Ta Không Làm Thiếp

Chương 94: Kẻ lường gạt




Thẩm Lan nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thấy trong sương phòng chỉ độc một chiếc sập lưng cong, một chiếc bàn khắc hoa văn gậy như ý, cùng với một chiếc ghế bành. Toàn bộ những đồ đạc bài trí khác đều đã bị dọn đi, khiến cả căn phòng trống hoác như hang động.
Bùi Thận ngồi thẳng lưng trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, tay chân đều bị quàng xiềng xích, chỉ có vẻ mặt y vẫn thản nhiên như cũ.
Còn y dù đã nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn chưa hề mở mắt nhìn lại, cũng chẳng muốn mở miệng nói gì, đợi người nhận lệnh phát cơm buông hộp thức ăn xuống rồi rời đi.
Thẩm Lan khẽ khàng thả hộp đựng thức ăn xuống bàn, rồi lại bước thêm mấy bước đến gần chỗ Bùi Thận.
Bùi Thận từ sau khi nhận được mảnh giấy kia, liền mất hồn mất vía ngồi đó thẫn thờ chán nản. Tâm trạng y vốn chẳng tốt đẹp gì mấy, lúc này lại có người cố tình tới sinh sự. Bùi Thận bất mãn mở mắt, lại thấy nàng đứng cách đó chừng ba bước chân, sống động mà tươi đẹp.
Bùi Thận ngẩn ra một chút, rồi không kìm được mà hít thật sâu mấy lần, theo bản năng chớp chớp đôi mắt. Từng chút niềm hân hoan dần dà bừng lên nơi đáy mắt y, giống như mạch nước ngầm trào ra từ dưới mảnh đất cằn cỗi khô cạn, không ngừng lan dần, lan dần đến khi tràn trề lấp kín cả trái tim, căng phồng đến chực trào cả ra ngoài.
Thẩm Lan trông thấy dáng vẻ ấy của y, không khỏi cũng có một chớp mắt ngẩn ngơ.
Nhưng ngay sau đó nàng lại tập trung tinh thần, rũ mi mắt, thấp giọng nói: “Chuyến này ta tới là để ——”
Còn chưa kịp dứt câu, Thẩm Lan hốt hoảng la lên một tiếng. Trời đất như quay cuồng đảo ngược, cả người nàng bị Bùi Thận nhấc bổng lên rồi ghì chặt xuống giường.
Y dùng một tay nắm chặt hai tay Thẩm Lan, lấy xích sắt trên cổ tay mình vòng mấy vòng quanh cổ tay nàng. Rồi y áp cả cơ thể mình lên người nàng, thân hình cao ráo cường tráng nhẹ nhàng khống chế những giãy giụa của Thẩm Lan.
Thẩm Lan bị đè chặt cứng không thể nhúc nhích, nàng giận dữ trợn mắt, há mồm định mắng mỏ: “Ngài…… Ưm.”
Bùi Thận đã cúi đầu ngậm lấy cánh môi căng mọng đỏ bừng của nàng.
Gặm nhấm, vân vê, c/ắn m/út, trêu đùa… Trên chiếc giường nhỏ hẹp, hai người họ dán chặt nhau, trói lấy nhau, khắng khít không chút kẽ hở.
Thời gian dường như đã qua thật lâu, đến lúc hai người tách ra, Bùi Thận hít thở hào hển, lồ.ng ngực phập phồng dồn dập.
Thẩm Lan như qua cơn nguy nan mà giành lấy từng ngụm không khí. Khuôn mặt phù dung rực rỡ như lựu đỏ nở bừng, như đóa hải đường tẩm trong rượu ngon. Ngay cả ánh mắt nàng cũng trở nên óng ánh như làn nước, dập dìu mênh mang.
Bùi Thận trông thấy dáng vẻ ấy của nàng, cả cơ thể càng thêm nóng ran, cổ họng khô khốc không chịu nổi. Tiếc rằng nơi đây không làm gì được, y chỉ có thể dùng ánh mắt như loài sói hổ mà nhìn Thẩm Lan lom lom.
Thẩm Lan cuối cùng tỉnh táo lại, mở to đôi mắt ngập sương, thấp giọng mắng: “Đồ điên này!”
Nhưng y đêm qua vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này bất ngờ lại được gặp nàng, biết nàng chịu chủ động tới thăm mình, Bùi Thận cho dù bị mắng cũng cam tâm tình nguyện.
Y chôn mặt vào hõm cổ nàng, khàn khàn cất tiếng cười. Một giọng cười chứa toàn sung sướng, vui thích, trong sáng ngỡ như ánh sáng lóe lên từ trên lưỡi đao.
Thế này đâu hề giống như bị ăn mắng? Càng có vẻ như vừa được thưởng xong. Thẩm Lan thật tình chẳng hiểu nổi y vui vẻ vì điều gì, chỉ cảm thấy người này giống như trong cơn túng quẫn cùng đường, lại bất ngờ nhận được một viên kẹo ngọt.
Chút ngọt ngào ấy cho y sức mạnh tiếp tục đạp lên núi đao, mặc kệ máu chảy mà bò thẳng lên tận đỉnh, mãi cho đến khi đuổi kịp ánh trăng của chính mình.
“Ngài đúng là điên thật rồi!” Thẩm Lan sợ lính gác đứng ngoài nghe thấy, cho nên không dám giãy giụa gì nhiều, cố gắng đè thấp giọng, bực bội nói, “Ngài nghe cho kỹ đây. Chuyến này ta đến chỉ để hỏi ngài một câu. Ngài rốt cuộc là tình nguyện chịu chết hay đã có cách đối phó rồi?”
Bùi Thận đã không còn thấy đâu vẻ mặt xám xịt như tro đêm trước. Y bấy giờ sung sướng đến đỉnh điểm, cả trái tim giống như đang cao cao phiêu đãng trên bầu trời đêm. Càng bay càng cao, càng bay càng cao……
Cao đến sắp sửa chạm vào ánh trăng.
Khóe miệng Bùi Thận nhếch lên, gương mặt anh tuấn không ngăn được niềm hân hoan tràn khắp.
Nàng thì lo trước lo sau, còn y ngược lại chẳng lấy gì làm vội mà vẫn có tâm trạng vui đùa. Đúng là bệnh nặng! Thẩm Lan tức giận giơ chân đá y: “Ta đang hỏi ngài đấy!”
Thấy nàng không chỉ chịu tới gặp mình, còn cầm lòng không đậu sốt ruột thay mình, Bùi Thận miễn cưỡng mím môi, đằng hắng một cái rồi thở dài đáp: “Tất nhiên là ta cam lòng chịu chết.”
Thẩm Lan cũng không phải đồ ngốc, nàng lạnh lùng hỏi: “Ngày xưa sao ta không nhìn ra được ngài lại trung quân ái quốc đến bực này?”
Bùi Thận nhanh chóng thu vẻ tươi cười, nghiêm nghị lắc đầu: “Vẫn là câu nói cũ. Bùi gia nhiều thế hệ hưởng ơn vua, sao có thể làm chuyện có lỗi với bệ hạ?”
Thấy y ăn nói có lớp có lang, không giống giả vờ, lòng nghi ngờ của Thẩm Lan hơi vơi đi một ít, thay vào đó là chút ngẩn ngơ, thất thần.
Nàng tới gặp Bùi Thận chẳng qua chỉ muốn xác định y rốt cuộc thật tâm đi chịu chết hay là đã có phương án đối phó.
Nếu Bùi Thận đã chuẩn bị đâu vào đấy mà sống sót qua ải này, thế thì không liên can gì nàng cả. Hai người ai đi đường nấy, từ nay về sau vĩnh viễn không còn quan hệ gì.
Còn nếu Bùi Thận thật sự phải chết, nàng sẽ dẫn Triều Sinh tới gặp Bùi Thận một lần cuối cùng, coi như có lời giải thích đàng hoàng với Triều Sinh ngày sau.
Nhưng hôm nay hay tin Bùi Thận quả thật sắp chết, Thẩm Lan ngỡ ngàng nhận ra, bản thân nàng dường như cũng không hề vui vẻ, hả hê như nàng từng tưởng tượng.
“Ta cũng sắp chết. Có vài lời nếu không nói ra, có lẽ sau này không còn kịp nữa.” Bùi Thận thở dài một tiếng, vẻ mặt bi thương: “Ngày xưa hết thảy đều là ta có lỗi với nàng.”
Thẩm Lan chợt ngơ ngẩn, mở to đôi mắt mịt mù nhìn về phía y. Mười năm ròng rã, mấy độ đào vong, mạo hiểm đội mưa gió chèo thuyền, thậm chí nhảy vào sông lớn mong tìm lối thoát. Rồi ngậm đắng nuốt cay, trải bao sương gió, nàng rốt cuộc chờ được một câu xin lỗi thực lòng.
Thẩm Lan bỗng thấy chóp mũi khô rát, đầy bụng chua xót, ngay cả nơi hốc mắt cũng bắt đầu cay cay.
Mấy câu đó vốn là Bùi Thận đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ dịp lấy ra để giảng hòa cùng nàng. Thế nhưng trông thấy nàng buồn bã rưng rưng, Bùi Thận vậy mà cũng bất giác cảm thấy đôi phần chua xót.
Y hơi cúi đầu vuốt ve gương mặt Thẩm Lan, vẻ mặt bi ai: “Nàng có bằng lòng tha thứ cho ta không?”
Y cũng có ngày chịu hạ thấp lòng tự tôn của mình để cầu xin nàng tha thứ ư?
Thẩm Lan nghe xong câu này, hốc mắt rốt cuộc không ngăn nổi dòng lệ lóng lánh trào ra thấm ướt hàng mi.
Thấy nàng như vậy, đáy lòng Bùi Thận không khỏi nhen nhóm lên chút hy vọng. Biết đâu khóc xong rồi, sự oán giận nàng dành cho y có thể vơi đi một ít.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Lan nén nước mắt, nhẹ lắc đầu.
“Ân oán giữa hai ta đã sớm rối tinh rối mù, tha thứ hay là không, đều không còn quan trọng nữa.” Nói rồi, Thẩm Lan hít sâu một hơi: “Ngài đã quyết lòng chịu chết, thế thì mấy ngày nữa ta sẽ dẫn Triều Sinh tới gặp ngài một lần, cũng coi như để tròn vẹn tình cảm cha con hai người.”
Bùi Thận nhất thời sững sờ, thực sự không ngờ nàng có thể nhẫn tâm đến vậy. Y bỗng chợt nhận ra điều gì, trái tim tưởng như lại vừa lăn vào bụi gai rừng, bốn phía đều là vết thương chi chít, máu chảy đầm đìa. Y rốt cuộc không kìm nổi mà chất vấn Thẩm Lan: “Hôm nay nàng tới gặp ta lẽ nào chỉ vì Triều Sinh?”
Cả cõi lòng Bùi Thận toàn là cay với chát, gằn từng chữ một hỏi nàng: “Nàng đối với ta, thực sự không có chút tình ý nào sao?”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến độ có thể quan sát rõ mồn một từng biểu cảm, từng động tác của người kia.
Bùi Thận mở to mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lan, hy vọng có thể nhìn ra chút tình ý nào đó từ trên gương mặt nàng.
Cho dù chỉ một chút thôi cũng được.
Đối diện ánh mắt gần như cầu xin của y, Thẩm Lan chỉ biết câm lặng không thốt nổi thành lời.
Phải nói chi đây? Nàng hận y sao? Hận.
Nhưng nàng yêu y không? Ngay cả chính Thẩm Lan cũng không biết.
Vì thế nàng không nói lời nào, chỉ mờ mịt mà nhìn Bùi Thận. ngôn tình hoàn
Bùi Thận nắm chặt cổ tay của nàng, giống như đang chờ đợi vị quan ngồi trên công đường tuyên án. Nhưng cùng với sự im lặng kéo dài của Thẩm Lan, lời phán quyết y đợi cứ thế trôi vào tĩnh lặng. Đáy mắt y dần dần bị nỗi buồn lấp kín, mãi đến khi cả đôi mắt chỉ còn lại những tuyệt vọng chất chồng.
Bùi Thận nghĩ, đúng là quả báo. Năm đó nếu ta có thể đối tốt với nàng hơn chút, chỉ cần thêm một chút, sao nên nỗi phải nhận kết cục hôm nay?
Y giật mình ngộ ra, hai chữ tình yêu, quả thực khác nào rượu độc. Sớ lỡ uống vào, ruột gan đứt thành từng khúc, đau đớn tan nát cả trái tim.
Mưa đêm lành lạnh tí tách mãi không ngừng, ngoài kia thời gian vẫn chậm rãi lướt dần qua. Đến lúc Thẩm Lan hoàn hồn lại, đêm cũng đã vào canh một.
“…… Ta không biết.” Thẩm Lan nghiêm túc đáp. Lòng nàng tràn ngập bao nỗi suy tư, cuối cùng chỉ dư lại một tiếng thở dài.
Thấy Bùi Thận nghe xong lời này liền ngẩn ra, nàng còn tưởng Bùi Thận không tin, bèn lặp lại lần nữa, “Ta thật tình không biết.”
Có tình ý hay không? Nhiều hay là ít? Nàng cũng không rõ.
Nàng nói không biết, đây mà cũng tính là đáp án sao? Trả lời qua loa lấy lệ thế này, Bùi Thận đáng ra nên tức giận, nhưng hốc mắt lại không ngăn nổi mà thấy cay cay.
Nàng nếu dành cho y chỉ toàn thù hận, vậy nhất định sẽ nói thẳng là hận y. Nếu đã đáp rằng “Không biết”, có thể thấy vẫn có chút tình ý xen vào.
Chỉ là những tình cảm đó quá mức mỏng manh, nhạt nhòa đến độ bị những ấm ức, những hận thù dày đặc vùi chôn đi mất.
Nhưng như thế cũng chẳng sao cả, có là tốt, hễ có là tốt rồi.
Bùi Thận mấy lần suýt nữa rơi lệ. Y ngỡ như vừa sống sót sau cơn nguy nan, cả người bấy giờ đều thả lỏng xuống. Rồi y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Lan.
“Nàng đã nói không biết, ta cũng không ép nữa.” Bùi Thận trịnh trọng đáp lời, “Chuyện cũ ngày xưa đều coi như xóa bỏ. Sau này ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, hai chúng ta cùng nhau đi tiếp quãng đường phía trước.”
Luôn sẽ có một ngày nào đó, tình yêu nơi nàng sẽ đâm chồi rồi lớn lên, bao trùm hết thảy những kí ức chứa đầy tủi thân, hờn oán kia.
Ngày đông giá rét đã chấm dứt, một mùa xuân mới lại về.
Những lời dốc hết ruột gan của Bùi Thận khiến Thẩm Lan thoáng ngây ra.
Nhưng cũng ngay sau thoáng ngẩn ngơ ấy, Thẩm Lan bắt đầu nghi ngờ hỏi: “Ngài làm gì còn có sau này nữa?”
Cơ thể Bùi Thận cứng đờ. Y biết Thẩm Lan cho rằng y sắp chết nên mới chịu thổ lộ nỗi lòng. Nếu để nàng biết y đang lừa nàng, đừng nói sau này, e là cả đời này y cũng đừng mơ nàng đoái hoài gì đến y nữa.
Thế thì đừng để nàng biết.
Lừa nàng cả đời là xong!
Bùi Thận không chút do dự nói: “Ta cũng sắp phải chết. Hai chữ về sau chỉ là nói đến quãng đường trước khi tới Nam Kinh chịu án mà thôi.” Nói rồi, y cẩn thận hỏi dò: “Con đường này, nàng có thể theo ta cùng đi được không?”
Thẩm Lan ngẩn ra, rồi lặng im không đáp. Hồi lâu sau, nàng bắt được trọng tâm vấn đề: “Nếu ngài quả thật nguyện lòng chịu chết, theo lý sẽ sợ liên lụy ta cùng Triều Sinh. Nếu vậy, ngài hẳn là nên đưa mẹ con ta đi thật xa mới đúng. Sao lại mở miệng yêu cầu ta đi cùng ngài tới Nam Kinh?”
Giọng nàng lạnh dần đi: “Trừ phi ngài đang lừa ta? Ngài chắc chắn bản thân sẽ không chết.”
Bùi Thận nín thở, nhủ bụng nàng đúng là thông minh nhanh nhẹn, bèn cân nhắc câu cú, mở miệng nói: “Thứ nhất là không ai biết quan hệ giữa ta và mẹ con nàng. Nói là theo cùng, nhưng thực ra cũng chỉ là giả thành đoàn thương nhân bám theo từ xa thôi. Chắc chắn sẽ không gặp phải đám người Dư Tông.”
“Thứ hai, trong thánh chỉ mà Dư Tông tuyên đọc cũng không nhắc đến hai chữ mưu nghịch, không đến mức hạch tội liên đới. Bệ hạ có lẽ sẽ gán cho ta cùng phụ thân tội danh chủ mưu biên soạn sách vở tà đạo mà giế/t chết bọn ta.”
“Huống hồ ta cùng phụ thân cũng không mắc sai lầm gì. Phụ thân có công dẹp yên phía bắc, ta thì kiêm nhiều việc, cũng coi như đạt được một vài công trạng. Giết hai người chúng ta thôi cũng đã gặp phải làn sóng bàn luận khắp nơi rồi. Nếu còn hạch tội liên đới nữa, bệ hạ…” Y vốn định nói “không dám”, nhưng chợt nhớ mình hiện tại đang sắm vai trung quân ái quốc, nói như thế không được thành kính cho lắm, bèn đổi kiểu nói khác: “Bệ hạ sẽ không làm vậy đâu.”
Nghe vậy, Thẩm Lan càng không thể phân biệt rõ. Đến bây giờ nàng vẫn nghi ngờ Bùi Thận nói phải chết có phải đang gạt nàng hay không? Lại ngặt nỗi trong lịch sử, những nhân vật một lòng bảo vệ khí tiết mà hàm oan chịu chết đâu đâu cũng có.
Bùi Thận có thật sự là một sĩ phu mang tư tưởng trung quân? Thẩm Lan thật tình không dám kết luận. Cho dù nàng đúng là nghi ngờ Bùi Thận đã chuẩn bị trước, nhưng đằng sau hai chữ “chuẩn bị” này, nhỏ thì là kéo bè kết phái để rửa mối oan, lớn thì chính là khởi binh tạo phản. Mà trong tay Thẩm Lan lại chẳng có chút bằng chứng nào.
Còn bản thân Bùi Thận trong quá trình Thẩm Lan chứng kiến được, bình thường cực kỳ tôn kính bệ hạ, chưa bao giờ có nửa câu bất kính. Triều đình bảo y đi dẹp loạn nơi nào, y liền bôn ba lên đường tới đó, chưa hề oán giận mảy may. Y cẩn trọng, tỉ mỉ, hoàn thành tốt cương vị của mình. Khoáng Giám Thuế Sứ mang thánh chỉ đến, y cũng tuân theo ý chỉ, một mực tránh trong phủ không ra ngoài, không có động thái nào định ngăn cản. Giống hệt một kẻ ngu trung vậy. Thật khiến Thẩm Lan phân vân khó lòng xác nhận.
Mà ngược lại, những chứng cứ chứng minh Bùi Thận cam lòng nhận cái chết thì nhiều không kể xiết. Y quát thân vệ thu đao, tình nguyện bước lên xe chở tù, chưa biết chừng trên đường di chuyển còn mở lời khuyên can bá tánh bất bình thay y mau rời khỏi…
Mỗi một sự kiện đều khiến Thẩm Lan suy tư liệu có phải bản thân nàng quá đa nghi. Có lẽ Bùi Thận thật sự là một sĩ phu trung quân ái quốc thì sao.
“Ngài cam tâm nhận lấy cái chết sao?” Nếu thật như thế, một người có tài lại chịu kết cục này, không khỏi đáng tiếc thay.
Bùi Thận trong lòng mừng như điên, biết câu này của nàng tức là không mong mình đi chịu chết. Y cố dằn niềm sung sướng, gắng bình tĩnh nói: “Trung quân là bổn phận. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.”
Thẩm Lan vô cùng phản cảm với những câu thế này, bác lời y: “Ngu trung!”
Bùi Thận lắc đầu: “Đã nhận ơn vua, sao có thể ruồng bỏ bệ hạ?”
Thẩm Lan sinh bực: “Ngài từ nhỏ đã thuộc làu kinh sử, dĩ nhiên cũng biết Mạnh Tử có lời: vua coi bề tôi như bùn rác, thì bề tôi coi vua như giặc thù.”
Nàng càng bác lời y, càng chứng tỏ nàng không muốn y bỏ mạng. Bùi Thận mím môi giấu vẻ tươi cười, thấp giọng nói: “Tối hôm trước, ta đã chịu nhục hình dán giấy ướt.”
Tim Thẩm Lan hẫng một nhịp. Dán giấy ướt tức là ngâm ướt giấy rồi dán lên mặt từng lớp từng lớp, cho đến khi phạm nhân không hít thở được nữa mà tử vong.
Sắc mặt Bùi Thận hồng hào, nhìn không giống dáng vẻ đã chịu nhục hình. Nhưng đã cách một đêm, biết đâu có lẽ đã hồi phục rồi thì sao.
Thẩm Lan không dám kết luận Bùi Thận liệu có phải đang dùng khổ nhục kế hay không, chỉ có thể hồ nghi nhìn y.
Bùi Thận biết nàng thông minh sắc sảo, bèn nửa thật nửa giả nói: “Nếu nàng không tin thì cứ đi dò la mấy tiểu thái giám trong phủ. Hỏi xem có phải đêm trước, Dư Tông đã cho người chuẩn bị thau đồng cùng với giấy dai?”
Một kẻ bên ngoài trà trộn vào như Thẩm Lan, từng giây từng phút đều lo lắng bị người ta phát hiện, sao có thể đi thăm dò người trong phủ được? Chỉ là thấy Bùi Thận nói chắc chắn đến vậy, có lẽ là sự thật.
Thấy sắc mặt nàng thoáng giãn ra, Bùi Thận liền biết nàng đã mềm lòng, giả vờ hạ mình nói: “Ta nhắc tới chuyện đêm trước chỉ là muốn nói với nàng, không biết sắp tới ta có phải chịu nhục hình nữa hay không. Cũng không biết bản thân bao giờ sẽ chết? Nàng coi như thương xót kẻ sắp chết như ta có được không?”
Thẩm Lan bực y một hai phải tận trung, lời nói thốt ra cũng lẫn mấy phần bực dọc: “Không phải ta đã nói mấy ngày nữa sẽ dẫn Triều Sinh tới gặp ngài sao?”
Chỉ mỗi thế làm sao mà đủ? Bùi Thận bắt đầu giở giọng tự giễu: “Ta ngày xưa bình Hồ Lỗ, dẹp giặc Oa, trừng trị tham quan ô lại, cải cách ruộng đất, thanh tra Hoàng sách, cứu sống không biết bao nhiêu bá tánh. Nàng còn khen ta là bậc anh hào. Mà giờ đây anh hùng mạt lộ, ngay cả vợ con cũng không chịu bầu bạn với ta quãng đường cuối này.”
Bùi Thận quả thực là một vị quan lại có tài, ngày sau nhất định có thể lưu danh sử sách, để tiếng thơm mãi đến muôn đời.
Lòng Thẩm Lan phức tạp không kể rõ là cảm giác gì. Đã bực y ngu trung, lại không khỏi sinh lòng kính nể, xen lẫn vào đó còn loáng thoáng chút gì chua xót.
Chẳng lẽ y định khẳng khái chịu chết thật sao?
Thẩm Lan trầm mặc hồi lâu, sau rồi nàng thở dài một tiếng: “Thôi, ta đi cùng ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.