Mưa đã dần ngưng, khi nhóm Thái Y chạy tới thì trời đã hơi xám trắng, qua
cả đêm sắc mặt mọi người đều không tốt, nhất là Đức Phi, gương mặt nàng
ta trắng như tờ giấy, Thẩm Sơ Hàn ý bảo nàng ta về trước, nàng ta không
từ chối được liền trở về. Nàng vừa đi liền có rất nhiều người cũng xin
về, Thục Phi vốn muốn ở lại Thẩm Sơ Hàn cũng đuổi nàng về. Khi đi nàng
ta nhìn thoáng qua Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên nhìn tới nàng hơi nở nụ
cười, Mạc Yên Nhiên có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, nhất định đang
nghĩ quả nhiên có chút khác biệt đây. Mạc Yên Nhiên cũng nhếch khóe môi, bà đây khác biệt vậy đấy, thì sao?
Bọn họ chẩn đoán đi chẩn đoán lại với Đại hoàng tử đã ngừng thở rất lâu,
còn lấy máu, sau đó Y Chính Thái Y Viện mới quỳ gối trước mặt Thẩm Sơ
Hàn, “Thưa Hoàng Thượng, tử trạng của Đại hoàng tử quả thật có chút kỳ
quái, chúng thần dùng cách lấy máu phán đoán Đại hoàng tử e là trúng
kịch độc.”
“Có chẩn ra là độc gì không?”
“Thưa Hoàng Thượng, thân thể Đại hoàng tử đã lạnh, mạch đã mất, thần không dám phán đoán loại độc.”
“Có phải câu vẫn không?”
Y Chính dường như giác ngộ được điều gì, chuyển qua thì thầm với mấy Thái Y khác một lúc mới quay lại: “Thưa Hoàng Thượng, theo miêu tả bệnh
trạng vừa rồi của Đại hoàng tử mà nói thì rất có khả năng là câu vẫn,
nhưng còn cần…”
Hoa Phi lần nữa đứng thẳng dậy, đụng đầu một cái, vết thương trên trán nàng ta chưa bôi thuốc, nay máu đã dần ngừng, chậm rãi khô thành một mảng,
hồng đen pha vào nhau nhìn rất đáng sợ: “Hoàng Thượng, hoàng nhi đã qua
đời, tra ra độc gì đã không còn ý nghĩa, dù tất cả chuyện này đều do
thần thiếp mà ra, thần thiếp chết cũng không tiếc, nhưng mong Hoàng
Thượng có thể lấy lại công bằng cho hoàng nhi của chúng ta, xin Hoàng
Thượng làm chủ.” Nàng ta chậm rãi cúi người, một lúc lâu không thẳng
lưng dậy. Mạc Yên Nhiên vừa khéo ngồi bên cạnh nàng ta, nàng hạ tầm mắt
thấy trên đất từng giọt một tụ thành một vũng nước, nàng không nhìn nữa, trong lòng dồn nén cực.
Thẩm Sơ Hàn không biết đang nghĩ gì, lát sau mới mở miệng nói tiếp: “Việc
này giao cho Hoàng Hậu xử lý, hy vọng Hoàng Hậu có thể tìm được hung
phạm mà Hoa Phi nói, các vị Thái Y cũng phải dốc hết sức phối hợp Hoàng
Hậu, mau chóng cho trẫm câu trả lời thuyết phục.”
“Vâng, thần thiếp tuân chỉ.”
“Chúng thần tuân chỉ.”
“Hoa Phi làm hại hoàng tử, hành vi ác độc này rất đáng chết, vì còn chưa tìm ra hung phạm, trước hết tha cho ngươi, biếm Hoa Phi làm Hoa Tần, giam
cầm trong Yêu Nguyệt Cung.”
“Tạ ân điển của Hoàng Thượng.”
“Ép buộc cả đêm rồi, sớm ngày để hoàng nhi xuống mồ yên bình đi, Ninh An, ngươi đi sắp xếp.”
“Nô tài tuân chỉ.”
“Đều tan đi.” Thẩm Sơ Hàn đứng lên, day trán rồi nhìn về phía Mạc Yên Nhiên, “Bãi giá Di Hòa Điện.”
“Cung tiễn Hoàng Thượng.”
Mạc Yên Nhiên chậm rãi đi theo phía sau hắn, hắn đi rất chậm, đi từng bươc
từng bước giống như đang ngắm phong cảnh, nàng cúi đầu đã lâu không dám
mở miệng nói chuyện, là hắn mở lời trước, “Vừa rồi trong cung Hoa Tần
nói năng nhanh nhẹn giúp nàng ta như vậy, nay ở một mình với trẫm sao
lại không thích mở miệng?”
“Thưa Hoàng Thượng, thiếp tỳ không phải giúp nàng ta, là đau lòng cho Đại
hoàng tử.” Nàng nghĩ nghĩ, đi lên giữ chặt tay hắn, hắn dường như run
lên một cái nhưng không buông ra, “Thiếp tỳ nhìn ra được, Hoàng Thượng
cũng đau lòng Đại hoàng tử. Nhưng Đại hoàng tử đi rồi, thiếp tỳ cũng
không biết phải an ủi Hoàng Thượng thế nào, chỉ biết không thể khiến
hung thủ thực sự thản nhiên hại chết Đại hoàng tử như thế.”
“Hung thủ? Sao nàng tin chắc có hung thủ, nói không chừng chính là Hoa Tần
làm, chẳng qua không kiểm tra rõ liều lượng nên hại chết con của nàng ta thôi.”
“Sẽ không.” Nàng dừng lại, còn kéo tay hắn, vì thế Thẩm Sơ Hàn cũng dừng
lại quay sang nhìn nàng, “Thiếp tỳ biết sẽ không, có lẽ ngày ấy Hoa Tần
thật sự vì tranh giành tình cảm mà khiến Đại hoàng tử sinh bệnh, nhưng
dù sao kia cũng là con của nàng ấy, không thể nào nàng ấy lại hạ độc
thằng bé.”
“Nữ nhân trong cung này có chuyện gì không làm được? Nàng còn chưa làm mẫu
thân, cũng chưa tới nước như Hoa Tần kia, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy
không thể nào.”
“Hoàng Thượng nói đúng, tuy thiếp tỳ chưa từng làm mẫu thân, cũng chưa từng
cảm nhận tình mẫu tử, nhưng thiếp tỳ biết mẫu thân yêu ta, khi bà qua
đời nhất định cũng luyến tiếc thiếp tỳ. Hoàng Thượng cũng từng làm con,
cũng biết hương vị của tình mẫu tử chứ.”
Nàng ngẩng đầu cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, quả nhiên thấy lông mi của hắn hơi
rung động, yên tĩnh một lát mới nghe hắn nói: “Mẫu phi của trẫm cũng mất sớm, về phần hương vị tình mẫu tử…” Bàn tay hắn nắm tay nàng hơi dùng
sức, hơi đau nhưng hắn không buông tay, một lúc sau chỉ nở nụ cười.
Mạc Yên Nhiên cũng dùng sức nắm tay hắn, sau đó nói: “Thiếp tỳ nên tạ ơn
Hoàng Thượng, trước mặt nhiều người như vậy vẫn bằng lòng nghe thiếp tỳ
nói, chỉ là thiếp tỳ không hiểu, vì sao Hoàng Thượng lại bằng lòng tin
thiếp tỳ, không sợ thiếp tỳ là phe phái của Hoa Tần nên cố ý nói vậy
sao?”
Rất lâu sau, khi Mạc Yên Nhiên cho rằng hắn không trả lời, lại bị hắn ôm
vào lòng: “Không phải nàng đã nói sao, khi những thứ đáng sợ xuất hiện,
người cho nàng sức mạnh, bảo vệ nàng, nàng rõ ràng nhìn thấy là trẫm,
trẫm đương nhiên sẽ tin tưởng nàng, sẽ bảo vệ nàng, cho nàng sức mạnh.”
Mạc Yên Nhiên cúi đầu, vươn tay nhẹ nhàng ôm eo hắn, tựa vào trong lòng hắn không nói gì nữa. Một lúc sau, nàng cảm giác được hơi lạnh trên cổ,
từng giọt từng giọt ngày càng rõ ràng, nàng cắn môi, nhắm hai mắt lại.
Có đôi khi Mạc yên Nhiên rất bội phục chức nghiệp Hoàng Hậu này, Hoàng Đế
cho một nhiệm vụ khó hiểu nàng lại có thể giải quyết, đây là cảm giác rõ ràng nhất của Mạc Yên Nhiên khi nghe đám Thanh Thiển hồi báo.
“Ngươi nói rõ ràng chút, cái gì gọi là Triệu Dung Hoa bị bắt tại trận?”
“Thật ra cũng không phải, là nói thế nào nhỉ, nói là Triệu Dung Hoa hiềm nghi lớn nhất, nay đã bị giam cầm.”
“Báo với Hoàng Thượng chưa?”
“Hẳn là chưa, bởi vì còn chưa xác định, mạo muội bẩm báo Hoàng Thượng chẳng may không phải thì thật xấu hổ.”
Mạc Yên Nhiên cầm chén trà, gõ gõ mép chén, Triệu Dung Hoa… “Mấy ngày kia
biểu hiện của Triệu Dung Hoa quả thật có chút kỳ quái, nhưng ta cảm thấy không thể là nàng ta, nàng ta không có gan lớn như vậy, huống hồ, một
phi tần thấp vị như nàng ta nào có khả năng lớn thế. Trừ khi…” Nàng chậm rãi uống một ngụm trà, nếu vậy cũng có lý.
Thanh Thiển ở phía sau tiếp lời nàng: “Trừ khi có phi tử địa vị cao giúp đỡ nàng ta phải không ạ?”
“Cũng không biết là tôn phật nào, lần này không chỉ trừ bỏ Hoa Phi, ngay cả Đại hoàng tử cũng trừ bỏ.”
Trong cung điện xa hoa tinh xảo, một người mặc trang phục nha hoàn đang quỳ
trên mặt đất, bóp tay cho cô gái trên sạp, vừa cẩn thận mở miệng: “Nương nương, nếu Triệu Dung Hoa kia gặp chuyện phun ra chúng ta thì làm sao
bây giờ?”
Nàng kia rút tay về, giơ lên nhìn, “Vậy khiến ả phun không ra chúng ta.”
Nha hoàn cúi đầu đáp lời.
Mắt thấy mùa thu đã qua một nửa, vì chuyện của Đại hoàng tử mà chuyện thu
săn định sẵn vẫn mắc cạn. Tiết trời dần lạnh đi, bản án Đại hoàng tử
dường như có đột phá, chẩn đoán chính xác là câu vẫn. Người người trong
hậu cung cảm thấy bất an, hành vi đặc biệt cẩn thận. Sơ Ảnh từ bên ngoài chạy vào: “Tiểu chủ, chuyện của Đại hoàng tử lại có đầu mối.”
“Đầu mối gì?”
“Cung nữ Hạ Nguyệt thuộc cung của Triệu Dung Hoa bị bắt, trong khoảng thời
gian này Hoàng Hậu vẫn giám sát Triệu Dung Hoa, nay bắt được Hạ Nguyệt
có lẽ đã bị nắm được nhược điểm nào đó.”
“Dù sao chưa trực tiếp bắt giam Triệu Dung Hoa, chứng tỏ còn chưa thể trực tiếp phán tội nàng ta, còn chưa hồi bẩm Hoàng Thượng thì Triệu Dung Hoa vẫn vô tội.”
“Nói vậy không sai, nhưng tiểu chủ, Hoàng Hậu nương nương của chúng ta là
người thế nào chứ, có thể tùy tiện bắt người sao? Lại có nhược điểm
trong tay, hẳn là ít ngày nữa sẽ có thể hỏi tội Triệu Dung Hoa.”
Ít ngày nữa này tới rất nhanh, nhưng không phải hỏi tội Triệu Dung Hoa, mà là Triệu Dung Hoa sợ tội tự sát.
Nàng ta uống thuốc độc tự sát, hạc đỉnh hồng không biết từ đâu lấy được, lập tức mất mạng. Nàng yên tĩnh nằm trên giường, cung nữ đi tới gọi nàng
kết quả thấy khóe miệng nàng có máu, tới gần thấy ngay cả cơ thể cũng đã lạnh, sợ là uống thuốc độc trước nửa đêm. Nhưng nàng ta để lại di thư,
điều này càng làm người ta cảm thấy nàng sợ tội tự sát.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương:
Thiếp tỳ tội đáng chết vạn lần, chuyện độc hại Đại hoàng tử Hoàng Hậu nương
nương đại khái đã có kết luận rồi. Thiếp tỳ không muốn khi thẩm vấn quá
khó coi, đi trước.
Chuyện hạ độc hại Đại hoàng tử thật ra thiếp tỳ lên kế hoạch đã lâu, ngày đó
khi thiếp tỳ mang thai cũng vui sướng vạn phần, cũng từng muốn kéo dài
huyết mạch hoàng gia, ít nhất thiếp tỳ cũng coi như có chỗ dựa. Nhưng
con của thiếp tỳ lại bị tiện nhân Hoa Thanh Thường kia làm hại mất đi.
Lúc đó, nếu cũng có người làm chủ cho thiếp tỳ, cho dù chỉ cần tin lời
thiếp tỳ thì đã không tới tình trạng hôm nay. Thiếp tỳ không cam lòng,
rất không cam lòng, vì sao con của thiếp tỳ bị ả làm hại, thiếp tỳ rõ
ràng cảm nhận được thằng bé ở ngay trong bụng thiếp tỳ mà. Nhưng Hoa
Thanh Thường lại không sao hết, còn an ổn ngồi trên phi vị của ả, thậm
chí Đại hoàng tử của ả còn cướp mất ánh mắt của Hoàng Thượng.
Thiếp tỳ thật sự hận chết vẻ kiêu ngạo, khinh thường chúng ta của Hoa Thanh
Thường mỗi lần nhắc tới Đại hoàng tử của ả, máu thịt của con ả không
phải đều ngưng tụ từ máu thịt của biết báo đứa trẻ của các tỷ muội trong hậu cung đấy thôi?
Lần này nếu không phải chính ả ra tay ác độc với Đại hoàng tử khiến đứa trẻ nhiễm bệnh phát sốt, thì thiếp tỳ cũng không có cơ hội hạ câu vẫn vào
trong thuốc. Chuyện này, thiếp tỳ thừa nhận thiếp tỳ sai rồi, đến trước
khi chết thiếp tỳ mới hiểu được, tuy thiếp tỳ hận Đại hoàng tử, nhưng
Đại hoàng tử vô tội. Còn câu vẫn, người nên hạ là Hoa Thanh Thường mà
không phải Đại hoàng tử.
Cho nên thiếp tỳ lấy chết tạ tội, xin Hoàng Thượng tha cho Lục Thái Y một
mạng, hắn chỉ vì từng chịu ân của thiếp tỳ, cũng do thiếp tỳ ép hắn.
Chuyện này, một mình thiếp tỳ gánh vác toàn bộ, mong Hoàng Thượng, Hoàng Hậu hồng phúc tề thiên. Tội thiếp Triệu Mẫn Chi.”
Chuyện là như vậy? Một phi tử thấp vị bởi oán hận một phi tử cao vị, kết hợp
với Thái Y hại chết Đại hoàng tử. Sao nghe thế nào cũng giống một kịch
bản.
Lúc này, Tập Hương cô cô từ trong phòng lấy ra một cái hộp, giơ lên đỉnh
đầu: “Hoàng Hậu nương nương, tìm thấy câu vẫn. Đã được Thái Y xác định
thật sự là câu vẫn.”
Hoàng Hậu thở dài: “Cũng được, xử phạt của Triệu Dung Hoa và Lục Thái Y giao cho Hoàng Thượng xử trí đi.”
Mạc Yên Nhiên ở gần, tựa hồ nhìn thấy dưới tay Triệu Dung Hoa có dấu gì đỏ
đỏ, nàng không tiện tự mình đi xem liền ra hiệu cho Thư Nhu, Thư Nhu
cũng chú ý tới, giơ chân ngáng cung nữ vừa đứng dậy bên cạnh Triệu Dung
Hoa một cái, nàng ta ngã về phía Triệu Dung Hoa khiến Triệu Dung Hoa
lệch đi một tấc, lần này người đứng xung quanh đều thấy vết máu dưới tay Triệu Dung Hoa.
Cung nữ kia lập tức khóc thành tiếng: “Hoàng Hậu nương nương làm chủ, chủ tử của nô tỳ rõ ràng bị người mưu hại.”
Hoàng Hậu đang vịn tay Tập Hương chuẩn bị ra ngoài, lại quay lại: “Di thư của chủ tử nhà ngươi ở đây, còn tìm thấy câu vẫn, chứng cớ vô cùng xác
thực, còn mưu hại cái gì.”
“Mời Hoàng Hậu nương nương tới gần xem.”
Hoàng Hậu chậm rãi đi qua, quả nhiên nhìn thấy vết máu kia, thì ra là một chữ thập.
Thập!