Ngày ấy giao thừa thật sự có tuyết rơi, Mạc Yên Nhiên đang ngủ say sưa trên
giường thì bị Thư Nhu và Thanh Thiển đánh thức, bọn họ còn cười nhìn
nàng, “Tiểu chủ, tuyết rơi rồi.”
Ánh mắt Mạc Yên Nhiên sáng lên, vội vàng ngồi dậy để bọn họ hầu hạ rửa mặt
thay quần áo, vừa nói, “Không dùng đồ ăn sáng vội, hôm nay còn phải đi
thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Vừa tự mình đi giày chạy ra ngoài.
Quả thật có tuyết rơi, vừa xốc mành lên đã cảm thấy bên ngoài lạnh như đóng băng, những bông tuyết lớn từ trên trời bay xuống, dừng trên cái cây
trước cửa phòng nàng, trên đất đã tích một lớp tuyết mỏng. Mạc Yên Nhiên hưng phấn cực, “Rơi từ khi nào, đã có tuyết đọng rồi.”
“Thưa tiểu chủ, rơi từ đêm hôm qua, đêm qua rơi còn chưa nhiều, đến bình minh thì tuyết rơi dày hơn một chút.”
Thư Nhu mang áo choàng đến cho nàng, là một chiếc áo lông chồn xanh ngọc, nàng sờ sờ, “Sao không mặc cái áo lông cáo bệ hạ ban?”
“Đây cũng là bệ hạ ban thưởng, nô tỳ thấy hôm nay tiểu chủ mặc nhạt màu,
nghĩ hôm nay là đem giao thừa, nên có chút màu sắc vui mừng mới tốt.”
Mạc Yên Nhiên nhìn nhìn bản thân, hôm nay mặc có nhạt nhẽo đâu, bởi hôm
nay dậy sớm nên còn cẩn thận trang điểm, tuy không đỏ tía nhưng cũng là
hồng phấn vui mắt. Nàng khó hiểu, vậy thế nào mới là không nhạt nhẽo?
Nghĩ nghĩ lại sai bảo, “Vài ngày trước không phải các ngươi thêu rất nhiều
khăn đỏ à? Hôm nay dùng nó đi. Như các ngươi nói, vui mừng chút.”
Tiểu Kỳ Tử gọi kiệu đến, Mạc Yên Nhiên vịn tay hắn lên kiệu, thấp giọng nói, “Hôm nay còn sớm, các ngươi đi chậm chút, không cần quá nhanh.”
“Nô tài hiểu, tiểu chủ.” Hắn cong lưng đáp một câu, lại hô, “Khởi kiệu.”
Hôm nay rất lạnh, nghĩ đến đây Mạc Yên Nhiên thấy may mắn vì nơi này không
có quy củ phi tử thấp vị không được ngồi kiều, chỉ có quy củ cỗ kiệu
không cùng cấp bậc, loại thời tiết này mà không được ngồi kiệu, phải đi
bộ tới thỉnh an Hoàng Hậu thì đến nơi phải biến thành người tuyết rồi,
chứ đừng nói đến thể chất chỉ thổi gió đã mặt mày trắng bệch, dễ ngã
bệnh của Mạc Yên Nhiên. Nàng bĩu môi, hơi vén mành lên nhìn ra ngoài,
tuyết còn đang rơi, rơi rất dày. Có lẽ còn sớm nên trên đường rất yên
tĩnh, cũng không có tiếng chim kêu, chỉ có tiếng chân đám thái giám giẫm lên mặt tuyết.
Lúc này nàng mới cảm nhận được, kẻ có tiền ở chế độ phong kiến thật là… thật là quá thích.
Khi đến Vĩnh Khang Cung thì phát hiện không còn sớm nữa, gần như đã đến
đông đủ. Có lẽ hôm nay là giao thừa nên ngay cả Đức Phi và Thục Phi xưa
nay ít ra ngoài cũng tới. Lúc này đang ngồi uống trà ở vị trí gần Hoàng
Hậu nhất.
Đã lâu Mạc Yên Nhiên không đến, bây giờ vị trí của nàng cũng cao lên khó
hiểu. Ngày xưa Chiêu Viện, Thục Viện đương nhiên ngồi trước nàng, vị trí Tiệp Dư cũng chỉ có một mình nàng, nay thêm một Lục Thanh Vu, hai người cùng ngồi ở vị trí Tiệp Dư, người ngồi trước người ngồi sau là có ý
kiến. Nói đến thánh tâm, hai vị Tiệp Dư đều rất được Thẩm Sơ Hàn thích,
từ sau thu săn trở về, những ngày diện thánh của Lục Tiệp Dư kia chưa
từng ngừng, nhưng nghe nói lần trước hai vị Tiệp Dư gặp như ở Ngự Hoa
Viên, là Lục Tiệp Dư mất mặt trở về, còn Mạc Tiệp Dư thì được ý chỉ của
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, sức khỏe không tốt không cần tới
thỉnh an.
Mạc Yên Nhiên khi ở trên đường đã nghĩ tới vấn đề này, khi nàng đến thì Lục Thanh Vu đã đến, ở Vĩnh Khang Cung cùng cấp không cần đứng lên hành lễ
nên nàng chỉ gật đầu. Lúc này, tiểu nha hoàn của Vĩnh Khang Cung dẫn
nàng tới chỗ ngồi phía trên Lục Thanh Vu. Nàng tự biết đây là Hoàng Hậu
nương nương sắp xếp nên không từ chối, mỉm cười ngồi xuống.
Bên kia Hoàng Hậu đã ân cần hỏi thăm nàng, “Thân mình Mạc Tiệp Dư đã khá hơn chưa?”
Mạc Yên Nhiên gật đầu với nàng ấy, “Khiến Hoàng Hậu nương nương nhớ mong.”
Hoàng Hậu thật cẩn thận nhìn sắc mặt nàng mới nói, “Ừ, bản cung thấy ngươi
cũng tốt lên không ít rồi, sắc mặt không còn trắng bệch như mấy ngày
trước tới đây nữa.” Không chờ nàng trả lời, Hoàng Hậu lại nói với Lục
Thanh Vu, “Lục Tiệp Dư không cần để ý, bản cung đã lâu chưa gặp Mạc Tiệp Dư, muốn nàng ngồi gần chút để tiện nói chuyện phiếm với bản cung.”
Lục Thanh Vu đứng lên hành lễ, “Nương nương quá lời, Mạc Tiệp Dư vốn hầu hạ Hoàng Thượng sớm hơn thiếp tỳ, ở trên thiếp tỳ cũng là nên vậy.”
Hoàng Hậu gật đầu ý bảo nàng ta ngồi xuống mới nói tiếp, “Bản cung vốn có ý
bảo sáng nay các ngươi không cần đến, dù sao buổi chiều còn có cung yến, đến lúc đó chúng ta có thể tụ họp, cũng không vội lúc này.”
Đức Phi tiếp lời, “Nương nương nói gì vậy, thỉnh an sáng sớm vốn là chuyện
chúng thần thiếp phải làm, thân thể thần thiếp không tốt không thể ngày
ngày đến hầu hạ nương nương đã là cảm kích nương nương không trách tội,
một ngày lễ lớn như hôm nay có lý nào lại không đến.”
Hoàng Hậu cười nhìn nàng ta, “Thân thể ngươi không tốt, chuyện này bản cung
và Hoàng Thượng đều rõ ràng, ngươi ở trong cung tu dưỡng, chăm sóc tốt
Nhị hoàng tử là đủ bổn phận, tới thỉnh an hay không không quan trọng.”
“Lời này nương nương nói có lý.” Phong Giáng Bạch uống một ngụm trà, thản
nhiên cướp lời Hoàng Hậu, nhưng trong giọng nói không có nửa phần cảm
thấy nương nương nói có lý, “Nếu tâm không thành còn chẳng bằng không
đến.” Nàng ta có hàm ý, Mạc Yên Nhiên chỉ hồn nhiên coi như không, không quan tâm đến người khác chỉ uống trà của mình.
Hoàng Hậu không muốn nói tiếp đề tài này, đáp một tiếng rồi chuyển chủ đề,
“Hai ngày trước Hoàng Thượng có nhắc với bản cung, tân niên lần này muốn đại phong hậu cung để mọi người đều dính chút vui mừng. Vốn đây là quy
củ hàng năm, mọi người không cần đặc biệt chuẩn bị, về phần phong vị thế nào buổi tối trên cung yến Hoàng Thượng sẽ có sắp xếp. Nhưng có một
chuyện là, các muội muội hạ vị có khả năng thăng chức thành phi thượng
vị, đến lúc đó chuyện dời cung phải chuẩn bị trước. Mừng năm mới xong,
nếu lúc đó vị muội muội chủ vị một cung nào có yêu cầu gì với cung điện
thì có thể nói trước với bản cung, bản cung cũng có thể suy nghĩ một
chút.”
Lời này cực kỳ rõ ràng, nhất là những người chiếm vị trí Tiệp Dư như Mạc
Yên Nhiên và Lục Thanh Vu, đi lên một bước chính là chủ vị một cung,
không những có cung điện riêng, nếu có con còn có thể tự mình nuôi, đó
mới là thật sự đi lên phi tử thượng vị.
Mạc Yên Nhiên không quá để ý tiếng động náo nhiệt xung quanh, nàng đã biết
trước sẽ như vậy. Mừng năm mới, chẳng lẽ Hoàng Đế và Hoàng Hậu còn chuẩn bị quà cho phi tần hậu cung à? Đương nhiên thống nhất thăng chức cho
nhanh. Điều nàng tò mò là, Mạc Bình U tấn đến vị trí tứ phi là đương
nhiên, vậy Đức Phi và Thục Phi thì thăng lên đâu nữa? Quan trọng nhất
là, nàng nở một nụ cười, khóe mắt như có như không liếc sang Lục Thanh
Vu ngồi ngay bên cạnh, thấy nàng ta ngồi ngay ngắn, khóe miệng mỉm cười
như đã tính toán xong tất cả làm cho người ta không thể chọn lấy điểm
sai, nàng ta sẽ thăng chức đến vị trí nào?
Hoàng Hậu tán gẫu với mọi người không lâu liền thả người, dù sao bây giờ còn
chưa dùng đồ ăn sáng. Không ngờ mới chỉ một lát mà tuyết đã ngừng rơi.
Bởi vì trên đất có tuyết phủ nên nhìn sắc trời có vẻ sáng hơn không ít.
Mạc Yên Nhiên đứng ngoài cửa Vĩnh Khang Cung, ngập ngừng nghĩ nghĩ rồi
quay vào trong phòng. Hoàng Hậu còn ngồi trên uống trà, thấy nàng vào
cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn nở nụ cười, “Hay là ở lại dùng bữa
sáng đi? Mấy ngày trước nghe Hoàng Thượng nói ngươi thích bánh ngọt chỗ
bản cung. Thích loại nào? Bảo Tập Hương dặn dò xuống.”
Mạc Yên Nhiên giờ mới thẹn thùng, liên tục xua tay, “Nào dám làm phiền Tập
Hương cô cô, có thể ở lại chỗ nương nương dùng bữa sáng đã là làm phiền
rồi, nương nương còn khách khí như vậy thiếp tỳ cũng ngượng ngùng ở
lại.”
Hoàng Hậu ý bảo nàng đến gần, không cần người đỡ đã kéo tay nàng đến phòng
bên, người hầu đã bắt đầu bày đồ ăn, “Bản cung đoán đại khái ngươi sẽ
quay lại nên đã dặn dò, ngươi xem, nếu không vừa ý cứ việc nói.” Hoàng
Hậu vỗ vỗ tay nàng, ngăn lời từ chối tiếp theo của nàng, “Nếu còn khách
sáo với bản cung thì ngươi về cung của mình ăn đi, đừng ở đây nữa.”
Giờ Mạc Yên Nhiên mới bĩu môi, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Bánh lục khôn bạch ngọc.”
Hoàng Hậu cười rộ lên, “Ngươi thật thích ăn đồ ngọt, bản cung thì thấy rất ngấy, Tập Hương, nghe thấy chưa?”
Tập Hương nhún gối, “Vâng, nương nương.” Rồi đi ra ngoài.
Mạc Yên Nhiên mở miệng, “Nương nương, thật sự không cần phiền toái như thế.”
“Đây có gì mà phiền, chỉ thêm món ăn thôi. Ngươi ở lại dùng bữa với bản cung bản cung vui cực kỳ, cho ngươi thêm đồ ăn là an ủi ngươi thôi.”
“An ủi cái gì, thiếp tỳ thật lòng muốn cùng nương nương dùng bữa.”
“Sao đột nhiên nghĩ tới muốn dùng bữa với bản cung?”
“Nương nương.” Mạc Yên Nhiên thật cẩn thận mở miệng, “Hôm nay ngài sắp xếp vị trí của thiếp tỳ và Lục Tiệp Dư…”
“Ừ, bản cung đúng là có ý kia.” Hoàng Hậu ngừng ăn cháo, chuyển sang nhìn
Mạc Yên Nhiên, “Chỉ là một vị trí thôi, ở Vĩnh Khang Cung này, bản cung
nghĩ đã lâu không gặp ngươi nên để ngươi ngồi gần một chút.”
Trên dưới chỉ cách một vị trị, nào có gần hay không gần. Mạc Yên Nhiên biết, Hoàng Hậu đang thay mình chèn ép Lục Thanh Vu. Nàng hiểu, nhưng cảm
thấy chuyện này không cần thiết, “Lục Tiệp Dư kia sớm hay muộn cũng là…”
“Chẳng phải còn chưa phải à?” Lúc này, tiểu nha hoàn phía dưới đã bưng bánh
lục khôn bạch ngọc tới, phía trên ngào ngạt mùi mè đen, “Ngươi nếm thử
xem, không phải nói muốn ăn cái này sao?”
“Tạ nương nương.” Nàng ăn một miếng nhỏ, nhấm nháp mùi vị kia trong miệng,
ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Hoàng Hậu chằm chằm, “Nương
nương, vì sao trong cung ngài làm lại đặc biệt ngon vậy nhỉ? Lần trước
nếm thử ở chỗ ngài, về bảo Ngự Thiện Phòng làm cho ta một đĩa, nhưng mùi vị lại không giống.”
Hoàng hậu bật cười, “Ngươi thật là, chỉ biết chọn những lời dễ nghe để nói.”
Nhưng không trách tội sự bất kính trong lời nói vừa rồi của nàng, “Nếu
ngươi thích thì cứ việc tới đây, sai người chỗ bản cung làm cho ngươi là được.” Nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, “Thân thể ngươi thế này không
nên ra ngoài nhiều thì hơn, Thái Y xem bệnh xong ngươi có ngày ngày uống thuốc không? Hay là đưa đầu bếp này sang cho ngươi?”
Mạc Yên Nhiên bĩu môi, trong lúc lơ đãng đã dùng thái độ với Thẩm Sơ Hàn để đối đãi với Hoàng Hậu, “Ngày ngày uống kìa, thuốc kia còn đắng hơn cả
hoàng liên. Nương nương cũng quá khách khí, đầu bếp này làm điểm tâm
ngon như vậy đương nhiên chính ngài phải giữ lại. Chỗ ta cũng không
vội.”
Hoàng Hậu không để ý thái độ của nàng, “Kia tùy ngươi. Về phần Lục Tiệp Dư
kia…” Hoàng Hậu tự mình gắp một miếng bánh bạch ngọc cho Mạc Yên Nhiên,
“Có bản cung ở đây, cho dù nàng đúng cũng không làm gì được. Ngươi chỉ
cần nhớ điểm này là tốt rồi.”