Ta Không Làm Thiếp

Chương 93: Mảnh giấy




Canh ba, tại Thuế Thự Hồ Quảng.
Ban ngày bá tánh Hồ Quảng vây chật kín con đường, đêm xuống thì không thể dẫn xe tù đi đường được. Dư Tông hết cách, đành phải dẫn Bùi Thận vào Thuế Thự.
Nhưng Thuế Thự đâu có xây riêng nhà tù, thế nên hắn phải tìm đỡ một căn phòng để nhốt người này vào. Truyện Đông Phương
Tay chân Bùi Thận đều mang xích không tiện cử động nhiều, y chỉ ngồi trên giường, yên lặng trông ra ngoài hiên cửa sổ.
Bên ngoài bỗng vang lên những tiếng bước chân vội vàng. Bùi Thận theo tiếng nhìn lại, trông thấy Dư Tông đẩy cửa bước vào, hắn thấy Bùi Thận ngồi đó, mỉm cười nói: “Bùi đại nhân, từ độ chia tay đến nay vẫn ổn chứ?”
Bùi Thận thấy hắn mặc mãng bào, đeo đai lưng chim loan tới đây, biết tỏng hắn tới để ra vẻ oai phong, y ấm giọng nói: “Cảm tạ sự săn sóc của Dư đại đang.”
Dư Tông ban ngày bị mất mặt trước y, lại bị vô số bá tánh mắng chửi là thiến cẩu, lúc này trong lòng đang cháy hừng hực ngọn lửa hận thù. Thấy y cùng đường bí lối mà vẫn thờ ơ không chút e sợ, thản nhiên trò chuyện với hắn, Dư Tông càng sinh lòng bực tức, quay sang mắng mỏ hai tiểu thái giám đứng sau: “Đứng đực ra đó làm gì, còn chờ gì nữa mà không mời Bùi đại nhân thưởng thức tay nghề của Đông Xưởng đi hả.”
Đã lường trước việc này sẽ xảy ra, Bùi Thận chỉ nhàn nhạt nói: “Dư đại đang, bệ hạ chỉ bảo ngươi áp giải ta vào kinh, đâu hề bảo ngươi dùng nhục hình tra tấn?”
Dư Tông tự nhận giỏi đoán ý bề trên, cũng biết nếu Bùi Thận chết, bệ hạ dù mừng thầm nhưng chắc chắn không gánh nổi áp lực từ cả triều văn võ kèm với những trận dân biến nổ ra ào ạt, đến lúc đó ngài nhất định sẽ đẩy hắn ra gánh tội thay.
Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không thể khiến Bùi Thận nếm thử chút đau khổ, miễn không đùa chết y là được.
Dư Tông ngồi xuống ghế thái sư mà đám tiểu thái giám vừa khiêng đến, phủi nhẹ vạt áo, thong thả nói: “Đàn tỳ bà, mưa xối hoa mai, rửa mặt chải đầu (1) đúng là không thể dùng. Nhưng còn ngâm nước, dùng roi, dùng kẹp hay tạt nước, chẳng hay Bùi đại nhân thích thứ nào đây nhỉ?”
Bùi Thận vẫn không biến sắc, bình thản ung dung nói: “Ta thật lòng khuyên Dư đại đang bỏ ý định này đi. Ta nếu chịu nhục hình, ngày mai xe chở tù ra ngoài, mọi người nhất định sẽ trông thấy dáng vẻ khó coi ấy của ta. Đến lúc đó nếu lại có thêm nhiều bá tánh từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, e là Dư đại đang khó lòng bước ra khỏi Thuế Thự một bước.”
Dư Tông đời này ghét nhất bọn người luôn tỏ ra trầm tĩnh thong dong như Bùi Thận. Có những người này đứng cạnh, càng khiến bộ dạ/ng chân cẳng mềm oặt, mấy lần suýt khụy xuống ban sáng của hắn trở nên chật vật, thấp hèn.
Hắn miệng cười mà lòng đầy sát khí: “Bùi đại nhân là con cháu quý tộc, lại là tiến sĩ cập đệ, chắc hẳn cũng là một người ưa những điều văn nhã. Thế thì chúng ta hãy thử những trò không thấy máu vậy.” Hắn vừa dứt lời, liền có người mang thau đồng cùng một chồng giấy dai tới.
Vẻ mặt Bùi Thận vẫn nhàn nhạt, từ tốn nói: “Sớm mai lúc ra ngoài, thân vệ của ta chắc chắn sẽ lẫn vào đám đông theo cùng. Khi ấy ta sẽ bảo họ cắt thủ cấp của Dư đại đang xuống, ném cho chó tha.”
Dư Tông biến sắc, hung bạo mắng chửi: “Ngươi muốn tạo phản sao?”
Bùi Thận lắc đầu, vẫn ấm giọng đáp: “Ta giết ngươi rồi sẽ tự trói về kinh để xin tội cùng bệ hạ.”
Xin tội cái khỉ! Bệ hạ lúc đó có xử tử Bùi Thận chăng nữa thì đã sao? Hắn cũng mất mạng từ lâu rồi.
Dư Tông bị y uy hiếp một phen, vẻ mặt không ngăn nổi vặn vẹo dữ tợn. Càng tức tối hơn là, hắn nhận ra chính mình nhất định phải lo ăn uống cho Bùi Thận đàng hoàng đến tận khi vào tới kinh thành. Nếu không, lỡ như người này hơi có gì không hài lòng, y liền lệnh thân vệ giế.t chết hắn, sau đó lại tiếp tục tự mình về kinh.
Khốn kiếp! Đây mà gọi là áp giải? Đây rõ ràng là Dư Tông hắn đi thỉnh tượng Bồ Tát về thờ mới đúng!
Dư Tông giận dữ không cam lòng, mở miệng đe dọa ngược lại: “Giết hại nội thần truyền chỉ là tội lớn, phán đồng tội với mưu nghịch. Bệ hạ nhất định sẽ xử tử nhà ngươi!”
Bùi Thận vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh ấy, hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ không giết ngươi thì ta vào kinh rồi sẽ giữ được mạng sao?”
Dư Tông hơi ngẩn ra, đổi giọng hỏi dò: “Bùi đại nhân nói đùa. Ngài vào kinh rồi sẽ trải qua tam tư hội thẩm, sao lại nói là chỉ có đường chết?”
Bùi Thận liếc nhìn hắn một cái, cũng lười đáp lại.
Thấy y không để ý tới mình, Dư Tông đuổi mấy tiểu thái giám sau lưng ra ngoài, thực tình tò mò hỏi: “Bùi đại nhân đã biết mình chắc hẳn phải chết, vì sao còn muốn vào kinh?”
Bùi Thận nhàn nhạt trả lời: “Ban sáng ta đã nói rồi.”
Dư Tông sửng sốt nhớ lại, buổi sáng Bùi Thận từng nói Bùi gia nhiều thế hệ hưởng ơn vua, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Dư Tông thổn thức không thôi, thầm nghĩ bọn thái giám hắn đây ngày ngày bị người mắng chửi là hoạn quan, thực ra hết mực trung thành với chủ. Bùi đại nhân này vậy mà có vài phần tương tự ta.
Hai cha con Bùi gia bị chủ nhân qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, cũng giống thái giám bọn hắn đây, cả ngày chỉ chuyên làm những chuyện đổ bô dơ bẩn thay hoàng đế.
Lòng hắn vô cớ trở nên quạnh quẽ, không khỏi thoáng chút cảm giác đồng bệnh tương lân, bèn thở dài xua tay: “Bùi đại nhân hẳn cũng đói rồi, tạp gia phái người mang chút gì lên để ngài dùng bữa nhé?”
Bùi Thận am hiểu ước đoán lòng người, thấy thái độ hắn thay đổi, y ngẫm một lát liền hiểu rõ người này nghĩ gì, liền cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Lát sau có gã sai vặt tới đưa cơm, Bùi Thận cầm cái màn thầu trắng tròn, mềm mịn lên bẻ làm đôi, bên trong lộ ra một mảnh giấy nhỏ.
Trên mảnh giấy chỉ một câu chói lọi đập ngay vào mắt: “Tối nay gặp phu nhân, phu nhân rằng: Y sống hay chết thì can hệ gì đến ta?”
Bùi Thận co tay nắm chặt mảnh giấy, sắc mặt xoát cái chuyển sang trắng bệch.
Ban nãy ngay cả đối mặt với nguy cơ chịu nhục hình, y vẫn có thể thản nhiên chuyện trò vui vẻ. Mà giờ đây mảnh giấy mỏng tang này, lại có thể khiến y mặt xám như tro tàn.
Nàng đối với y không mảy may nửa phần thương xót. Bản thân lấy chuyện sống chết ra để thử, cuối cùng lại thử ra kết quả thế này, Bùi Thận chỉ thấy trong lòng thất vọng chua chát, xót xa khôn nguôi.
Cho dù không phải lần đầu biết nàng không yêu mình, nhưng sâu thẳm nơi đáy lòng Bùi Thận tóm lại vẫn tồn tại một chút chờ mong. Có sao chăng nữa thì hai người cũng từng trải qua quãng thời gian vui vẻ, lúc ở hồ Trừng, những ngày dạo hội chùa, tết Đoan Ngọ…… Từng kí ức, từng khung cảnh vẫn như hiển hiện rõ ràng trước mắt.
Có lẽ, biết đâu chừng có lẽ, nàng thật ra cũng dành cho y chút tình yêu, chỉ là hơi mỏng manh, quá nhạt nhòa, cho nên bị những hận thù khỏa lấp mất.
Ôm bao nỗi chờ mong thấp thỏm ấy, Bùi Thận rốt cuộc chờ được một mảnh giấy tàn nhẫn cắt nát trái tim y.
Bùi Thận ngồi thừ trên giường thẫn thờ mãi đến nửa đêm mới hoàn hồn trở lại. Y châm lửa từ ngọn nến đốt cháy mảnh giấy, lại đưa tay mở cửa sổ, để tro tàn theo gió bay đi.
*
Sớm hôm sau, Thẩm Lan sửa soạn mấy món đồ cúng rồi dẫn Triều Sinh đi tảo mộ.
Mưa dầm triền miên, núi xanh cỏ úa, có ngôi mộ nằm đó cô đơn. Triều Sinh cầm nén hương, nghiêm túc khom người bái lạy.
Thẩm Lan nâng chiếc ô giấy màu xanh trúc đứng trước ngôi mộ, nhìn vẻ mặt non nớt của Triều Sinh, lặng im không nói gì.
Hai mẹ con quay lại xe lừa, chậm rãi đến về nhà thì cũng đã tới thời gian dùng bữa tối. Nhà bếp mang lên cơm nấu từ gạo bích canh, cá cháy hấp, rượu hoa đào cùng hai chén trứng chưng.
Triều Sinh vô cùng vui vẻ múc muỗng trứng gà mềm mịn, khóe mắt thoáng trông thấy Thẩm Lan nắm đôi đũa gỗ ngồi ngẩn người.
“Mẹ ơi, sao mẹ không ăn?” Triều Sinh sán lại gần, ngước khuôn mặt non nớt lên nhìn nàng.
Thẩm Lan mím môi, yên lặng đưa tay vuốt ve khuôn mặt hồng hào của Triều Sinh. Hồi lâu sau, nàng bỗng thở dài nói: “Triều Sinh, lát nữa mẹ phải ra ngoài một chuyến. Con ở nhà chơi cùng với Xuân Quyên và Thu Diên tỷ tỷ có được không?”
Triều Sinh “Ồ” một tiếng, hỏi tiếp: “Mẹ phải đi đâu thế?”
“Đi công việc.” Thẩm Lan cười đáp.
Triều Sinh gật đầu, cũng đưa tay vỗ nhẹ gương mặt nàng: “Mẹ đã vất vả rồi.” Nói rồi, nó múc cho nàng muỗng trứng chưng: “Mẹ ơi mẹ ăn thử món này đi. Trứng này vừa tươi vừa mềm, ngon ơi là ngon.”
Thẩm Lan nghĩ bụng trứng này bỏ thêm nào là chân giò hun khói, cồi sò, nào là tôm viên, thịt nghêu, có thể nào không ngon cho được? Nhưng thấy dáng vẻ Triều Sinh cười khì làm tâm trạng nàng cũng tốt hơn đôi chút, bèn thò tay vò nhẹ đầu nó.
Ăn cơm tối xong, chạng vạng Thẩm Lan che ô bước ra cửa chính, tới đứng dưới gốc du già ngoài bờ tường.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Bỉnh Trung liền từ bờ ruộng gần đó vội vàng chạy tới. Trông thấy Thẩm Lan, hắn lập tức khom lưng hỏi: “Phu nhân có gì cần ra lệnh?”
Thẩm Lan nhàn nhạt hỏi: “Nếu ta muốn gặp Gia nhà huynh thì có cách nào không?”
Lâm Bỉnh Trung sửng sốt, sau đó gật đầu.
Thẩm Lan cười lạnh trong lòng. Tình hình thế này mà cấp dưới vẫn có thể liên hệ được y, thậm chí còn có thể gặp mặt, có thể thấy y chưa hẳn lâm vào cảnh đơn độc chống cự, chưa biết chừng chỉ là ẩn nấp chờ thời cơ, học theo Lã Vọng câu cá mà thôi. (2)
Thẩm Lan thoáng bực bội, định bụng phất tay áo rời đi, lại nghe Lâm Bỉnh Trung thực tình tha thiết nói: “Phu nhân nếu gặp Gia rồi, xin hãy mở lời khuyên can ngài đôi câu. Gia chắc chắn không thể vào kinh được. Đặt chân đến Nam Kinh đồng nghĩa chỉ còn đường chết thôi.”
Bước chân Thẩm Lan hơi ngừng lại, kinh ngạc ngẩng lên nhìn Lâm Bỉnh Trung. Nàng vốn tưởng Bùi Thận có tính toán gì tiếp theo, lại không ngờ chính y từ chối để thuộc hạ tìm cách cứu viện.
Lẽ nào y thật sự là một người trung quân ái quốc, tình nguyện dốc lòng tận trung với tên hôn quân kia?
Thẩm Lan bán tín bán nghi. Nhưng Lâm Bỉnh Trung trước nay luôn cho nàng một ấn tượng rất là thật thà, đôn hậu. Thế nên nàng ngó trái ngó phải, vẫn cảm thấy vẻ mặt hắn hết sức thành khẩn, không có chút nào giống như đang nói dối.
Thẩm Lan thật tình không nhìn ra được, đành phải hỏi: “Ta làm cách nào mới có thể gặp được y?”
Lâm Bỉnh Trung ngẫm nghĩ: “Giờ Ngọ ngày mai, phu nhân ngồi xe lừa, để ta làm người đánh xe là được.”
Thẩm Lan gật đầu, thấy hắn không nói gì thêm, nàng cáo từ rời đi.
Giờ Ngọ ngày kế tiếp, bầu trời không thấy ánh dương ló dạng, chỉ có những đụn mây xám xịt, gió lạnh buốt thổi thốc qua, sương khói phủ mờ những nhành cỏ úa, mưa phùn rét mướt làm cái lạnh thấm vào tận xương.
Thẩm Lan bước lên xe lừa, thấy trong xe đã chuẩn bị sẵn mũ khúc cước (3), áo bàn lĩnh tay bó thêu hoa hai mặt, đai lưng ô giác, quạt đỏ cùng đôi ủng đen.
Đây là quần áo dành cho thái giám. Thẩm Lan hiểu ý, ngồi trong xe thay bộ y phục này mặc vào.
Xe lừa di chuyển tầm một canh giờ thì ngừng lại, Lâm Bỉnh Trung vén hờ rèm, dâng lên một túi bánh cờ xào: “Mời phu nhân dùng.”
Thẩm Lan nhận lấy túi cờ xào, đoán đây có lẽ là bữa tối, xem ra phải đợi ban đêm mới có thể đi gặp người kia.
Một ngày đằng đẵng trôi qua, mãi đến giờ Dậu, khi Thẩm Lan mệt mỏi rã rời nâng tay đỡ trán, rốt cuộc nghe tiếng Lâm Bỉnh Trung gõ nhẹ lên cửa xe.
“Phu nhân, tới rồi.”
Thẩm Lan đột nhiên bừng tỉnh, vén rèm bước xuống xe, chợt thấy cạnh bên là một tiệm dược liệu tươi tên Lưu thị. Cửa tiệm này nằm ở phố Nha Tiền, cũng tức là nằm gần với Thuế Thự Hồ Quảng.
Hai ngày đã trôi qua, vậy mà Bùi Thận vẫn chưa bị áp giải ra khỏi Hồ Quảng sao?
Thẩm Lan đang suy tư tự hỏi, bỗng lại thấy Lâm Bỉnh Trung dẫn nàng tới gõ cửa chính của tiệm dược liệu. Sau đó hai người đi xuyên qua cửa nhỏ của viện sau, trèo tường qua một tòa nhà, đi hết tòa nhà, lại trèo tường thêm lần nữa.
“Phu nhân, nơi này chính là Thuế Thự. Gia bị nhốt trong sương phòng.”
Thẩm Lan bấy giờ mới biết Thuế Thự vốn là một tòa vườn tư nhân của nhà giàu nào đó đem nhượng cho cho Đặng Canh. Nhưng tường vây của vườn này chỉ cách với tường vây của ngôi nhà ban đầu có một thước. Người chui không lọt, lại vô cùng thích hợp để trèo tường.
Thẩm Lan lại nghĩ sao không leo vào từ mặt tường khác của Thuế Thự mà lại chọn đi xuyên qua sân nhà người ta thế này? Bỗng nhiên, nàng nghe cách đó không xa vẳng lại tiếng quát mắng, loáng thoáng những câu gì như “Thiến cẩu đừng hòng chết tử tế!”, “Hãm hại trung lương” …
Thẩm Lan lúc này mới ý thức được e là bá tánh Hồ Quảng đã vây chật kín bốn phía quanh Thuế Thự. Thảo nào đã qua mất hai ngày mà Dư Tông vẫn ở yên chỗ này. Thì ra là hắn chưa tìm được cách áp giải Bùi Thận vào kinh.
“Phu nhân, mời theo ta.” Lâm Bỉnh Trung đi đằng trước dẫn đường. Thẩm Lan nhanh chóng tập trung tinh thần, bám sát hắn tiến về phía trước.
Hai người bước lên đường mòn rải đá, đi xuyên qua cửa tròn, lại men dọc theo hành lang chéo tay đi thêm mấy bước, mới đến được một chỗ gần tòa núi giả.
Mà trong tòa núi giả rỗng kia đã đặt sẵn một hộp đựng thức ăn sơn đen khắc hoa.
“Phu nhân hãy cầm hộp thức ăn vào trong viện đi về phía sương phòng phía tây, bảo rằng mình tới đưa cơm là được.”
Thẩm Lan gật đầu cầm hộp thức ăn lên, men theo hành lang dài vào trong sân chính, trông thấy có hai tên lính cầm đao đứng gác trước cửa sương phòng phía tây.
Thẩm Lan không khỏi cảm thấy hơi hồi hộp, nàng cúi đầu, vừa đi vừa nghĩ phải đối phó thế nào nếu bị kiểm tra.
Ai ngờ hai tên lính thấy nàng mặc y phục của thái giám, tay còn cầm theo hộp đựng thức ăn, cũng chẳng thèm hỏi han gì mà cứ thế để nàng đi thẳng vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.