Rất nhanh, ba ngày sau, Tạ Hủ đã lén lút giao cho Hoàng thượng một quyển tấu chương bên trong trình bày biện pháp đối phó giặc Oa, Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng rồi nhận lấy, khinh bỉ mở ra xem, không đến thời gian một ly trà, nét mặt đã chuyển sang kinh ngạc.
Quyển tấu chương này của Tạ Hủ, phải nói là vô cùng chu toàn, không một sơ hở, lúc trước hắn nói là “một kế”, thực sự phải nói là quá mức khiêm tốn luôn, cho dù là “một kế”, thì cũng chính là một đại kế.
“Nội dung bên trong đại khác như sau,
, chiêu mộ binh lính, thay đổi biên chế thể chế quân đội. Trước kia Vệ Sở đem quân xâm phạm Đại Lương, khiến triều đình phải suy nghĩ một con đường đối phó, mộ binh huấn luyện chính là điều đầu tiên.
, cần củng cố phòng ngự quân sự đặc biệt là phòng ngự ở phương bắc, vùng biển cũng cần củng cố phòng ngự, đặc biệt là cửa biển và ba cửa sông ở Đài Châu, kêu gọi thương gia, tập hợp một đội 78 thuyền, hơn hai ngàn quan binh, lập thành một nhánh của hải quân. Sửa chữa và cải tiến lại thuyền, xây thêm bốn trạm gác, tăng cường thủy quân.
, tu sửa thành trì, tăng cường phòng thủ thành trấn. Ở vùng duyên hải phải khẩn trương làm đường xây thành, thành trì của các phủ huyện cũng phải được gia cố. Nếu tất cả các thành trì đều được xây bằng đá tảng vuông vức, ở bên ngoài thành có đào thêm hào, bên trên tường có đài thấp*, khả năng phòng thủ và kiên cố sẽ vượt xa tiền triều.
*mấy cái chỗ nhấp nhổm ở trên tường thành ấy.
Thứ 4, cần phải phân lại ranh giới gây chiến, tăng mạnh phòng thủ. Phòng ngự vùng duyên hải của Chiết, Trực, Mân, Việt - Quảng Đông nhất định phải phá tan được ranh giới phòng ngự trước kia của Vệ Sở, hình thành khu vực phòng ngự mới.
“Ngự hải thượng, đồng hải ngạn, thủ nội lục*” ba nơi đều phải chú ý thống nhất liên hệ chặt chẽ với nhau, đồng thời hậu phương phải chú trọng vấn đề tiếp tế, vũ khí trang bị, cả trong thời bình, phải đảm bảo không có sơ hở nào.
*ngoài biển, ven bờ, trong đất liền
___ Cực kỳ tường tận, cực kỳ hiểu rõ sách lược quân sự, vậy mà lại được viết dưới tay một kẻ từng quan văn cấp cao của Đại Lương.
Hoàng đế bệ hạ hơi thở dài, từ đằng sau tấu chương len lén liếc nhìn Tạ Hủ đang buông thõng hai tay trước án, dáng người hắn cao lớn, mặt là mặt của “Liễu y quan”, nhưng khí chất lành lạnh toát từ xương tủy, sự bình tĩnh nghiêm túc, thong dong tự tin vẫn y hệt nguyên chủ. Bất chi bất giác, đứa nhỏ này đã lớn như vậy rồi, Hoàng thượng lại thầm thở dài, thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục nhìn tấu chương để đọc điều cần cải tiến cuối cùng, lại phát hiện ra điều thứ năm trống trơn.
Hoàng đế bệ hạ hơi nhíu mày: “Tạ tiểu tử, còn muốn bày trò gì ra với trẫm đây, điều thứ năm đâu!”
Tạ Hủ nghe vậy, hơi mỉm cười: “Điều thứ năm, không phải là cố tình không viết, chỉ là điều này tương đối quan trọng, vi thần muốn tự mình nói ra.”
“Vậy ngươi nói đi.” Hoàng thượng đóng tấu chương lại, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe vô cùng hiếm có.
Tạ Hủ nói: “Vi thần muốn gặp Thái tử điện hạ một lần...”
Hoàng đế bệ hạ không để hắn nói xong, giận tím mặt: “Họ Tạ nhà ngươi, lại cố ý không viết điều quan trọng nhất để uy hiếp trẫm! Có điên trẫm mới cho ngươi gặp Thái tử!”
“Kính xin bệ hạ bớt giận,“ Tạ Hủ nhìn Sách công công ra hiệu, Sách công công vội vàng dâng lên cho Hoàng thượng một ly trà lạnh hạ hỏa, vỗ vỗ lưng xuôi giận, đợi Hoàng thượng bớt giận, Tạ Hủ vẫn đang làm thần tử đại lễ*, không nhanh không chậm nói: “Điều thứ năm chính là... Hy vọng bệ hạ có thể để vi thần đến Đài Châu, không quá một tháng, thần có thể một lưới bắt hết bọn giặc Oa quấy nhiễu vùng Đông bắc Đài Châu.”
*chắc vừa nãy bác Hoàng giận quá nên anh Hủ quỳ xuống
Hoàng đế bệ hạ đặt ly trà xuống, vô cùng sửng sốt: “Ngươi muốn ra biển đánh trận?”
Lão Quân vương vuốt chòm râu: “Chỗ đó đang bị đám người Oa chiếm giữ, là khu vực nguy hiểm nhất. Nghiễm Uy Tướng quân đã ở đó gần một năm cũng không thể làm gì được, không những vậy còn bại trận liên tục, ngươi lấy tự tin đâu ra mà khẳng định trong một tháng có thể diệt hết đám người Oa?”
“Một năm?” Tạ Hủ nhếch môi: “Xem ra một năm thần không ở, trong triều toàn đồ vô dụng, chỉ một đám hải tặc nhỏ bé mà cũng đã khiến bệ hạ mệt mỏi rồi.”
“Trẫm mới không có mệt mỏi!” Hoàng đế bệ hạ nghiến răng nghiến lợi: “Người Oa gian xảo dối trá không phải mới một ngày hai ngày, hành tung vô cùng quỷ quyệt, thực khó mà đoán được hành động của bọn chúng.”
“Nếu vậy, bệ hạ chỉ cần tin vi thần là được. Nếu thua trận, thần sẽ rời khỏi hoàng cung mãi mãi, không gặp Thái tử, sẽ không khiến bệ hạ phải chướng mắt nữa; nhưng mà...nếu thần chiến thắng trở về, kính xin bệ hạ đừng tiếp tục ngăn cản thần và Thái tử đến với nhau,“ Tạ Hủ vô cùng nghiêm túc, đặt hai bàn tay lên nhau, cúi người quỳ sấp xuống, tư thái vô cùng chuẩn mực: “Chuyến này hung hiểm, trước khi đi Đài Châu, mong rằng bệ hạ có thể cho phép vi thần, được thấy Thái tử điện hạ một lần.”
Hoàng đế bệ hạ do dự hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Vậy ngươi lấy thân phận gì mà đi Đài Châu đây?”
Tạ Hủ đã sớm nghĩ rồi: “Đi theo quân y.”
Tạ Hủ rời đi, cửa điện khép lại kêu kẹt một tiếng, Hoàng đế bệ hạ nhấp một ngụm trà, sắc mặt vẫn luôn trầm trọng nháy mắt biến mất, thay vào đó là dáng vẻ uể oải lờ đờ.
Nói thật, tình cảm của hắn với Tạ Hủ vô cùng phức tạp, vừa yêu vừa hận, yêu là tình cảm của bậc trưởng bối dành cho con cháu, hận là vì mối thù địch quốc.
Khi âm thầm theo dõi hắn trưởng thành, đã sớm coi hắn như con đẻ, nếu Tạ Hủ không phải con cháu Hoàng thất tiền triều, mà là Thủ phụ toàn tâm toàn ý tận trung vì Đại Lương, nếu không có trò hề kia của Khương tỷ muội, Ngọc Hữu Đường bây giờ có lẽ là tiểu công chúa là hòn ngọc quý trên tay hắn, còn Tạ Hủ, nhất định chính là ứng cử viên cho vị trí Phò mã. Nhưng hiện thực lại trái ngược, Hoàng hậu giả dối, Đại hoàng tử lại không phải Đại hoàng tử chân chính, Tạ Hủ cũng không thực sự là Tạ đại nhân, bọn họ dùng “thân phận giả” đi tới đi lui, như cá bơi trong nước, nhưng hắn lại không vạch trần, hứng thú phừng phừng giả vờ không biết, chờ một ngày chuẩn bị xong tất cả, một lưới bắt hết, tất nhiên là đã thành công.
Một năm trôi nhanh, khi “Liễu Nghiên” xuất hiện ở trong cung, lần đầu tiên Hoàng thượng nhìn thấy hắn thì đã nhận ra hắn chính là Tạ Hủ giả trang rồi, nhìn đứa nhỏ này từ bé đến khi trưởng thành, dù cho che đậy hoàn mỹ như thế nào đi nữa, hắn đã có thể lập tức nhận ra, giống như một loại bản năng vậy.
Tạ Hủ quá hoàn mỹ, bất luận tính cách hay là tài năng, đều đã có thể vượt qua hắn lúc còn trẻ, ở trong mắt hắn, Tạ Hủ là đứa nhỏ không tìm ra nổi một khuyết điểm, đến khi có một nhược điểm xuất hiện, đại khái chính là phát sinh từ tình cảm đối với Ngọc Hữu Đường. Hắn đã sớm biết Tạ Hủ thích nữ nhi của mình, bởi vì từ trước khi Ngọc Hữu Đường hồi cung, những người Tạ Hủ bố trí trong cung, những người hắn tự mình huấn luyện ở sơn tự, thực ra đều là cơ sở ngầm của Hoàng đế bệ hạ cài từ rất lâu trước kia rồi. Sau đó, trong Đoan Bản cung, tất thảy mọi người từ thái giám không có phận sự gì hay là những cung nữ mê mị nam sắc, đều là tử sĩ và ám vệ đứng đầu Đại Lương*, mỗi khi Tạ Hủ đến tìm Ngọc Hữu Đường, bất cứ khi nào, bất cứ chuyện gì, Hoàng thượng luôn lập tức biết được cụ thể mọi thông tin, tin tức, mật báo, mà tất cả những điều ấy đều là do chính Bích Đường tình báo, ha, không ai ngờ được, cũng có một người khác nữa biết được tất cả chân tướng ^.
*sock tập 1, thực sự là mình không ngờ bác Hoàng cường đến thế -___-, bác ấy diễn so deep luôn, bác ấy biết tất cả mọi thứ nhưng giả đò không biết gì, lạnh lùng, lí trí vl. Thực éo hiểu bác ấy có yêu mẹ bạn Đường không, khi mà biết tất tần tật mà vẫn để mấy mẹ con Ngọc Hữu Đường lưu lạc khắp nơi khổ sở như thế. Ghê gớm vl.
^ ối giời ơi, sock tập hai. Éo ngờ nổi, Bích Đường ơi là Bích Đường.
Tâm Đế vương tựa như cây kim giữa biển.
Trong mắt Ngọc Cẩn Tu, tình ái chính là một thứ gì đó vừa phiền toái lại vừa nguy hiểm. Khi vẫn còn là Thái tử, hắn đã nạp mấy người làm trắc phi, khi lên làm Hoàng đế, hậu cung ngày càng mở rộng, nhưng hắn chưa bao giờ động tâm với bất kì nữ tử nào, mỗi ngày đều an phận thủ thường lật thẻ bài, cày cấy gieo mạ mỗi nơi một ít, với phi tử nào cũng đều thề thốt cam kết thật lòng thật dạ, kì thực tất cả đều là hư tình giả ý mà thôi. Khi đó vị trí chính thê của Ngọc Cẩn Tu vẫn còn để trống, để trống cũng phải là vì chờ đợi một nữ tử khiến hắn động chân tâm mà là đang chờ đợi một người có thế lực chống đằng sau, để khi hắn lấy người này về thì thế lực này sẽ đứng về phía hắn, trở thành lực lượng của hắn.*
*ờ rồi, biết rồi, bác Hoàng không yêu mẹ con nhà nào hết. Ôi, tác giả ghê gớm vl. Lúc làm cái ngoại truyện, mình cũng xúc động một hồi đấy.
Hi Hòa năm thứ mười năm, hắn đã xác định được mục tiêu, Khương gia. Trước khi đến nhà Khương Tước gia, ám vệ đã báo cho hắn biết, một nữ nhi của họ Khương đang vẽ tranh trong đình viện, thế là, thuận lợi cải trang đến đấy, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cứ thế thuận lý thành chương.
Khương gia có hai nữ nhi tướng mạo giống hệt nhau, hắn tất nhiên cũng biết, cái ngày tráo người vào ấy*, hắn cũng đại khái đoán được nữ tử che mặt này, mới chính là nữ tử ngày ấy ngồi trong đình viện.
*cái ngày bác Hoàng ấy ấy với mẹ bạn Đường ấy.
Nhưng mà, sao cũng được, mặc kệ là người nào, chỉ cần có thể lợi dụng để hắn củng cố quyền lực là được.
Rồi sau đó, hắn phát hiện ra Khương gia phản quốc, nếu vậy, cũng đã đến thời điểm, vị Dung gì đó bị hủy dung, cùng với đứa con nữ giả nam trang của nàng ta, phát huy tác dụng rồi.
Kế hoạch kín kẽ, diễn xuất hoàn mỹ, hết thảy mọi thứ đều nằm trong tay hắn, diễn ra theo đúng sự sắp đặt của hắn, quốc thổ càng củng cố, quyền lực tăng thêm từng năm, dã tâm cũng được thỏa mãn, không có tình ái ràng buộc, cho đến chết hắn vẫn sẽ đứng ở vị trí tối cao nhất này, hắn chưa bao giờ thực sự yêu ai, từ đầu đến cuối, hắn chỉ yêu chính mình, không phải yêu nhất chính mình, mà là chỉ yêu mỗi chính mình.
Và hắn đã thành công, ngay cả người khó đối nhất là Tạ Hủ cũng không để ý an nguy bản thân, vì nữ nhi của hắn, vì giang sơn của hắn, vì giang sơn Ngọc thị của hắn, đi đánh giặc___
Ha ha, quá tuyệt vời, tất cả mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Lão Đế vương từ từ nhếch môi, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, không một ai có thể nhìn ra được vẻ mặt hắn.