Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 11: Nước sâu




Tin tức Mạc Bình U lại được sủng truyền khắp hậu cung, những người khác đều không nhịn được chửi thầm một câu, chỉ có Mạc Yên Nhiên thấy đó là chuyện đương nhiên, thậm chí nàng còn biết Thẩm Sơ Hàn nhất định sẽ xoay quanh giữa hai chị em bọn họ, tuy nàng đã sớm đánh dấu đó là dưa chuột công cộng, nhưng khi thật sự xảy ra trên người mình nàng vẫn cảm thấy buồn nôn cực kỳ.
Thẩm Sơ Hàn còn triệu Doãn Tài Tử con gái Thái Phó thị tẩm hai lần, à không phải, hiện giờ không còn là Doãn Tài Tử, là Doãn Dung Hoa. Nàng không khỏi nhớ tới tối hôm đó, Thẩm Sơ Hàn nhìn nàng dưới ánh đèn, dù nàng không nhắc tới chuyện cung khác nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng có chút không bình thường. Thẩm Sơ Hàn ôm nàng lên đùi, vùi đầu trên vai nàng, thì thầm gọi nàng: “Khanh Khanh, Khanh Khanh.”
Mạc Yên Nhiên cũng nhẹ giọng đáp lại: “Vâng, sao vậy ạ?”
“Khanh Khanh đừng tức giận, sau này trẫm tới thăm nàng nhiều chút được không.”
Mạc Yên Nhiên cười nhạt trong lòng, người đàn ông này thật sự coi nàng là đồ ngốc à, Mạc Yên Nhiên căn bản không giận hắn một thời gian không tới thăm nàng, chính Mạc Yên Nhiên thậm chí còn không biết mình đang giận cái gì, giận vẻ mặt cao ngạo của Mạc Bình U hay giận vẻ thương hại của Hoa Phi nương nương, hay giận Thẩm Sơ Hàn này không biết điều, bơi trong bụi hoa xong lại về bên cạnh nàng?
Cứ không nóng không lạnh như vậy qua hơn một tháng, lúc này Mạc Yên Nhiên tiến cung đã được năm tháng. Hoàng Hậu nương nương lấy lý do bồi dưỡng tình cảm hậu cung triệu tập chủ tử các cung tới nghe diễn, ngay cả những Mỹ Nhân, Bảo Lâm không được sủng cũng ở trong danh sách mời. Mạc Yên Nhiên không muốn quá bắt mắt liền bảo Thư Nhu chọn quần áo nhạt màu. Đang những ngày khó chịu nhất mùa hè, lúc này nghe hát ý a mấy thứ không hiểu càng khiến người ta khó chịu.
Thế nhưng Hoàng Hậu nương nương có lệnh, dù hiện nay Hoàng Hậu không được sủng ái nhưng địa vị còn ở đàng kia, không ai dám lên mặt với Hoàng Hậu. Khi tới, đã tụ tập đầy vài bàn. Khi còn ở hiện đại Mạc Yên Nhiên đã thích mọi người tụ tập lại ăn cơm, uống rượu, ca hát, thế nhưng không có nghĩa tới nơi này sẽ thích ngồi một chỗ xã giao dối trá với một đám phụ nữ giữa mùa hè bôi một lớp phấn trắng dày bịch, còn nghe mấy ca khúc không hiểu gì, lại ở ngoài trời oi bức nữa. Quả là tụ tập tất cả những điều kiện Mạc Yên Nhiên không thích.
Nàng là Tiệp Dư chính tứ phẩm, đương nhiên sẽ ngồi cùng chỗ với Dung Hoa tòng tứ phẩm, may mà xếp phía trên Tiệp Dư và Dung Hoa rất ít. Khi đó, Triệu Dung Hoa kia thấy nàng cũng đứng lên cung kính hành lẽ: “Chuyện lần trước xin Mạc Tiệp Dư thứ lỗi, thiếp tỳ ở đây chịu tội với ngài.”
Mạc Yên Nhiên cảm thấy lúc đó cũng không có chuyện gì, lập tức gật đầu xã giao: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Triệu Dung Hoa ngồi đi.”
Nhóm nương nương địa vị cao chọn hai màn, Hoàng Hậu cười khanh khách nhìn Mạc Yên Nhiên: “Bản cung thấy Mạc Tiệp Dư rất buồn chán, có muốn cầm tập diễn xuống chọn hai màn không?”
Khi đang nói, tập sách kia đã tới trước mặt Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên vội vã đứng lên khom người, “Tạ ơn nương nương, thiếp tỳ chỉ cảm thấy oi bức choáng đầu, nhất thời xem không nhập tâm, các nương nương chọn đã rất đặc sắc rồi, không cần chọn thêm nữa.”
Hoàng Hậu cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ cười cười: “Vậy thì thôi.”
Trên đài con hát còn đang y y a a, ngoài điện đã vang lên: “Hoàng Thượng giá lâm.” Mọi người vội vàng đứng dậy thỉnh an, còn dùng tay chỉnh trâm cài đầu, trong lòng đều tự mắng mình, tiếc không trang điểm càng xinh đẹp chút rồi mới đến.
“Đứng dậy cả đi, trẫm chỉ nghe nói Hoàng Hậu mở tiệc chiêu đãi hậu cung, bận xong liền đến xem một cái, không cần gò bó, cứ tự xem đi.”
“Tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng.”
Thấy Thẩm Sơ Hàn tiến lên đỡ Hoàng Hậu đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng nói hai câu.
Rồi lại đi xuống ngồi tại vị trí bên cạnh Thục Phi, hiện giờ ánh mắt mọi người đều tụ tại kia, thấy nàng ta dịu dàng nhìn Thẩm Sơ Hàn, so với ở trước mặt bọn họ như một người khác. Chỉ thấy nàng ta mỉm cười gật đầu, không nói lời nào mà cứ vậy nhìn Hoàng Thượng. Mạc Yên Nhiên vốn không để ý, hôm nay cũng chỉ liếc nhìn môt cái, chính một cái liếc nhìn này khiến nàng cảm thấy kỳ quái dị thường. Nói thế nào nhỉ, không giống cách một sủng phi và Hoàng Thượng ở chung, ngược lại giống như, ngược lại giống như, giống cái gì nàng nghĩ không ra. Lúc này lại thấy Thẩm Sơ Hàn đứng lên: “Các ngươi tiếp tục xem đi, trẫm còn phải quay về Cần Chính Điện.”
“Vâng.”
Thẩm Sơ Hàn mới chỉ bước ra nửa bước, sau đó như nhớ ra cái gì lại quay lại nhìn lướt qua, ánh mắt toàn bộ hậu cung đều đổ dồn trên người hắn, thế nhưng chỉ có Mạc Yên Nhiên là cúi đầu vươn tay đỡ cây trâm trên đầu, không biết làm sao trái tim hắn đập mạnh nhưng vẫn nói cho xong: “Mạc Chiêu Dung trở về sớm đi, hôm nay trẫm tới chỗ ngươi dùng bữa tối.”
“Thần thiếp tuân chỉ.”
Hắn không nhìn nữa mà thẳng tắp bước ra ngoài.
Trong lúc nhất thời sân khấu kịch rất vắng lặng, trong lòng mọi người đều hiểu ngọn ngành, ai bảo Mạc Bình U kia có một người cha tướng quân tốt vậy chứ? Nghe nói đơn vị hắn phái ra cũng đánh thắng trận, nếu vậy ngày Mạc Bình U trở lại làm Mạc Phi sợ là sắp tới rồi.
Triệu Dung Hoa dùng khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt của Mạc Yên Nhiên, thấy nàng ta biểu hiện tự nhiên không có căm tức cũng không có nhục nhã, chỉ nhàn nhạt ngồi như thế, phe phẩy cây quạt. Khi cảm giác được nàng đang nhìn mình cũng chỉ quay sang cười với nàng. Hiện tại trong lòng Triệu Dung Hoa đang rất rối loạn, rõ ràng nàng còn nhớ rõ như in ngày ấy, trong tiếng gió, Hoàng Thượng dịu dàng gọi nàng, Khanh Khanh.
Hoa Phi địa vị cao lên tiếng: “Mạc Chiêu Dung đúng là tốt số, rõ ràng bị biếm nhưng ai chẳng biết vinh sủng của ngươi bây giờ còn cao hơn cả khi mới tiến cung.”
Mạc Bình U hừ lạnh, “Nào so được với Hoa Phi nương nương, có Đại hoàng tử dưới gối, không ai dám đoạt danh tiếng của ngài.”
Lời này cũng không sai, đương kim thánh thượng con nối dòng ít ỏi, trên dưới chỉ có hai hoàng tử. Đại hoàng tử do Hoa Phi nương nương sinh, thân phận chắc chắn tôn quý không gì sánh được, còn một vị Nhị hoàng tử do một Mỹ Nhân sinh, hơn nữa sinh ra chưa lâu Mỹ Nhân kia đã qua đời. Mọi người đều than nàng không có phúc, Mạc Yên Nhiên biết chuyện này chỉ thấy thương hại Nhị hoàng tử, mẫu phi vốn không được sủng, mang thai cũng không được thăng cấp bậc gì, nay mẫu thân cũng chết sợ là càng sống không tốt. Thư Nhu nghe xong cười không ngừng: “Tiểu chủ còn sợ khổ hài tử của Hoàng Thượng sao? Dù sao cũng là long tử, không thể cho phép kẻ khác bắt nạt, thánh thượng hạ chỉ do Đức Phi nương nương nuôi nấng Nhị hoàng tử.”
Đức Phi nương nương. Nhất phẩm phi trong truyền thuyết này tới giờ Yên Nhiên còn chưa gặp, ngày lễ lớn nhỏ cũng không thấy nàng ta xuất hiện, còn ru rú trong nhà hơn cả Thục Phi nương nương. Nghe nói sức khỏe nàng ta yếu đuối không thể ra ngoài, Hoàng Thượng thương tiếc nàng ta, mọi việc cũng không trách móc.
“Đức Phi nương nương này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hẳn là đã hai ba, hai bốn rồi.”
Mạc Yên Nhiên nghe xong chỉ thổn thức, hai ba, hai bốn ở hiện đại vẫn còn tuổi như hoa, tới nơi này sức khỏe đã yếu đuối không thể ra ngoài. Một thiếu nữ trẻ trung như vậy, hoàng cung này đúng là chốn ăn thịt người, không chỉ ăn sự lương thiện của con người mà còn ăn cả thanh xuân của người ta nữa.
Tuy nói Nhị hoàng tử nuôi dưới danh nghĩa Đức Phi nương nương, địa vị cũng không thấp. Nhưng Hoàng Hậu không có con trai trưởng, xét về lớn nhỏ thì thật sự Hoa Phi nương nương không sợ ai đoạt danh tiếng của mình.
Vì vậy, Hoa Phi nghe xong chỉ cười cười: “Muội muội ngày càng răng sắc mỏ nhọn, không biết có phải Hoàng Thượng thích tính tình thẳng thắn này của ngươi không, nhưng ta là tỷ tỷ vẫn khuyên muội muội vạn sự đừng quá thẳng, cứng quá dễ gãy đấy.” Nói xong còn chỉ chỉ màn kịch đang diễn, Mạc Yên Nhiên lúc trước chưa chú ý nghe, nay để ý liền biết chính là “Đỗ Thập Nương giận ném hộp nữ trang”, trong lòng nhảy dựng, “Muội muội nghìn vạn lần đừng học những người trong vở diễn này, miễn cho người ta nhìn mà chê cười.”
“Hoa Phi quá lời, thần thiếp tự biết không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ nhận thánh sủng mà sống là được rồi, không có nhiều tâm tư như nương nương.” Trong câu này đã không chút nể mặt chỉ trích Hoa Phi mưu toan từ Đại hoàng tử.
Còn chưa chờ Hoa Phi phát giận nàng đã đứng lên, khom người với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp xin về trước.”
Hoàng Hậu liếc Hoa Phi một cái, cười cười: “Được, ngươi đi đi.”
“Không biết muội muội có bằng lòng cùng bản cung đi một đoạn đường không?”
Mạc Yên Nhiên thở dài, đành đứng lên: “Là thiếp tỳ có phúc.”
“Trong lòng ngươi có phải không phục bản cung đoạt ân sủng của ngươi không?”
“Mạc Chiêu Dung nói gì thế, ở hậu cung vốn dựa vào bản lĩnh, nào có phục hay không phục.”
“Từ sau lần trước chúng ta cũng không nói chuyện riêng nữa, ngươi đoán xem vì sao ta kéo ngươi ra?”
“Thiếp tỳ không biết, có điều lần này hẳn là Mạc Chiêu Dung sẽ không cho thiếp tỳ một bạt tai nữa chứ?” Nghe Mạc Bình U nói thẳng, nàng cũng ngẩng đầu nhìn nàng ta, không chút che giấu ý trào phúng.
Thế nhưng lần này Mạc Bình U hoàn toàn không bị chọc giận, nàng ta nhìn nàng: “Mạc Yên Nhiên, ngươi nói nữ nhân hậu cung này dựa vào cái gì để đạt được sự sủng ái của Hoàng Thượng?” Nàng ta nói chuyện trực tiếp như vậy Mạc Yên Nhiên có chút không quen, sửng sốt một lát.
Mạc Bình U không chờ nàng trả lời, tự mình nói tiếp: “Khuôn mặt đẹp? Dáng người? Thiện lương? Hay săn sóc tỉ mỉ?” Nàng như nhếch lên một nụ cười khổ, “Đều không phải, là gia tộc. Hôm nay gia tộc của ngươi làm chuyện vừa lòng Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng sẽ vui vẻ sủng hạnh ngươi, hôm khác gia tộc của ngươi làm chuyện hắn không vừa lòng thì ngươi cũng theo đó mà thất sủng. Thất sủng còn là tốt, giữ lại một cái mạng còn là tốt.” Nàng thoáng dừng, một lúc lâu sau mới như hoài niệm nói một câu, “Không đúng, luôn có một người khác biệt, sẽ không giống như vậy.”
“Mạc Chiêu Dung nói với thiếp tỳ những lời này là ý gì?” Nàng tự biết Mạc Bình U sẽ không tốt bụng đến mức nhắc nhở nàng phải nắm chắc thánh sủng gì đó.
“Không có gì, chỉ là chúng ta coi như cùng một gia tộc, có vài lời ta nghẹn lâu thật sự khó chịu, muốn tìm người nói một chút, nói cho ngươi nghe ngươi còn nói được ra ngoài chắc?” Nàng ta xoay người chuẩn bị đi, sau đó lại quay đầu nhìn nàng, “Mạc Tiệp Dư, hôm nay coi như chưa nghe thấy gì đi, đây là sự nhân từ cuối cùng của bản cung dành cho ngươi.”
Nhân từ? Chỉ vì muốn tìm người nói chuyện? Mạc Bình U nàng càng lúc càng khiến người ta đoán không ra.
Nàng mang suy nghĩ trở về cung, gọi Tiểu Kỳ Tử tới sai bảo: “Ngươi đi nghe ngóng tường tận chuyện trong triều, xem hai vị Mạc đại nhân có cử chỉ gì lớn không?”
Nàng đợi tới đêm Tiểu Kỳ Tử mới trở về: “Chủ tử còn chưa ngủ sao? Hôm nay nô tài đi hỏi cặn kẽ, không hỏi ra cái gì, trong triều gió êm sóng lặng, hai vị Mạc đại nhân cũng bình tĩnh như thường.”
Bình tĩnh, sao có thể, vậy những lời hôm nay của Mạc Bình U có ý gì? Nhân từ cuối cùng chuyện gì? Nàng nghĩ tới đầu sắp nổ tung, vẫy lui Tiểu Kỳ Tử, ngồi trước gương nhìn khuôn mặt của chính mình, có điểm giống nàng kiếp trước nhưng không tương tự hoàn toàn. Khuôn mặt này, cùng Mạc Thanh Lễ và Mạc Bình U đều rất tương tự.
Thư Nhu nhẹ nhàng đi vào: “Chủ tử, nô tỳ hầu hạ người đi ngủ đi. Hiện giờ chủ tử không cần hao tâm tốn sức vì chuyện này, qua vài ngày nữa sẽ là ngày đi biệt viện, ngài nên chuẩn bị cẩn thận cho chuyện này mới phải.”
Đúng vậy, sắp xuất cung rồi. Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài bức tường đỏ này, ta còn hao hết tâm tư vì những tính toán kia làm gì. Nay đi một bước tính một bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.