Ta Làm Mẹ Của Các Tiểu Bảo Bối!

Chương 1: Nơi đây là đâu?




Tôi- Tố Tố là nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm, lần nào xuất hiện cũng làm cho cánh phóng viên chao đảo vì sức hút quá khủng của mình. Đây chính là năm thứ 10 cô liên tiếp dành được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc của năm. Mọi người hỏi tại sao tôi lại không có danh xưng ảnh hậu dù thành tích xuất sắc ư? Vì danh hiệu đó dành cho người bạn thân của tôi cũng chính là chủ công ty hiện tại của Tố Tố- Vân Tuyết. Cũng có nhiều người hỏi tôi có buồn khi luôn thua bạn thân mình không?
 -Dĩ nhiên là không!- Tôi rất vui vẻ trả lời cánh phóng viên.
Ngay sau đó Vân Tuyết đã đến gần tôi và vô cùng tự nhiên mà nắm tay tôi cùng đi trên thảm đỏ.
- Hôm nay cậu đẹp quá!- Cô ấy mỉm cười với tôi.
- Cậu cũng vậy mà!- Tôi khiêm tốn trả lời.
- Haha~ Vẫn là A Tố vui tính!- Vân Tuyết lúc nào cũng cười khi tôi nói với cô ấy như vậy.
Nhưng quả thật không sai mà,lúc học đại học hay lúc trung học cô ấy điều được tất cả mọi người chú ý như thế. Tôi đi bên cạnh cô ấy giống như bóng đèn cản trở mọi người tới gần Vân Tuyết vậy.
Thật chất mọi chuyện vốn không phải như Tố Tố nghĩ,mọi người thật ra là đang nhìn và ngưỡng mộ cô vì vẻ đẹp trời phú làm lay động biết bao chàng trai. Họ chỉ là sợ khi tiếp cận quá đường đột sẽ làm cô sợ nên mới lấy cớ theo đuổi bạn thân cô để được trò chuyện cùng cô mà thôi. Không chỉ nam giới mà nữ giới cũng rất thích cô và dĩ nhiên điều này cô không hề biết nên mới ngộ nhận họ để ý đến Vân Tuyết. Và chỉ có mỗi Vân Tuyết biết điều này mà thôi nhưng cô lại sợ nói ra làm Tố Tố hoảng nên thôi dành âm thầm quan sát những người tiếp cận cô vậy. Ai có tiếng xấu sẽ bị cô thẳng thừng cho vào danh sách đen,ai tốt thì tạm cho quen biết nhưng đó chỉ là với nữ nhân còn nam nhân phải nhận lấy những ánh nhìn ghét bỏ từ cô.
Chính Vân Tuyết cũng có một cảm xúc vô cùng khó nói với Tố Tố nhưng lại luôn giữ kín trong lòng. Được đứng chung sân khấu cùng Tố Tố nỗi năm, được mọi người ngước nhìn hai chúng tôi là Vân Tuyết đã cảm thấy rất đủ rồi.
Trong buổi lễ trao giải~
MC đang đọc nghệ sĩ tiêu biểu của năm và trong đó có cả tôi cùng Vân Tuyết. Cả hai cùng lên sân khâu nhận thưởng.
- Cậu cẩn thận chút!- Vừa nói Vân Tuyết vừa giúp tôi nâng váy lúc đi lên bật thang.
- Cậu cũng rất khó khăn trong khi đi lên mà,để tôi giúp cậu!- Nói rồi tôi cũng nâng váy giúp Vân Tuyết.
- Vậy cùng nhau giúp đỡ nhau nhé?- Cô ấy mỉm cười dịu dàng nhìn tôi và tôi cũng gật đầu đáp lại. Chúng tôi hoàn toàn quên mất bản thân hiện tại đang ở đâu và ở đây cũng có nam nghệ sĩ muốn giúp đỡ chúng tôi mà. Khi nhận ra thì tôi và cô ấy đã lên sân khấu mất rồi. Hôm nay e là lượng fan couple của tôi và Vân Tuyết lại có dịp đăng ảnh nữa rồi đây. Phải chúng tôi thường rất thân thiết nên fan cũng vì vậy mà tạo ra lượng lớn.
Như thường lễ chúng tôi của mỗi năm đều mặc lễ phục của cùng một nhãn hàng, cùng một màu sắc nhưng sẽ khác nhau về kiểu dáng. Vân Tuyết thường chọn các mẫu váy body ôm sát cơ thể làm nổi bật lợi thế ngoại hình cao ráo và chuẩn không cần chỉnh của cô ấy. Tôi thì ngược lại thường theo kiểu nữ tính,kiểu xòe kiểu công chúa( form xèo bình thường).
 Sau khi nhận cúp tôi thì nán lại để nhận giải thưởng tiếp theo.
- Tôi ở bật thang đợi cậu xuống cùng!- Vân Tuyết nói nhỏ với tôi và cậu ấy quả đúng như vậy đợi tôi ở cầu thang.
- Cảm ơn mọi người....- Tôi nhận thêm chiếc cúp mới và bắt đầu phát biểu. Nhưng......Đang phát biểu thì bỗng đèn của sân khấu có sự cố.....và.....và nó đã rơi thẳng vào chỗ tôi đang đứng. Trước khi mất hoàn toàn nhận thức tôi chỉ nhớ vẻ mặt đầy lo lắng của Vân Tuyết cùng những người khác mà thôi, sau đó ý thức của tôi dần mất đi.
- Tố Tố....cậu cố gắng lên....đừng xảy ra chuyện gì nha!-
Đến khi tỉnh lại thì tôi đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Tay và chân đều bị xích lại,toàn thân đau nhức, trước mắt là những gương mặt hoàn toàn xa lạ đang nhìn tôi với ánh mắt đầy căm ghét.
- Đây là đâu?-
Kí ức dần được hiện lên trong tâm trí tôi. Hóa ra chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Tố Tố nhưng lại là một độc phụ vô cùng độc ác. Cô ta trước đây cũng là con của một nhà quyền quý nhưng lại đem lòng đi yêu tổng tài của nước khác, hắn ta cũng rất chiều chuộng cô. Vì vậy cô đã quyết định bỏ nhà đi mà không nói với gia đình để theo hắn. Hắn ta cũng mang cô đến vùng ngoại ô mà sinh sống, lâu lâu lại đến thăm cô. Hai người phát sinh quan hệ và sinh ra những đứa trẻ đáng yêu. Cứ tưởng là sẽ hạnh phúc yên ổn như vậy nhưng hóa ra hắn ta chỉ xem cô là thế thân cho bạch nguyệt quang của hắn. Khi người yêu trở về hắn không hề lưu tình cô vì hắn mà bỏ nhà đi,... đã sinh ra những đứa con mà thẳng tay bỏ rơi họ. Vì hận hắn ta mà cô đã trút giận lên những đứa trẻ này, bản thân cũng không dám về gia tộc mình. Bọn nhỏ vì lúc nhỏ chịu nhiều cực khổ bị cô bỏ đói, bị cô đánh đập mà trở nên vô cùng hoang cường cùng căm hận cô. Khi lớn lên có thế lực của bản thân chúng trả thù cha của chúng. Cô cứ tưởng là chúng sẽ báo hiếu khi về già nào ngờ chúng lại nhốt cô vào nơi hầm ngục tối tăm này, cắt gân tay gân chân của cô ngày ngày thay nhau vào hành hạ. Hôm nay bọn chúng tới chính là muốn gixt cô.
- Có trách thì trách bà quá độc ác với chúng tôi!- Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất tiến tới cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.