ngủi, vậy mà đã lan truyền khắp hai kinh mười ba tỉnh.”
Thẩm Lan nghiêm nghị hỏi: “Vậy ngài có biết thứ này do ai làm ra không?”
Bùi Thận lắc đầu.
Ngay cả y cũng không biết, Thẩm Lan nhíu mày: “Thứ này nếu trước tiên xuất hiện từ Nam Kinh, dường như là làm ra để nhằm lật đổ Khoáng Giám Thuế Sứ. Nhưng nội dung lại thẳng thừng lên án hôn quân vô đạo, tựa như muốn vạch trần tội lỗi của Hoàng đế. Ta cứ có cảm giác, thứ này xuất hiện dường như là để dọn đường sẵn cho….”
Nàng chỉ là lầu bầu nói qua loa hai chữ “tạo phản”, Bùi Thận đứng thật gần mới nghe được, không khỏi giật mình nhìn lại.
Không ngờ Thẩm Lan vậy mà nhạy bén đến bực này. Huống hồ người bình thường ai dám to gan đến độ há mồm ngậm miệng nhắc tới tạo phản mưu nghịch (6), thậm chí ngay cả nghĩ còn không dám nghĩ tới. Y bắt đầu sinh lòng hoài nghi, Thẩm Lan quả thực chỉ là xuất thân từ lò ngựa gầy sao?
Y âm thầm sinh nghi, nhưng ngoài mặt vẫn không hề biến sắc: “Cuối năm nay sẽ đến kì thanh tra quan lại. (7) Trên triều lúc này, các đảng phái tranh đâu rất là gay gắt. Làm giả tin tức, thư từ, truyền đơn, thư cá nhân đều là những thủ đoạn thường dùng cả. Các đảng phái muốn mượn cơ hội này để mưu hại, lật đổ lẫn nhau, có gì đâu mà phải ngạc nhiên?”
Thẩm Lan nhìn y một chút, nghĩ lại thì Bùi Thận ngồi ở vị trí cao như vậy, chắc có lẽ những tin mà y nắm được sẽ đạt độ chính xác cao hơn, mà theo lời y nói thì đây chỉ là sự tranh đấu giữa các phe phái trong triều mà thôi.
“Có lẽ vậy. Ngắm hoa trong sương mù (8) thế này, mờ mờ ảo ảo, chẳng biết ai bày ra, càng không biết ý định ra sao.” Dứt lời, nàng thở dài nói: “Ta chỉ là cảm thấy, thiên hạ hiện nay ngày càng thêm rối ren.”
Bùi Thận cười: “Đừng lo gì cả, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Y đón ánh trăng đứng đó, vẻ mặt đầy chân thành, nhưng lơ đãng nhếch mày lại không ngăn nổi vẻ sắc bén. Thẩm Lan có một chớp mắt ngẩn ra, sau rồi nàng rũ mi mắt, nhàn nhạt nói: “Ngài về đi. Sau này chớ đến đây nữa.”
Nếu là ngày trước nghe phải một câu sau này đừng đến nữa, y sợ là đã đương trường nổi giận. Nhưng giờ đây, ngay cả những lời cỡ như “Hai chúng ta không có khả năng” Bùi Thận cũng có thể chịu đựng được, thế nên câu sau này đừng đến của nàng với y chỉ như gió mát thoảng qua, chẳng hề sây sát mảy may.
Huống hồ y hờn dỗi nửa tháng trời, ngược lại nàng thì sống thật là thảnh thơi. Bùi Thận cơ bản có thể xác định, giận dỗi là vô ích.
Dù sao nàng cũng chẳng bận tâm.
Lòng Bùi Thận lại bắt đầu chua lòm lên, y vờ như không nghe thấy gì cả, chỉ lo căn dặn: “Có việc gì thì phái người tìm ta.” Rồi đẩy cửa rời đi.
Trong nhà lần nữa trở nên tĩnh lặng, chỉ còn bóng trăng trong vắt rọi ngập căn phòng. Thẩm Lan ngồi thừ hồi lâu rồi mới đứng lên đốt ngọn đèn dầu, mở cửa sổ trông ra.
Trăng sao trên trời e thẹn nép mình sau mây. Bóng đêm đen như mực, dường như sắp đổ cơn mưa.
Sáng hôm sau, ngoài trời quả nhiên tí tách đổ mưa. Thẩm Lan ngồi dậy mở cửa sổ ra, thấy dưới cơn mưa phùn, Lưu bà tử đội ô chạy vội đến.
Xuân Quyên và Thu Diên đã dẫn Triều Sinh đi đến hồ Động Đình. Trong phủ vắng bóng nha hoàn trẻ tuổi, chỉ còn lại bảy, tám bà vú trung niên khỏe mạnh.
“Xin phu nhân thứ lỗi, ta vốn định sáng nay dậy sớm, chẳng hiểu sao lại lỡ ngủ quên mất.” Lưu bà tử nói đoạn, gác thau đồng lên kệ gỗ cư khắc hoa văn linh chi rồi xo/a nắn chiếc cổ tê mỏi, không biết có phải do nằm ngủ bị sái cổ hay không.
Thẩm Lan chửi thầm Bùi Thận vài câu, vội vàng nói: “Không sao đâu.”
Nàng rửa mặt xong rồi ăn chén cháo khiếm thực cùng hai viên há cảo, sau đó gác đũa: “Lưu nương tử, phiền bà ra gọi Lục Tử vào đây.”
Lưu bà tử đáp lời rồi đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Lục Tử liền đội mưa chạy vội đến. Thẩm Lan thấp giọng hỏi: “Hôm qua mấy người học trò bị bắt kia sau đó ra sao?”
Lục Tử chua xót nói: “Phu nhân, ta đang định đến bẩm đây. Sớm nay, người thân bạn bè của họ kêu gọi những bá tánh gặp nạn khác cùng nhau tới vây kín trước Thuế Thự.”
Thẩm Lan thổn thức không thôi, nhưng cũng chẳng thấy bất ngờ là mấy. Đây cũng không đếm nổi là lần thứ mấy nha môn bị vây rồi.
“Ngươi truyền lệnh xuống, kêu mọi người gần đây nhớ đề cao cảnh giác, không được đi tới những chỗ như quán trà, quán rượu gì cả.”
Nghe Lục Tử nhận lời, Thẩm Lan tiếp tục dặn dò: “Tìm Trương ca, Cốc thúc, bảo họ làm theo lời ta dặn hôm qua, đóng cửa hàng lại đi.”
Lục Tử hít sâu một hơi, do dự nói: “Phu nhân, đóng cửa hàng thì chúng ta sẽ lỗ một khoản lớn mất.”
Thẩm Lan lắc đầu. Tình hình như lúc này, tánh mạng quý hơn tiền. Huống hồ kế hoạch của Thẩm Lan không chỉ có vậy.
Nàng cần phải bán của cải đổi thành tiền mặt để loại đi những tài sản quá dễ bị để mắt đến. Ngoại trừ ruộng là không thể động vào, những ngày tới chưa biết chừng còn phải cầm tiền dẫn thuộc hạ trốn vào khu vực nông thôn.
Vừa hay các trang viên ở nông thôn đang vào đợt gieo giống, nuôi cá tôm, có thể về đấy trốn Khoáng Giám Thuế Sứ, lại có thời gian quan sát tình huống xem có nên hoàn toàn bỏ hết gia sản để trốn vào hồ Động Đình hay không.
“Chớ chần chừ thêm nữa, mau đi đi.”
Lục Tử nhận lệnh chuẩn bị rời đi, bỗng lại quay người sầu lo nói: “Phu nhân, có cần đón Triều Sinh về hay không?”
Mưa phùn kéo dài, tiết trời se lạnh, Thẩm Lan bê một chén sữa bò nóng mới thấy cơ thể ấm dần lại.
Cơ thể nàng tuy ấm áp, trong lòng lại vẫn rét căm căm.《 Tài Hóa Sớ 》xuất hiện, để rà soát, điều tra xem là do ai làm, thiến đảng, quan lại, Cẩm Y Vệ chỉ sợ sẽ nhân cơ hội mưu hại lẫn nhau, triều đình e là sẽ càng thêm lộn xộn.
Mà ở nơi này, Đặng Canh có thể sẽ hành động càng ghê gớm. Không chỉ mượn cơ hội ra tay với các phú hộ ở đây, nhiều khả năng sẽ lấy cớ lén lưu trữ sách vở tà đạo để bắt tất cả những người có liên can vào ngục.
Tình hình như thế, chính bản thân nàng đều trong cơn dầu sôi lửa bỏng, sao có thể giữ Triều Sinh ở cạnh bên.
“Không cần. Ngoài kia e là sẽ còn loạn lạc hơn nữa.” Nói rồi, nàng lại căn dặn: “Ngươi lại qua chỗ Bành Hoằng Nghiệp, bảo hắn đón Triều Sinh về bên ấy chơi cùng Bành Ngọc.”
Lục Tử đáp lời, rồi không khỏi sốt ruột nói: “Phu nhân, Bành gia cũng không xa đây lắm. Triều Sinh phải ở lại đó mấy ngày?”
Thẩm Lan vẻ mặt sầu lo: “Ở đến khi ta bảo về mới về.”
Lục Tử gật đầu, nhận lệnh rời đi.
Thẩm Lan không hề nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa phùn triền miên giăng khắp, gió cuốn hoa rơi rụng khắp đình, trải lên thảm cỏ xanh mướt như vừa gột rửa.
Giang Nam đã vào kỳ mưa dầm.
*
Thẩm Lan đang ngắm mưa, Bùi Thận lại đang xem sóng. Nhưng sóng mà y xem không phải sóng trên sông, mà là sóng gió trên triều đình.
“Đại nhân, từ khi bệ hạ ra lệnh cho Đông Xưởng hợp tác với Cẩm Y Vệ cùng tra án đến nay chỉ mới nửa tháng, Tào các lão cáo bệnh nằm nhà, Thái thượng thư của Lễ Bộ bị vu oan nên phẫn uất từ quan, Lâm Thị lang của Lại Bộ bị bỏ tù, bảy, tám Cấp sự trung liên đới thuộc sáu khoa bị miễn chức.”
Thạch Kinh Luân thổn thức nói: “Quan lớn quan nhỏ gặp nạn không đếm xuể. Mà đây chỉ mới trong phạm vi kinh thành mà thôi, nếu xuống dưới từng địa phương còn chẳng biết ra nông nỗi nào nữa.”
Bùi Thận mặt không đổi sắc lật tấu chương ra xem, thỉnh thoảng cầm bút son ghi chú xuống, hoặc là thẳng tay vứt vào chậu than.
Các bên tranh chấp, không tiếc thủ đoạn hãm hại lẫn nhau. Chức quan hữu hạn, người có lòng muốn leo lên lại nhiều, tất nhiên sẽ phải tranh giành một phen.
Cơ hội như vậy, ngay cả chính bản thân Bùi Thận cũng sẽ không bỏ lỡ.
“Trước đây hai cung Càn Thanh, Khôn Ninh bị cháy, bệ hạ ban cho Lục Viễn làm Thượng thư Công Bộ, chịu trách nhiệm xây lại hai cung. Nhưng tiền bạc để xây cung điện đa phần đều do Khoáng Giám Thuế Sứ cướp về, cho nên Lục Viễn rất thân cận với thiến hoạn. Hiện nay cung điện đã xây xong, bệ hạ sẽ không dùng Lục Viễn nữa. Người này ắt sẽ chịu công kích, vị trí Thượng Thư sẽ không giữ được.”
“Bàng Viễn Thanh làm thuỷ lợi rất tốt. Lần này đảng Chiết (9) không có Thượng thư Công Bộ, ngươi phái người đi gặp Liêu Thượng thư của Hộ Bộ, bảo hắn đề cử Bàng Viễn Thanh sang Công Bộ nhậm chức.”
“Lại gửi thư cho Tào các lão, yêu cầu hai vị trí Cấp sự trung, bảo sẽ đổi bằng vị trí Tri phủ Võ Xương.”
“Tứ Xuyên vừa bình định xong, vị trí Tuần phủ vẫn còn đang trống. Gửi thư cho Lý các lão bảo ông ta đề cử Tri phủ Thành Đô – Kỷ Lâm, đồng thời cũng báo rằng ta sẽ không tranh giành vị trí Thượng thư Lễ Bộ.”
Thạch Kinh Luân nhất nhất đồng ý, đợi nghe xong chỉ thị mới đi truyền tin.
Bùi Thận bận rộn mãi đến tối mịt mới xử lý xong việc công. Y vẫn ngồi yên chỗ ấy, ném bút ngọc vào lọ rửa bút bằng sứ Định Châu vẽ bức Bạch lộc hàm chi.
Nhìn màu mực đen từ từ loang lổ, Bùi Thận lúc này mới thả lỏng tinh thần tựa vào lưng ghế, vừa vuốt trán vừa chậm rãi hỏi: “Gần đây trên triều có bao nhiêu người buộc tội ta?”
Thạch Kinh Luân bình tĩnh đáp: “Dần nhiều hơn rồi. 《 Yết Đại Gian Sơ 》, 《 Yết Nịnh Thần Thiết Mưu Dưỡng Khấu 》, 《 Loạn Tương Tự Khởi Sơ 》, 《 Hặc Ngụy Quốc Công》… ước chừng mười lăm, mười sáu bản.”
Bùi Thận gật gật đầu ý bảo đã biết rồi xua tay cho Thạch Kinh Luân lui xuống.
Thấy hắn rời khỏi, trong nhà chỉ còn lại mình y, Bùi Thận mới có tâm trạng ngắm mưa bụi dai dẳng ngoài hiên cửa sổ.
Mưa lác đác, gió rầu rầu, (10) có người lặng yên tựa bên khung cửa, thong thả gõ bút ngọc ngắm hoa rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.