Ngày hôm sau, Mạc Yên Nhiên thức dậy rất sớm, có một chút tia nắng mong manh xuyên qua lều trại thật dày chiếu vào, nàng hơi mở mắt ra, quay đầu
phát hiện Thẩm Sơ Hàn còn ngủ say sưa. Cánh tay bị thương của hắn đặt
trên giường, tay kia thì ôm lấy nàng. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn cánh tay bên dưới nghĩ tám phần là tê rần rồi. Nàng vừa cử động Thẩm Sơ Hàn đã tỉnh, hắn mở mắt mông lung nhìn nàng, Mạc Yên Nhiên cũng cứ vậy
nhìn hắn, cứng người đối diện với hắn, không biết hắn nghĩ tới cái gì
lại nở nụ cười, có lẽ buổi sáng vừa tỉnh dậy nên giọng hắn hơi khàn
khàn, “Dậy sớm vậy? Đêm qua ngủ không ngon à?”
Nàng lắc đầu, lại nhìn nhìn cánh tay hắn, mở miệng mới phát hiện giọng mình
càng khàn, “Tay lang quân có tê không?” Ngay cả nàng cũng bị giọng nói
mình dọa cho phát hoảng.
Thẩm Sơ Hàn lập tức nhướng mày, hơi cất cao giọng, “Ninh An.”
Ninh An ở ngoài dường như đã chờ một lát, nghe hắn gọi liền dẫn bọn nha hoàn vào, Thẩm Sơ Hàn bước xuống giường để bọn nha hoàn hầu hạ mặc quần áo,
sai vài người tới hầu hạ Mạc Yên Nhiên, hắn nói một câu với Ninh An, “Đi gọi Lý Thời Tòng đến đây.”
Ninh An lặng lẽ nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu đáp lời rồi xoay người đi
ra ngoài. Mạc Yên Nhiên ngồi trên ghế đẩu nhìn cung nữ phía sau trang
điểm cho nàng, nàng ghé sát vào gương phát hiện khí sắc mình hôm nay quả thật hơi tệ, vì thế không quay đầu lại, rầu rĩ nói, “Bệ hạ tự đi ra
ngoài trước đi, thiếp tỳ không hầu hạ.”
Thẩm Sơ Hàn đang rửa mặt, quay sang nhìn nàng, thấy nàng vẫn nhìn gương chằm chằm liền thấp giọng cười, “Sao thế? Sợ trẫm ghét bỏ nàng nên cũng
không thích nhìn thấy trẫm luôn à?”
Cung nữ xung quanh chưa từng thấy Hoàng Thượng trêu đùa cung tần thế này,
động tác trong tay càng cẩn thận, còn lặng lẽ nhìn Mạc Yên Nhiên, thấy
vị Tiệp Dư tiểu chủ này dường như đã quen như thế rồi, bĩu môi nói
chuyện với bệ hạ, “Ngài nói xem có phải hôm qua mất máu nên khí sắc hôm
nay mới tệ thế này không?”
Thẩm Sơ Hàn đứng bên cạnh nàng, cũng cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, gật gật
đầu, “Ừ, quả là kém đi không ít, đã truyền Lý Thời Tòng, nàng đợi lát
nữa ngoan ngoãn để Thái Y xem cho nàng, trẫm đoán hôm qua tám phần là
nàng không uống thuốc, bằng không vì sao trạng thái của trẫm không tệ,
còn nàng thì thế này?”
Mạc Yên Nhiên giống như bị bắt quả tang, “Nào có, ta uống rồi… Hơn nữa,
thuốc kia nào có hữu hiệu như thế, chẳng phải tiên đan…” Âm thanh càng
lúc càng nhỏ.
Thẩm Sơ Hàn cười khẩy, “Khanh Khanh à, chuyện khi quân nàng làm ngày càng quen tay đấy nhỉ.”
Vừa vặn lúc này Ninh An dẫn Thái Y đến, Thẩm Sơ Hàn thấy nàng chải đầu xong rồi liền để bọn họ vào, còn không quên nheo mắt liếc sang cảnh cáo
nàng, “Nếu còn có lần sau…”
Hắn còn chưa nói xong Mạc Yên Nhiên đã mở to mắt khoát tay, “Làm gì có lần sau nữa.”
May mà không phải chuyện lớn, thân thể Mạc Yên Nhiên từ nhỏ không tốt, lớn
lên mới điều dưỡng được khá hơn, chảy ít máu tổn thương huyết khí nên
sắc mặt đương nhiên không tốt.
“Lý Thái Y, ta không bị thương đến cổ họng chứ, ngươi nghe giọng ta xem.”
Lý Thời Tòng cởi băng vải ra nhìn, “Thưa tiểu chủ, không có gì đáng ngại,
còn chưa bị thương đến cổ họng, vấn đề cổ họng khả năng do nương nương
bị hoảng sợ lại gặp gió nên mới vậy. Vi thần hạ cho nương nương hai
thang thuốc, uống xong hẳn sẽ không còn vấn đề gì. Và cả thuốc mỡ vi
thần đưa cho tiểu chủ, tiểu chủ nhớ bôi, cẩn thận mới không để lại sẹo.”
Chờ hắn cũng lui xuống Thẩm Sơ Hàn mới bước tới, “Thuốc đâu?”
“Ở chỗ Thư Nhu. Lát nữa ta trở về Thư Nhu sẽ bôi cho ta.”
“Nhớ phải bôi, nàng không muốn trẫm giám sát nàng bôi thuốc đấy chứ?”
Mạc Yên Nhiên bĩu môi, “Thiếp tỳ không dám, bệ hạ mau ra ngoài đi, sợ là
người chờ ngài bên ngoài sắp xếp hàng dài đến trong cung rồi đấy.”
Hắn vuốt cái miệng nàng, “Chỉ biết ba hoa, hôm qua trẫm nói gì còn nhớ chứ? Hôm nay không được đi lung tung, muốn cưỡi ngựa cũng chỉ được cưỡi con
ngựa…”
“Ban Ban.” Nàng mau miệng tiếp lời.
Thẩm Sơ Hàn cũng lườm nàng một cái, “Ừ, nàng biết là tốt rồi, nghe lời chút, nghe không?”
“Vâng.” Nàng tỏ vẻ cúi đầu.
Thẩm Sơ Hàn không biết mình làm sao, không nhìn nổi nàng thế này, cuối cùng
vẫn dịu dàng nói chuyện với nàng, “Được rồi, nàng ngoan chút, trẫm săn
cáo về cho nàng làm áo khoác được không?”
Lúc này Mạc Yên Nhiên cũng ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh sáng ngời nhìn hắn,
“Ta muốn ăn thịt thú rừng, lang quân cũng săn cho ta chứ? Buổi tối ăn
thịt nướng được không?”
Cung nữ chung quanh còn chưa lui ra, đứng cạnh cửa, nghe nàng gọi hắn lang
quân trước mặt người khác, hắn bỗng cảm thấy có chút thẹn thùng, Mạc Yên Nhiên nhìn vành tai hắn lặng lẽ đỏ lên, đoán là hắn thẹn thùng lại
không biết vì sao, cười rạng rõ nói, “Được không, được không, lang
quân?”
Thẩm Sơ Hàn dùng nắm tay che miệng khụ một tiếng, sau đó xoa mặt nàng,
“Không được, Thái Y nói mấy ngày nay nàng ăn nhẹ một chút.” Sau đó thấy
biểu cảm của nàng trở về rầu rĩ không vui ngay trong một giây, hắn chỉ
cảm thấy buồn cười, “Nếu nàng ngoan buổi tối trẫm sẽ cho nàng ăn một ít, nhưng chỉ được một ít thôi, được không?”
Bàn tính trong lòng Mạc Yên Nhiên cạch cạch đánh vang lên, sau đó mới miễn
cưỡng gật đầu, “Được rồi.” Nàng lại dùng cặp mắt long lanh nước kia nhìn Thẩm Sơ Hàn, “Vậy lang quân trở về sớm chút nhé.”
Thẩm Sơ Hàn lại khụ một tiếng, trong mắt gió cuốn mây bay, có những cảm xúc
nàng không nhìn rõ, một lúc lâu sau hắn mới đáp, “Ừ.”
Mạc Yên Nhiên không ngờ rằng, Thẩm Sơ Hàn trở về rất sớm, ít nhất sớm hơn
nàng tưởng nhiều, nhưng càng làm cho nàng không ngờ tới là, khi trở về
bên cạnh không chỉ toàn nam tử như buổi sáng ra ngoài, mà dẫn theo một
cô gái về.
Nàng nhìn chằm chằm phục sức của cô gái kia một lúc mới xác định đây là phục sức cung tần, nhưng là gương mặt không quen, Thư Nhu theo phía sau nàng mở miệng, “Tiểu chủ, đó là Lục Bảo Lâm của Thanh Thủy Các. Là trưởng nữ của Lục tướng quân.”
“Lục Bảo Lâm?” Nàng nhắc lại, nghĩ mới thấy quý nhân này ẩn nấp cũng sâu
đấy, “Vào cùng đợt với ta, e là nàng ta còn chưa nhận long ân phải
không?”
“Thưa tiểu chủ, đúng vậy.”
“Không phải chứ, phụ thân nàng ta là tướng quân, chỉ điểm ấy thôi Hoàng Thượng cũng nên cho chút mặt mũi mới đúng, làm sao có thể không truyền triệu
được?”
“Quân tâm khó dò, tiểu chủ.”
Mạc Yên Nhiên lại thấy quân tâm không khó dò, dù nàng không thể bàn luận
triều chính không chút băn khoăn với Thẩm Sơ Hàn như Phong Giáng Bạch,
nhưng nàng cũng biết hai tướng tranh chấp tất có người chịu tổn thất,
những năm gần đây bệ hạ nhiều lần phái binh đánh giặc đều là quân Mạc
gia, hoặc là hệ của Mạc gia, về phần phụ thân Lục Viễn Thư của Lục Bảo
Lâm cũng rất được trọng dụng.
Nay, Thẩm Sơ Hàn là vua một nước, ham muốn khống chế lại mạnh như thế, tự
nhiên không thể nào mặc một mình Mạc gia an toàn phát triển, giống như
lúc trước hắn không thể nào để một mình Mạc Bình U an toàn phát triển ở
hậu cung. Chưa nói tới Phong Giáng Bạch, vốn còn có Hoa Thanh Thường có
địa vị ngang hàng với nàng ta, nhưng nay Hoa Thanh Thường không còn… Ánh mắt nàng sâu xa dừng trên người cô gái mặc kỵ trang màu tím, nàng ta
cười rất đẹp mắt, phải nói nàng ta vốn đã rất đẹp mắt, tư thế oai hùng
hiên ngang ngồi trên lưng ngựa theo Thẩm Sơ Hàn chạy tới. Là nàng ta
đúng không?
Nàng ta theo Thẩm Sơ Hàn xuống ngựa, thấy Thẩm Sơ Hàn đi thẳng vào lều trại
nàng ta không trở về chỗ của mình, ngược lại đi về phía nàng, lần này
tần phi theo xuất cung phần lớn biết cưỡi ngựa, nên chỉ còn mình nàng ở
đây “dắt ngựa đi rong”, nàng ta quăng roi cung kính nhún gối hành lễ với nàng, “Thỉnh an Mạc Tiệp Dư.”
“Đứng dậy đi.” Thấy nàng ta ý cười dào dạt nhìn mình, Mạc Yên Nhiên cũng cười với nàng ta một cái, “Lục Bảo Lâm ra một thân mồ hôi, không về rửa mặt
trước mà đến hành lễ với ta, hẳn là có gì muốn nói với ta phải không?”
Lục Thanh Vu không phản bác, tỉ mỉ nhìn nàng một cái rồi mới mở miệng,
“Thưa Mạc Tiệp Dư, thiếp tỳ chỉ muốn nhìn xem Tiệp Dư là như thế nào.”
Mạc Yên Nhiên kéo tay áo, đáng tiếc hôm nay nàng mặc kỵ trang nên hiệu quả
không đẹp mắt bằng tay áo rộng thường ngày, “Vậy Lục Bảo Lâm thấy ta thế nào?”
Lục Thanh Vu dường như không muốn trả lời vấn đề này, lại vén váy thi lễ
với nàng, “Thiếp tỳ cáo lui.” Dứt lời quay đầu bước đi mặc kệ Mạc Yên
Nhiên có phản ứng hay không.
Thư Nhu ở bên cạnh cắn răng, “Bảo Lâm tiểu chủ này cũng quá kiêu ngạo rồi,
mới đi săn với bệ hạ một lần đã dám tỏ thái độ với tiểu chủ ngài, hay là chúng ta bẩm báo với bệ hạ, còn chưa biết ai không hay ho đâu.”
Đương nhiên ta sẽ không hay ho. Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, suy nghĩ một lát
cuối cùng vẫn nói với Thư Nhu, “Những lời này không cần nói lại nữa, nếu bị người ta nghe thấy sợ là hai chúng ta đều khó tránh khỏi trách
phạt.”
Thư Nhu hiểu lẽ nhưng vẫn thấp giọng bực bội, “Thế là vì sao, tiểu chủ, chúng ta còn cần sợ nàng ta à?”
“Sợ chứ.” Nàng vịn tay Thư Nhu cũng đi về phía lều trại của mình, “Nàng ta sẽ là người tiếp theo võ đài với Mạc Bình U cơ mà.”
Nàng vừa nói xong Thư Nhu lập tức hiểu, rồi phát hoảng, “Tiểu chủ, nếu hai vị tướng quân… bệ hạ không lo lắng sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Nụ cười của nàng càng nhạt, “Sẽ không xảy ra cái gì hết.”
Lục Thanh Vu vào lều trại thấy nước đã chuẩn bị xong, sai tỳ nữ hầu hạ mình cởi áo, bên ngoài có tiếng cung nữ vang lên, “Lục Tiệp Dư, Hoàng Thượng cho mời.”
Nàng nở nụ cười, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thiếp tỳ tắm rửa rồi lập tức đi
qua.” Nàng quả thật trực tiếp nhảy từ Bảo Lâm lên tới Tiệp Dư, đây là
vinh quang mà Mạc Yên Nhiên thánh sủng vô cùng kia cũng không có.
Thị nữ phía sau nàng lại giật mình há hốc miệng, “Tiểu chủ, đây… đây là thế nào…”
Nàng không giận, ngược lại tự cởi áo trong, “Còn thế nào nữa, ta tấn chức, đến vị trí Tiệp Dư.”
“Sao lại nhanh như vậy… Tiểu chủ, chúng ta vậy là trở mình rồi?” Chẳng trách nàng ta nghĩ thế. Từ khi tiến cung tới nay, trong số tân tú nữ chỉ có
tiểu chủ nhà mình chưa thị tẩm, vận số lần này may mắn chen vào danh
sách thu săn, không ngờ ngày đầu tiên Hoàng Thượng còn mật ngọt với Mạc
Tiệp Dư, ngày thứ hai tiểu chủ chưa từng thị tẩm đã lên tới phân vị như
thế. Nàng vừa bàng hoàng, vừa vui mừng, tay không ngừng hầu hạ Lục Thanh Vu tắm rửa.
“Vậy tiểu chủ, ngài cũng là vị trí Tiệp Dư, sau này có phải sẽ càng được thánh tâm hơn Mạc Tiệp Dư kia không?”
Lục Thanh Vu nhắm mắt lại, nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Mạc Yên Nhiên, nàng ta đứng đó, nhìn nàng không mắng không giận, dường như còn có vẻ nhìn
thấu tất cả, nàng cười lạnh, “Mạc Yên Nhiên à?” Thấy cảm xúc Lục Thanh
Vu thay đổi, tỳ nữ không dám nói nữa, chỉ cẩn thận hầu hạ nàng.
Mạc Yên Nhiên à? Cho dù nàng ta biết vì sao mình thăng chức thì có sao?
Nàng sẽ mau chóng, dùng thời gian nhanh nhất chiếm được trái tim của bệ
hạ, tất cả những ôn hòa mềm mại kia, nàng mở mắt ra nhìn đỉnh lều, “Đều
sẽ là của ta.”