Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 14: Nguyệt thiền quyên




Vì thế bọn họ xuống xe nắm tay đi dạo, dường như đang là ngày hội gì nên người đi đường tấp nập, làm cho nàng nhớ tới lúc kia, khi nàng còn chưa là Mạc Yên Nhiên, nhân ngày nghỉ sẽ xuống phố với bạn bè, chen chúc vào dòng người. Khi đó, nhất thời nàng có chút ngẩn ngơ.
“Phu nhân thích trâm cài này à?” Thẩm Sơ Hàn thấy nàng cầm một cái trâm ngọc ngẩn người liền cười hỏi nàng.
“Vâng.” Nàng thu hồi suy nghĩ, nhìn diện mạo như ngọc của người đàn ông bên cạnh, gật đầu.
“Phu nhân của công tử thật tinh mắt, chất liệu của trâm cài này là tốt nhất trong quán nhỏ của ta đấy. Phu nhân lấy là chuẩn nhất rồi.”
Mạc Yên Nhiên cười rộ lên, cái khác không nói, ánh mắt xem trang sức của nàng thì tàm tạm, nào có chuyện bị tiểu thương này lừa dối, liền phất tay nói: “Ngươi nói xem bao nhiêu tiền?”
“Mười lượng bạc. Ta nhìn phu nhân hợp duyên nên cũng để cho phu nhân rẻ chút, mười lượng bạc đi.”
Bây giờ Mạc Yên Nhiên thật sự nở nụ cười, Thẩm Sơ Hàn không để ý nhiều, nhận lấy trâm cài lên tóc Mạc Yên Nhiên, chỉ chỉ Ninh An rồi kéo tay nàng: “Rất đẹp.”
“Nhìn kìa, pháo hoa.” Mạc Yên Nhiên đang giơ tay sờ trâm cài thì bị một tiếng nổ làm giật mình, nàng chui vào trong lòng Thẩm Sơ Hàn, Thẩm Sơ Hàn cười to, “Sợ cái gì, là pháo hoa, nàng không thích à?”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, quả thật thấy những bông hoa lửa rất lớn nở rộ trên đỉnh đầu, nhất thời lại làm nàng nhớ tới khi chưa phải là Mạc Yên Nhiên, giống như người bên cạnh cũng chỉ là một người bạn trai bình thường của mình. Nàng kéo tay hắn: “Sơ Hàn, chàng nhìn xem, đẹp quá.”
Người bên cạnh không nhúc nhích, nàng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, thầm mắng bản thân không biết kiềm chế. Nàng thả lỏng tay hắn, lại thấy hắn nở nụ cười, nắm tay nàng càng chặt, mặc kệ biển người xung quanh cúi đầu hôn nàng: “Ừ, thấy rồi, rất đẹp.”
Hắn một tay nắm tay nàng, một tay ôm thắt lưng nàng, trên đầu là pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời, hắn cứ chăm chú hôn nàng như thế, cứ sâu sắc hôn nàng như thế.
Trái tim Mạc Yên Nhiên đập nhanh, vươn tay còn lại nắm vạt áo hắn, dùng sức nắm vạt áo hắn.
Nàng không biết suy nghĩ lúc này của Thẩm Sơ Hàn, nàng không biết đến chính Thẩm Sơ Hàn cũng kinh ngạc vì sao lại cúi đầu hôn nàng. Là vì nàng cười quá chói mắt, hay vì ngữ khí vô cùng thân thiết của nàng? Cảm giác vô cùng thân thiết này ngay cả ở trên giường cũng chưa từng lộ ra, hay là hắn bị cả bầu trời pháo hoa mê hoặc?
Khi khởi giá hồi cung Đức Phi không yêu cầu Mạc Yên Nhiên tới chỗ nàng ta nữa, Thục Phi cũng không nhắc lại chuyện tùy giá. Nhưng Hoàng Đế lại mở lời: “Mạc Tiệp Dư, tới chỗ trẫm.”
Vì thế, ngay trước mắt bao người, nàng ngẩng cao đầu, từng bước đi tới chỗ hắn. Theo bản năng nhìn thoáng qua Đức Phi, thấy nàng ta thản nhiên nở nụ cười rồi tự mình vén màn xe đi vào.
Phong thái này, diện mạo này, giống nhau như vậy là vì sao?
Còn vì sao được nữa.
Là vì quan hệ huyết thống chứ sao.
Thẩm Sơ Hàn gọi nàng tùy giá, nhưng nàng chỉ lẳng lặng ngồi trước mặt hắn, nhìn hắn xử lý một chồng lại một chồng sự vụ. Trong lòng nàng cũng hiểu, sắp hồi cung, chuyện trong triều tự nhiên sẽ nhiều lên, dù trong lúc nghỉ hè Thẩm Sơ Hàn cũng có xử lý chính sự nhưng ít nhiều vẫn lơ là.
Nàng cũng rút ra một quyển sách trong tủ nhỏ trên xe ngựa, tựa vào một bên đọc, coi như nàng may mắn, tùy tiện rút được một quyển kỳ sự dân gian, đọc cũng thú vị.
Khi Thẩm Sơ Hàn ngẩng đầu lên thì thấy một màn thế này, Mạc Yên Nhiên dựa vào đệm, tay cầm quyển sách, đầu gật gà ngủ, giống như chỉ một giây nữa thôi là đụng vào vách xe. Hắn cười thầm, chuyển nàng đến gối lên đùi mình, nhìn mũi nàng thở phập phồng ước chừng đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, đụng phải lập tức rút tay về, không biết sao lại đỏ mặt như một thiếu niên mới lần đầu biết yêu.
Lúc này Mạc Yên Nhiên như sắp tỉnh dậy, hắn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, lại chỉ nghe nàng nói mơ: “Mama.” Rồi có giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt nàng, chỉ một giọt. Thẩm Sơ Hàn không biết “mama” là ý gì, nàng ngủ rất say hắn liền cúi đầu hôn lên trán nàng, “Khanh Khanh.”
Mạc Yên Nhiên mơ thấy mẹ, nàng mơ thấy nàng đẩy cửa nhà giống như mỗi khi về nhà, mẹ mặc tạp dề bận bịu trong bếp, nghe tiếng quay ra, ngược sáng không nhìn rõ gương mặt mẹ nhưng nàng vẫn có thể nhớ tới nụ cười dịu dàng của mẹ: “Bé con đã về rồi à?” Nàng chạy tới gọi bà: “Mama.” Nhưng còn chưa nắm lấy tay mẹ mẹ đã biến mất, biến thành pháo hoa trên trời, và chàng trai cúi đầu hôn nàng, nàng nhận lấy nụ hôn của hắn nhưng vẫn không nhịn được khóc.
Mẹ, con rất nhớ mẹ. Mẹ, con sống không vui chút nào hết. Mẹ, con phải nghĩ cách không để người ta tính kế giết chết. Mẹ, con phải nghĩ cách lấy được sự sủng ái của người đàn ông kia để bảo vệ chính mình. Mẹ, con thật sự không muốn thay đổi. Mẹ, con rất muốn chỉ làm bé con của mẹ, không biến thành Mạc Yên Nhiên bây giờ.
Nhưng mẹ ơi, con không có cách nào, mẹ cũng sẽ ủng hộ con làm vậy phải không?
Khi Mạc Yên Nhiên tỉnh lại xe ngựa còn đang đi, nàng gối lên đùi Thẩm Sơ Hàn, hắn đang lẳng lặng đọc tấu chương. Thấy nàng tỉnh hắn mỉm cười với nàng: “Có phải ngủ mệt rồi không? Có muốn ăn chút gì không?”
Mạc Yên Nhiên ngồi dậy, sau đó thấy Thẩm Sơ Hàn xoa chân, nhịn không được đỏ mặt: “Vâng, đói bụng. Hoàng Thượng đã ăn chưa?”
“Trẫm ăn rồi.” Hắn tự mình lấy ra hai món điểm tâm đặt vào tay nàng, rồi lại tự mình rót một chén trà cho nàng, “Nàng vừa thức dậy, uống chút nước đi.” Nàng gật đầu, vừa cắn điểm tâm vừa liếc nhìn Thẩm Sơ Hàn.
Thẩm Sơ Hàn bị nàng nhìn không làm gì được, lại ôm nàng tới, “Sao thế? Ngủ một giấc đã không nhận ra trẫm rồi à?”
“Hoàng Thượng, ta mơ thấy chàng.” Mạc Yên Nhiên buông điểm tâm, chuyển sang cầm trà.
“Trước mặt trẫm cũng dám nói dối? Trẫm nghe thấy nàng nói mớ đấy.”
“Thật sao? Nói cái gì?” Mạc Yên Nhiên ngồi trong lòng hắn, mở to mắt nhìn hắn.
“Mama, đấy là cái gì?”
Mạc Yên Nhiên cúi đầu sờ sờ tay mình, Thẩm Sơ Hàn cũng không thúc giục nàng chờ chính nàng mở miệng, “Mama chính là mẫu thân.” Ánh mắt Thẩm Sơ Hàn chợt sáng lên, hắn biết mẫu thân Mạc Yên Nhiên mất sau khi nàng chào đời không lâu.
“Ta không nhớ rõ mẫu thân trông thế nào, ta biết là ta đã hại chết mẫu thân.”
Nàng gối đầu lên ngực hắn, nghe hắn quát nàng, “Nói bậy, chuyện này liên quan gì đến nàng.”
“Ta biết là lỗi của ta, nếu không có ta mẫu thân cũng sẽ không qua đời. Ta biết.” Giọng nói của nàng thật bình tĩnh, vì thế Thẩm Sơ Hàn không nói gì nữa, nghe nàng một lúc lâu sau mới tiếp tục, “Nhưng ta thật sự mơ thấy bệ hạ, ta cho rằng người kia là mẫu thân, kết quả quay đầu lại biến thành bệ hạ.”
Thẩm Sơ Hàn sửng sốt, tỉnh táo lại liền phụng phịu nói với nàng: “Nói gì thế, trẫm rất giống mẫu thân nàng à?”
Mạc Yên Nhiên bật cười: “Bệ hạ nghĩ tới đâu thế, ta chưa bao giờ gặp mẫu thân làm sao biết được giống hay không. Chỉ là mơ thấy thứ rất đang sợ, cho rằng người đứng trước mặt bảo vệ ta là mẫu thân, quay đầu lại mới phát hiện người ôm ta, cho ta sức mạnh...” Mắt nàng sáng lấp lánh nhìn Thẩm Sơ Hàn, “Là bệ hạ. Ta nhìn rõ ràng, là gương mặt của bệ hạ.”
Thẩm Sơ Hàn cúi người hôn đôi mắt nàng, không nói gì nữa. Khanh Khanh, nàng không biết ta muốn dùng tất cả của ta biến thành sức mạnh cho nàng đến mức nào.
Mạc Yên Nhiên cũng không nói nữa, vùi mình trong lòng Thẩm Sơ Hàn, trong đầu hiện lên lời nói của Mạc Bình U ngày đó, đây là sự nhân từ cuối cùng của ta đối với ngươi. Đây là sự nhân từ cuối cùng, Mạc Bình U, đến bây giờ ta mới hiểu.
Loan giá màu vàng dừng lại đầu tiên, Hoàng Hậu mặc triều phục chính thức dẫn đám phi tử ở lại trong cung đồng loạt quỳ gối: “Cung nghênh Hoàng Thượng hồi cung.” Thẩm Sơ Hàn bước xuống dưới, Hoàng Hậu đang ngẩng đầu cười nhìn về phía hắn, lại thấy hắn vươn tay vào đỡ một cô gái đi ra, cô gái này chính là Mạc Yên Nhiên. Hoàng Hậu mặt không đổi sắc giương mắt nhìn, vẫn khom mình, “Hoàng Thượng cùng các vị muội muội đi đường mệt mỏi, chi bằng đều tự hồi cung nghỉ ngơi chỉnh đốn, rửa đi một thân bôn ba khổ cực này.”
Thẩm Sơ Hàn cười cười: “Hoàng Hậu nói rất đúng. Các vị ái phi trở về cung của mình nghỉ ngơi đi.”
“Tuân chỉ.”
Thẩm Sơ Hàn quay đầu lại cười với Mạc Yên Nhiên: “Nàng ngoan, đừng cáu kỉnh, trở về phải ăn gì đó trước mới được ngủ tiếp nghe chưa?”
Hoàng Hậu ở gần đương nhiên nghe thấy rõ ràng, lại nghe Mạc Yên Nhiên nói: “Đã biết. Bệ hạ cũng nghỉ ngơi cho tốt, thiếp tỳ cáo lui.”
Sau đó Thẩm Sơ Hàn cười rộ lên, vuốt cái mũi của Mạc Yên Nhiên, “Nàng thật là.”
Thẩm Sơ Hàn liếc mắt đưa tình với một cô gái trước mặt mọi người như vậy là lần đầu tiên, cho dù phi tử được thánh sủng trong hậu cung không ít, huống hồ còn có Thục Phi bao năm thánh sủng như một ngày. Nhưng Thẩm Sơ Hàn chưa từng thế này, trước mặt nhiều hậu phi không kiêng dè bày tỏ sự yêu thích của hắn đối với Mạc Yên Nhiên, một tân sủng.
Nét mặt Hoàng Hậu nặng nề, không biết đây là tâm ý thật sự của Hoàng Thượng hay là một cái bia ngắm mới dựng lên.
Tập Hương bóp chân cho Hoàng Hậu, thử hỏi: “Nương nương, hôm nay Mạc Tiệp Dư kia...” Nàng còn chưa nói xong Hoàng Hậu đã chậm rãi mở mắt ra, vịn tay nàng nhổm dậy, “Điểm này bản cung cũng nhìn không hiểu.”
“Nương nương, thứ cho nô tỳ lắm miệng, nô tỳ luôn cảm thấy thái độ của Hoàng Thượng đối với Mạc Tiệp Dư này và đối với Thục Phi...”
“Rất khác phải không?” Hoàng Hậu yên tĩnh một lát, lát sau lại thì thầm nói, “Đúng là rất khác, khác biệt như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt, ai biết được.”
“Nương nương...”
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ. Đại khái cả hậu cung này cũng sẽ như thế. Mạc Yên Nhiên ngủ no đủ rồi nhận được một ý chỉ, Thục Phi nương nương cho mời.
Nàng như lâm đại địch, vội vàng trang điểm, còn dặn dò: “Nhất định đừng trang điểm cho ta quá kiều diễm, Thục Phi nương nương bề ngoài nhẹ nhàng, nhất định không thích lòe loẹt.” Thật ra nàng không cần thiết quá coi trọng suy nghĩ của Thục Phi, tuy nàng chưa quá rõ ràng nhưng vẫn hiểu Thục Phi ở trong mắt và trong lòng Thẩm Sơ Hàn rất đặc biệt, tân sủng như bọn họ là không thể lay động được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.