Khi Thẩm Sơn Hàn mang theo Mạc Yên Nhiên trở lại doanh địa thì Thái Y đã
chờ ngoài lều trại, thấy Thẩm Sơ Hàn gật đầu liền không do dự đi theo
hai người vào lều trại. Thẩm Sơ Hàn vừa để người ta xử lý vết thương
trên tay hắn vừa nhìn về phía Mạc Yên Nhiên còn đỏ mắt đứng bên cạnh,
“Đứng đấy làm gì? Ninh An, sai người xem cho Mạc Tiệp Dư.”
Mạc Yên Nhiên vẫn dõi theo hắn: “Ta xem bệ hạ xử lý xong vết thương mới đi.”
“Nàng nhìn chằm chằm thì trẫm có thể lành mau hơn à? Nghe lời, ở ngay đây
thôi, để Thái Y xem cho nàng. Cản thận đừng để lại sẹo, bằng không đến
lúc đó lại tới chỗ trẫm mà khóc.”
Mạc Yên Nhiên sờ sờ vết thương trên, đụng tới còn hơi đau, nhịn không được
nhe răng trợn mắt, nhìn thấy nàng thế kia Thẩm Sơ Hàn lúc này mới thật
sự sa sầm mặt, “Còn không đi để Thái Y khám xem.”
May mà không ít Thái Y theo tới nên một vị Thái Y họ Lý cẩn thận nhìn cổ
nàng nói: “Tiểu chủ đừng hoảng, vết thương không sâu, mỗi ngày đúng hạn
bôi thuốc mỡ hạ quan đưa sẽ không để lại sẹo. Chỉ là những thứ mùi vị
nặng như nước tương thì không được dùng.”
Thư Nhu đứng bên hận không thể lấy bút ra ghi chép lại, thấy chủ tử nhà
mình vẫn có vẻ không thèm để ý liền nhún gối với Thái Y, “Lý Thái Y, nô
tỳ dẫn ngài xuống khai dược đi, một số việc cần chú ý ngài cũng nói với
nô tỳ một lượt đi.”
Bên này, cánh tay Thẩm Sơ Hàn cũng được xử lý xong, hắn vẫy tay với Mạc Yên Nhiên, “Tới đây.”
Mạc Yên Nhiên nghe lời đi qua, rúc vào bên cạnh hắn, “Bệ hạ đau không?”
“Không đau. Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Nàng đau không?” Thấy Mạc Yên Nhiên
cũng lắc đầu hắn mới mở miệng, “Khanh Khanh, hôm nay sao nàng lại đi vào trong rừng, không phải trẫm đã dặn nàng ở ngoài để người ta dắt ngựa đi dạo à?”
Mạc Yên Nhiên tự biết hôm nay nàng không đúng, liền lấy lòng nhìn hắn, “Ta
cưỡi Ban Ban lòng vòng khắp nơi cực kỳ vô vị, muốn tùy tiện đi lại chút, không ngờ có thể đụng mặt bệ hạ.”
Thẩm Sơ Hàn cười lạnh, “Quả là để nàng đụng vào đúng lúc luôn.”
Mạc Yên Nhiên sờ mũi, “Bệ hạ, hôm nay là ai ám sát, chàng có thể đoán được đái khái chưa?”
Thẩm Sơ Hàn nằm xuống trên sạp, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, thấy Mạc Yên Nhiên
cũng nằm xuống mới nói tiếp, “Không đoán được cũng không cần vội, bắt
được người dù sao cũng hỏi ra được.”
Mạc Yên Nhiên đương nhiên biết người bị bắt sẽ phải chịu không ít cực hình, không nói câu gì khiến Thẩm Sơ Hàn không vui, nằm bên cạnh hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Nàng vừa nhắm mắt lại thì bên ngoài vang lên tiếng động, nàng lập tức ngồi
dậy sửa sang lại quần áo, nhìn Thẩm Sơ Hàn hỏi ý kiến. Lúc này Thẩm Sơ
Hàn cũng ngồi dậy nhìn nàng một cái, “Ninh An.”
Ninh An khom mình tiến vào, không dám nhìn lên trên, “Thưa bệ hạ, Cố đại nhân có việc gấp cần báo.”
Mạc Yên Nhiên nhún gối, “Bệ hạ, thiếp tỳ đi xem dược sắc cho ngài đã xong chưa.”
“Ừ. Truyền Cố Hằng vào đi.”
Cố Hằng ở ngoài chờ bệ hạ gọi vào, chỉ thấy một cô gái đi ra, nàng còn mặc kỵ trang, tóc búi một kiểu thoải mái, trên cổ còn quấn hai vòng băng
vải, hắn lập tức biết đây là phi tử vừa rồi nhìn thấy trong rừng. Mơ hồ
nghe nói là họ Mạc, vì thế hắn chắp tay với nàng, “Nương nương.”
Mạc Yên Nhiên chẳng phải nương nương gì, nàng nghiêng người nhận nửa lễ. Cố Hằng thấy nàng như vậy cũng đoán được đại khái, chưa mở miệng đã nghe
nàng nói, “Cố đại nhân đa lễ.” Có lẽ do cổ họng nàng bị thương hoặc vừa
mới khóc, tiếng nói hơi khàn khàn, nhưng chỉ vài tiếng như vậy lại như
vòng mấy vòng trên đầu lưỡi mới tuôn ra. Hắn ngẩn ra, đầu óc còn chưa
kịp phản ứng thân thể đã đứng thẳng lên ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ là nàng đã đi xa. Hắn nhìn bóng lưng nàng, gió thổi lay động vạt áo đỏ thẫm của nàng, lưng nàng thẳng tắp, bước chân rất nhỏ nhưng đi rất nhanh, Cố
Hằng đang thất thần thì nghe bên trong gọi hắn vào. Hắn giật mình bừng
tỉnh, hận không thể tát bản thân một cái, hít sâu mấy hơi rồi đi vào lều hành lễ với Thẩm Sơ Hàn.
Thẩm Sơ Hàn đã ngồi xuống trước bàn, hắn uống một ngụm trà rồi mới mở miệng: “Thế nào?”
“Thưa Hoàng Thượng, thuộc hạ đã phái người giải đám thích khách kia về kinh, chuẩn bị giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn.”
“Ừ, bảo Mục khanh thẩm vấn kỹ càng, có kết quả lập tức phái người tới bẩm.
Nhớ kỹ, truyền lời xuống không được tự tiện xử lý bọn chúng, cũng không
cho bọn chúng tự sát, trẫm muốn giữ lại người sống.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Hắn vừa đáp lại lại nghe tiếng Ninh An ngoài cửa,
“Mạc chủ tử, Hoàng Thượng còn ở trong nghị sự, ngài xem có nên…”
Vừa nghe tới Mạc chủ tử, Cố Hằng càng cúi thấp đầu như làm chuyện đuối lý,
trong lòng hắn thoáng qua hình ảnh nàng xõa tóc nằm trong lòng Hoàng
Thượng, và cả vừa rồi gió thổi lay động làn váy nàng. Rõ ràng mặt cũng
chưa thấy lại như có người kích động trái tim hắn, biết đây là đại bất
kính, đáy mắt hắn tựa hồ bốc lên một màn sương mù mịt.
Thẩm Sơ Hàn dường như không nhận thấy sự kỳ lạ của hắn, chỉ đứng lên: “Nếu không có chuyện gì thì lui ra trước đi.”
Vì thế hắn đứng thẳng lên, lại hành lễ rồi thối lui ra ngoài cửa, còn chưa ra tới ngoài đã nghe một giọng nói vang lên, “Vậy bản cung chờ ngoài
cửa một lát đi.” Toàn thân hắn run lên, có cảm giác rùng mình từ xương
sống truyền tới, hắn thầm thở phào một tiếng lui ra ngoài.
Ngoài cửa quả nhiên không phải Mạc Yên Nhiên, mà là Mạc Bình U.
Cố Hằng không biết khi Thẩm Sơ Hàn nghe tiếng Mạc Bình U cũng có chút kinh ngạc, không phải hoảng sợ mà là giật mình, lại nghe Ninh An đi vào hỏi
hắn: “Bệ hạ, Mạc Phi nương nương chờ ở ngoài, ngài có gặp không ạ?”
Liên tục nghĩ lại câu Mạc chủ tử kia một lúc hắn mới phục hồi tinh thần, “Cho nàng vào đi.”
Mạc Bình U đã đổi một bộ váy áo khác, không phải kỵ trang buổi chiều mà là
cung trang màu hồng phấn, búi một cái phi tiên kế, đẹp đẽ quý giá vô
cùng, nhưng hiện giờ Thẩm Sơ Hàn không có tâm tư nhìn xem tay áo rộng
của nàng có phải thêu bát học sĩ đồ hay không, chỉ ngồi xuống ghế dựa
lần nữa, “Mạc Phi đêm khuya tới đây có chuyện gì không?”
Mạc Bình U cắn môi, “Thần thiếp lo lắng cho thương thế của Hoàng Thượng nên tới xem một cái, không ngờ quầy rầy Hoàng Thượng nghị sự.” Thẩm Sơ Hàn ừ một tiếng, cũng không nói gì chỉ cúi đầu uống trà, “Thật ra thần thiếp
tới còn vì một chuyện nữa.”
Thẩm Sơ hàn lại ừ một tiếng. Trong lòng Mạc Bình U đắng ngắt, cứ nghĩ tới sự kiên nhẫn và dịu dàng của hắn đối với Mạc yên Nhiên lúc ban ngày. Từ
lúc nàng được thánh sủng tới nay, Thẩm Sơ Hàn lúc nào cũng dịu dàng với
nàng, nhưng loại dịu dàng này không phải kiểu trúc trắc như ban ngày, mà giống như hạ bút thành văn, giống như đã lặp lại nhiều lần, giống như
là cách hắn cư xử vỗi mỗi một nữ nhân hắn muốn ứng phó. Còn Mạc Yên
Nhiên kia, chỉ biết giả ngu giả ngoan trước mặt hắn, hắn lại đối với
nàng ta như vậy. Dựa vào cái gì!
“Chuyện Doãn Tài Tử, thần thiếp đã sai người nhốt nàng vào phòng, nhưng Hoàng
Hậu nương nương không có ở đây, không có Hoàng Thượng dặn dò thần thiếp
cũng không dám tự tiện làm việc, cố ý tới quấy rầy Hoàng Thượng một
chút. Xin Hoàng Thượng báo cho Doãn Tài Tử này phải xử trí thế nào?”
Thật ra Mạc Bình U hoàn toàn không biết Doãn Vân Lạc phạm phải lỗi gì, chỉ
nghe nói bị Hoàng Thượng đạp một cước, tuy không quá nghiêm trọng nhưng
Doãn Vân Lạc kia là con gái, nào từng chịu khổ như thế. Có điều Thẩm Sơ
Hàn không mở miệng, không ai dám mời Thái Y cho nàng ta, nàng cũng lười
làm người tốt gì, Doãn Vân Lạc tưởng ỷ vào mình là con gái Thái Phó là
có thể có gì đặc biệt trong mắt Hoàng Thượng, nay xem ra… Nàng bẩm báo
lại chuyện này cũng chỉ vì trong số những người được mang đến bãi săn,
phân vị nàng là cao nhất, coi như có thân phận quản lý cung tần, nên mới cố mà làm.
Thẩm Sơ Hàn cũng nghĩ tới chuyện này, lộ ra nụ cười lạnh, hắn sẽ không giải
thích cái gì với Mạc Bình U, chỉ phất tay nói, “Ngươi đi xuống trước đi, để trẫm nghĩ đã.”
“Thần thiếp cáo lui.”
Nàng mới ra khỏi cửa đã thấy Mạc Yên Nhiên dẫn một nha hoàn đi tới, nha hoàn kia tay bưng chén thuốc, hẳn là cho Hoàng Thượng. Đến gần thấy cổ Mạc
Yên Nhiên cũng băng một vòng, nàng ta khom mình với nàng: “Thỉnh an Mạc
Phi nương nương.”
“Dậy đi. Bản cung chưa chú ý thì ra ngươi cũng bị thương. Nghiêm trọng không?”
“Tạ nương nương quan tâm, Thái Y nói chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Nay ngươi bị thương, nếu chăm sóc Hoàng Thượng không tốt thì tự xin ra đi, miễn cho bị phạt.”
Mạc Yên Nhiên kỳ quái nhìn nàng ta một cái, tựa hồ có điểm kỳ quái nàng ta
còn quan tâm mình, nhưng vẫn khom mình: “Cẩn tuân nương nương dạy bảo.”
Lời còn chưa dứt đã nghe Thẩm Sơ Hàn ở trong mở miệng: “Mạc Tiệp Dư đến à?”
Mạc Yên Nhiên hô vọng vào trong một câu, “Vâng, thiếp tỳ đưa thuốc đến cho Hoàng Thượng.”
“Vào đi.”
Mạc Bình U liền thấy Mạc Yên Nhiên nhún gối với mình rồi mới đi vào. Nàng
bị gió thổi suy nghĩ càng thêm rõ ràng, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ,
chỉ có tiếng đống lửa cháy tách tách cách lều trại không xa. Nàng không
hề di chuyển, người đi theo tự nhiên không dám đẩy, nàng cố ý nghe tiếng Thầm Sơ Hàn nói bên trong, “Tự mình đi lấy có mệt không? Gọi đám nô tài đưa tới chẳng phải được rồi? Chính nàng cũng bị thương đấy.”
“Bệ hạ đừng nhắc tới được không? Vết thương này cũng chẳng có gì vinh quang.”
Mạc Bình U đột nhiên cảm thấy đặc biệt ấm ức, nàng vịn chặt cánh tay nha hoàn phía sau, nặng nề nói một câu: “Đi thôi.”
Bên trong Mạc Yên nhiên hầu hạ Thẩm Sơ Hàn uống thuốc, súc miệng, rồi mới
ngồi xuống bên cạnh hắn. Chợt nghe hắn hỏi: “Nàng uống chưa?”
“Rồi, vết thương của chúng ta không khác nhau là mấy, đun hai phần ta đã uống trước rồi. Đắng đòi mạng.”
“Trẫm thấy còn tạm, chỉ có nàng đặc biệt sợ đắng.” Mạc Yên Nhiên không nói
gì, chỉ nằm trên đầu gối hắn, một lúc lâu sau Thẩm Sơ Hàn cúi đầu, “Vừa
rồi Mạc Phi tới hỏi trẫm xử lý Doãn Tài Tử thế nào. Nàng thấy thế nào?”
Mạc Yên Nhiên vẫn nằm trên đầu gối hắn, nghĩ nghĩ rồi ăn ngay nói thật: “Thật ra, ta nói thật lang quân đừng trách ta.”
“Nàng nói đi.”
“Ta cảm thấy Doãn Tài Tử cũng không làm gì sai cả, ngoại trừ lúc đó cản
đường bệ hạ một chút, ý vốn là tốt, chỉ là hành động hơi cấp tiến. Lại
nói, bệ hạ cũng tự mình trừng phạt nàng ấy rồi đấy thôi, vốn không phải
chuyện lớn, không cần thiết phải ầm ỹ muốn xử lý.”
Thẩm Sơ Hàn nâng đầu nàng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, “Nàng ngay trước mặt trẫm cầu xin cho nàng ta, còn nói tốt thay nàng ta, không sợ trẫm
nể mặt nàng ta một lòng cứu chủ, không để ý tới an nguy bản thân mà đột
nhiên cảm động thả nàng ta, còn ca ngợi nàng ta à?”
Mạc yên Nhiên bĩu môi: “Trong cung ai chẳng biết Doãn Tài Tử này cũng là
tân sủng của bệ hạ, trước thu săn còn nghỉ ở chỗ nàng ta mấy đêm, nay
nàng ta hộ giá như thế, bệ hạ muốn ban thưởng cũng chẳng ai dám nói gì.”
Nói còn chưa xong đã thấy Thẩm Sơ Hàn cười như có như không nhìn nàng,
“Khanh Khanh lại ghen rồi?” Nghe giọng nói còn rất thâm sâu.
Sau đó Mạc Yên Nhiên bỗng nghĩ tới một khả năng khó tin, nàng ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn Thẩm Sơ Hàn: “Không thể nào.”