Editor: icedcoffee0011
Thẳng đến khi Tiểu mao đoàn gặm sạch sẽ một đĩa cá khô con, Thục phi nương nương vẫn chưa đột phá được phòng tuyến của Thúy Bình.
Thục phi ngậm ngùi, nếu đã cùng mỹ thực vô duyên, vậy chỉ có thể lấy sự nghiệp gửi gắm tình cảm.
Sự nghiệp ở đây cũng chính là sự nghiệp cung đấu.
Nàng quay ra hỏi,: "Nhị hoàng tử cũng gặp quá nhiều tai nạn, Dung tần rốt cuộc là bảo hộ hắn kiểu gì"
Không phải Thục phi miệng đen, thật sự là Nhị hoàng tử kiếp số quá nhiều.
Nói thật, hắn có thể lớn đến năm mười tuổi, Thục phi cũng cảm thấy là cái kỳ tích.
—— Số mệnh có bao nhiêu ương ngạch, mới có thể thỉnh thoảng rơi xuống nước, lâu lâu trúng độc, vài bữa phong hàn, giãy giụa sống được mười năm?
"Nương nương trước dừng quan tâm chuyện người khác, giải quyết xong bữa tối mới là đứng đắn."
Họa Bình cười "âm trầm" mà bưng một chén nước luộc gà đã vớt sạch váng mỡ, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng tới chỗ Thục phi.
Theo sau nàng là hai cung nhân, mỗi người cầm một cái khay gỗ, bên trên cũng có bảy tám món ăn khác nhau, nhưng đều là cái loại thức ăn hệ thanh đạm dưỡng thân mà Thục phi căm thù đến tận xương tuỷ.
Thục phi nương nương ngửa mặt lên trời thở dài: "Loại sinh hoạt này, bổn cung còn phải trải qua bao lâu?"
"Tính cả hôm nay, còn kém 27 ngày nữa." Thúy Bình nhanh chóng tiếp lời.
Thục phi nhìn nàng trợn mắt tức giận, "Ngươi không nói lời nào, cũng không ai coi ngươi là người câm."
—— vì cái gì phải nhắc nhở nàng một hiện thực tàn khốc như vậy?
Thúy Bình chớp chớp mắt, duỗi tay nhéo cái miệng mình một chút, tỏ vẻ phong khẩu, sẽ không tiếp tục "hoang ngôn" nữa.
"Nương nương đừng cùng nàng so đo, canh vẫn là uống nóng mới ngon."
Họa Bình mang một chiếc bàn nhỏ ra, đem chén canh gà đặt ở trước mặt Thục phi, lại chỉ huy cung nhân đem mấy món ăn nhanh chóng dọn xong.
Tay nghề ngự trù cũng không thể chê vào đâu, nhưng người ở cữ không ăn nhiều gia vị, rất nhiều nguyên liệu cũng không thể dùng.
Hơn nữa, khẩu vị Thục phi luôn luôn là loại thích chua thích cay.
Mà hai dạng này, khi ở cữ đặc biệt không thể dính.
Có thể nói, trước kia dùng bữa đối với Thục phi là chuyện rất hưởng thụ, hiện giờ dùng bữa quả thực chính là chịu hình.
—— loại cảm giác rõ ràng không muốn ăn lại không thể không ăn, khiến nàng cảm giác được đầy đủ ác ý đến từ từng bữa cơm.
Thành thạo dùng bữa bảy phần no, Thục phi phất tay ý bảo các nàng đem cơm thừa canh cặn bỏ đi, tiếp tục đề tài mới vừa rồi.
"Chuyện này để ai tra?"
Tuy rằng nhị hoàng tử lâu lâu gặp chuyện một lần, người trong cung đã thành thói quen, nhưng hoàng tử dù sao cũng là hoàng tử, dám ở giữa cung yến hạ độc hoàng tử, khác gì tát vào mặt thiên tử đâu?
Lấy hiểu biết của Thục phi với Tề Đàm, hắn nhất định sẽ hạ lệnh tra rõ.
Họa Bình nói: "Đồ ăn trong cung vốn là do Đức phi nương nương quản lí, nhưng gần đây sức khỏe Đức phi nương nương không tốt, lễ tắm ba ngày liền để Quý Phi nương nương chủ trì, cả hai người đều có hiềm nghi, bệ hạ liền đem chuyện này giao cho Tuệ phi nương nương."
"Tuệ phi?"
Thục phi hơi hơi giật mình, mới nhớ tới, Tuệ phi là mẹ đẻ Đại hoàng tử.
"Nàng luôn ăn chay niệm phật, hận không thể một tuần bảy ngày trốn trong tiểu Phật đường Duyên Hi Cung, bệ hạ như thế nào liền tìm nàng?"
Họa Bình thần sắc có chút kỳ dị.
"Làm sao hả?" Thục phi nhướng mày nhìn Họa Bình.
Họa Bình lại nói tiếp: "Bệ hạ vốn muốn để mẹ đẻ Nhị hoàng tử Dung tần nương nương tra xét, chỉ là Dung tần nương nương nhát gan sợ phiền phức, liên tiếp thoái thác, nói là muốn dốc lòng chăm sóc Nhị hoàng tử."
"Vậy trách không được."
Tề Đàm không phải một người coi trọng sắc đẹp......
Không, phải nói Tề Đàm không phải một người coi trọng sắc đẹp của người khác, hắn coi trọng nhất chính là sắc đẹp của chính hắn.
Hậu cung phi tần Tề Đàm không nhiều lắm, ít nhất so với tiên hoàng so sánh, một chút cũng không nhiều.
Trừ bỏ những người đã qua đời, hiện giờ trong cung cũng chỉ có một Hậu, một Quý Phi, tam phi, năm tần cùng vài quý nhân tài tử.
Tam phi là Tuệ phi, Đức phi cùng Thục phi.
Trong đó Tuệ phi hàng năm lễ Phật, trừ bỏ ngày hội trọng đại, căn bản là không nhìn thấy bóng dáng nàng.
Đức phi, Thục phi, Quý Phi, cùng nhau phân chưởng cung quyền, cộng quản lý cung vụ.
Đến nỗi tần vị, trừ bỏ Dung tần ở vị trí này tương đối lâu, lại có nhi tử là Nhị hoàng tử, cũng coi như có chút gốc rễ trong cung, còn lại bốn người đều là người mới lần trước tuyển tú tiến vào, gót chân còn không có đứng vững, càng đừng nói tham dự cung vụ.
Cho nên, ba cung phi cầm quyền đều không thể gánh vác công việc, Dung tần lại một lòng thoái thác, cũng chỉ có Tuệ phi, mới có thể ra mặt xử lý việc này.
Tuy là như thế, vô luận là Tề Đàm hay là Thái Hậu, đều không có ý định để Hoàng Hậu nhúng tay.
Thục phi cười nói: "Nếu là Tuệ phi tiếp nhận, vậy chúng ta liền chờ kết quả là được. Nói với bên dưới chúng ta, không cần hành động thiếu suy nghĩ."
"Vâng." Họa Bình cùng Thúy Bình cùng đáp.
Lúc này, Lưu tẩu tử đã ôm Tề Thịnh trở lại, Ngân Bình cùng Cẩm Bình bị Thục phi phái đi "rước" Tề Thịnh về, lúc này tự nhiên cũng đi theo trở lại.
Bọn họ mang đến tin tức mới.
"Thái y chẩn bệnh nói là Nhị hoàng tử trúng độc cũng không phải do bị hạ dược, mà là ăn phải đồ ăn tương khắc."
"Đồ ăn tương khắc?" Thục phi ngạc nhiên nói, "Cung yến sao lại có đồ ăn tương khắc?"
Cẩm Bình nói: "Nhị hoàng tử là ăn hồng ở Ngọc Tuyền Cung, trong bữa tiệc lại ăn gạch cua."
Thục phi nhướng mày: "Người bên cạnh Nhị hoàng tử đều chết hết rồi sao?"
Thứ gì có thể ăn, thứ gì không thể ăn, thứ gì không thể ăn cùng nhau, chút thường thức cơ bản này, nô tỳ hầu hạ bên người chủ tử đều phải biết.
Nói đến cùng, vẫn là hai mẹ con Dung tần cùng Nhị hoàng tử tính tình mềm yếu, không quản thúc được người phía dưới.
"Thôi, không nói hắn, đem Tiểu Lục cho bổn cung."
Lưu tẩu tử nghe vậy, chạy nhanh bế Tề Thịnh đưa qua.
Tề Thịnh bị ép nghe một hồi bát quái, cảm thấy hoàng tử trong cung này đúng là một người so một người lại càng thảm.
Trước có Tứ hoàng tử sống dở chết dở vì học tập, sau lại có Nhị hoàng tử lúc nào cũng bồi hồi ở quỷ môn quan.
Chẳng lẽ, kế hoạch cá mặn của hắn còn chưa bắt đầu, liền nhất định phải chết non sao?
Không, ta không tin.
Nghĩ như vậy, hắn nhếch môi, nhìn mẹ ruột đời này lộ ra một nụ cười vừa thiên chân vừa vô xỉ.
Thục phi ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ về, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu Lục ngoan, ngươi yên tâm, nương nhất định để ngươi vô ưu vô lự mà lớn lên."
_____
Kết quả chẩn bệnh của ngự y, có thể nói là trong dự kiến.
Bởi vì, từ trước, Nhị hoàng tử mỗi một lần gặp kiếp nạn, tới cuối cùng, đều sẽ lấy lý do "ngoài ý muốn" mà xong việc.
Tuy rằng vô luận là Tề Đàm vẫn là Thái Hậu đều cảm thấy chuyện này nhất định không phải là ngoài ý muốn, mà là do người phía sau màn thủ đoạn cao siêu.
Nhưng không có chứng cứ, cũng không có manh mối, cho dù thân là thiên tử, Tề Đàm cũng không thể nề hà.
Tuệ phi khảy khảy Phật châu trong tay, hỏi: "Bệ hạ, Thái Hậu nương nương, có tiếp tục tra xét hay không?."
Có lẽ là do duyên cớ hàng năm lễ Phật, hơi thở quanh thân Tuệ phi rất an hòa, trên người luôn có một cổ đàn hương nhàn nhạt, làm người xung quanh cũng cảm thấy lòng yên tĩnh.
Lúc này, đôi lông mày liễu tú lệ của nàng hơi nhíu lại, giữa mày bao phủ nhàn nhạt sầu lo cùng thương hại. Người sáng suốt sẽ biết, nàng là đáng thương Nhị hoàng tử.
Bởi vì Thái Hậu tin phật, luôn luôn yêu thích Tuệ phi, cho dù tức giận hung thủ ở phía sau, nói chuyện với Tuệ phi luôn là vẻ mặt ôn hoà.
"Việc này liền dừng ở đây đi, chớ có chậm trễ ngươi tĩnh tu."
Tuệ phi nói: "Vì Thái Hậu cùng bệ hạ phân ưu, chính là phúc phận của thần thiếp, lại làm sao có thể nói là chậm trễ?"
Thấy nàng săn sóc biết lễ như thế, Thái Hậu không khỏi càng thêm yêu thích nàng vài phần.
Nhưng Tề Đàm thì không.
Hắn ghét bỏ mà nhìn lướt qua quần áo màu xám bạc trên người Tuệ phi, còn có đầu tóc sạch chỉ cắm hai cây trâm ngọc, bất mãn mà nói: "Thục phi cắt xén phân lượng hàng tháng của ngươi?"
Tuệ phi ngẩn ra: "Bệ hạ sao lại nói lời này? Thục phi muội muội luôn luôn xử sự công chính, sao có thể cắt xén phân lệ của thiếp?"
"Vậy ngươi sao lại ăn mặc như thế này đến gặp trẫm?"
Tề Đàm ghét bỏ mà nói, "Ngươi làm phi tử, bổn phận của phi tử chẳng lẽ không phải là trang điểm xinh xinh đẹp đẹp tới cho trẫm xem sao?"
Tuệ phi môi giật giật, còn chưa phản bác được câu nào, liền nghe Tề Đàm phả tới một đợt bạo kích đả thương tâm thần nàng.
"Vốn dĩ lớn lên mặt mũi chẳng ra gì, cả ngày còn như cái đại lão bà. Ngươi cứ như vậy mà tham gia cung yến, các đại thần phía dưới thấy được, hiểu lầm mắt thẩm mỹ trẫm thì làm sao bây giờ?"
Tuệ phi: "......"
Cho ta quay về Duyên Hi cung làm người lương thiện đi.
"Thiếp một lòng lễ Phật, đối với những hư danh kia, sớm đã không để bụng."
"Ngươi không để bụng, trẫm để bụng."
Tề Đàm không kiên nhẫn mà phất phất tay, "Được rồi, ngươi trở về đi, không thích trang điểm thì ra cửa ít một chút."
Tuệ phi dường như không có việc gì mà hành lễ, cùng Tề Đàm, Thái Hậu cáo lui, mang theo cung nhân rời khỏi Ngọc Tuyền Cung.
Chờ nàng đi rồi, Thái Hậu mới trách cứ nhi tử, "Ai gia biết, ngươi vì chuyện tiểu Nhị trong lòng buồn bực, nhưng ngươi cũng không nên đem giận giữ trong lòng xả lên người Tuệ phi."
Tề Đàm nói: "Mẫu hậu, ngài không thể bởi vì nàng niệm Phật, liền bênh vực nàng. Ngài nói xem, trẫm nói có sai câu nào đâu? Trẫm cũng không dám xa cầu cho hậu cung có thể có người được trời ưu ái giống như trẫm, nhưng nàng liền một chút thái độ theo đuổi cái đẹp cũng không có, không phải thực quá phận sao?"
Thái Hậu: "......"
Bà hít sâu một hơi, khuyên nhủ: "Nàng tốt xấu cũng là mẹ đẻ Đại hoàng tử, cho dù ngươi không thích nàng, dù sao cũng phải lưu vài phần mặt mũi cho Đại hoàng tử chứ?"
Cũng không biết vì cái gì, Tề Đàm chính là đặc biệt không thích Tuệ phi.
Điểm này, cho dù là Thái Hậu cũng không thể thay đổi.
Tuệ phi tựa hồ cũng biết bản thân không được ưa thích, bình thường không có chuyện gì sẽ không lượn lờ trước mặt Tề Đàm.
"Thôi, trẫm không chấp nhặt với nàng." Tề Đàm nói, "Nàng nếu thích niệm Phật, khi nào mẫu hẫu rời cung liền dứt khoát cho nàng đi theo, coi như thay nhi tử tẫn hiếu."
Thái Hậu nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Như thế cũng tốt. Chùa miếu càng thanh tịnh, nghĩ đến Tuệ phi cũng sẽ thích. Chỉ là, Đại hoàng tử......"
"Mẫu hậu yên tâm, trẫm còn có thể để người khác bắt nạt nhi tử trẫm?"
"Vậy là tốt rồi."
Mẫu tử hai người dăm ba câu, liền ấn định nơi ở mới của Tuệ phi, mà Tuệ phi lại hoàn toàn không biết gì cả. Nàng vừa trở lại Duyên Hi Cung liền cho người đi gọi Đại hoàng tử lại đây.
Theo quy củ hoàng thất, phàm là hoàng tử, cứ tròn năm tuổi sẽ phải dọn khỏi tẩm cung mẫu thẫn, đến cung hoàng tử, trừ bỏ mỗi tháng ba lần thỉnh an, cũng không dễ dàng gặp mặt mẫu thân. Đây là quy củ Thái Tổ lập quốc định ra, nói là tiếp thu giáo huấn tiền triều, không để hoàng tử lớn lên trong tay đàn bà.
Bởi vì hôm nay là lễ tắm ba ngày của Lục hoàng tử, Sùng Văn Quán không dạy học, Đại hoàng tử mới có cơ hội gặp mẫu thân một lần.
~ Tiểu kịch trường ~
Tề Đàm: Không trông cậy vào ngươi, có trẫm đảm nhiệm vị trí nhan sắc, ngươi chỉ cần thu thập đến mức có thể ra ngoài gặp người là được.
Tuệ phi: Ha ha, ta có một câu mẹ nó không biết có nên nói hay không...
- 2427 words -