Khi Mạc Yên Nhiên trở lại Di Hòa Điện thì đám Sơ Ảnh đã sắp sẵn quần áo chờ nàng. Nàng nhìn toàn bộ trang sức của Tiệp Dư đã phát hoàng, “Ta nói
với ngươi này, muốn cắm toàn bộ chỗ này lên đầu ta là không thể nào. Ta
còn phải đi đường chứ.”
Khóe miệng Sơ Ảnh hình như hơi giật giật, không quan tâm đến Mạc Yên Nhiên,
kéo nàng ngồi xuống trước gương, nhanh nhẹn tháo búi tóc của nàng ra,
chải lại cho nàng lần nữa. Mạc Yên Nhiên càng nhìn đống trang sức càng
rùng mình, vội vàng kéo tay Sơ Ảnh xuống, nhìn nàng, “Sơ Ảnh tốt, nói
với ta, không cần mang cả bộ đúng không?”
Thanh Thiển bưng nước vào, nghe thế cũng cười, “Thưa tiểu chủ, bộ trang sức
kia ngài đương nhiên phải mang cả bộ.” Nàng ta vắt khăn lau tay cho
nàng, “Đây là cung yến, tiểu chủ phải coi trọng mới được.”
“Coi trọng cũng không cần đeo nhiều thứ thế chứ. Còn cả bộ quần áo các ngươi vừa mang tới nữa…” Nàng chỉ về phía giá áo, “Mặc cái kia nhất định
không đi nổi đường.”
“Tiểu chủ, đây là coi trọng mà, đương nhiên phải “trọng” rồi. Bộ trang phục
Tiệp Dư này có là gì, vừa rồi nghe Thư Nhu cô cô kể, Hoàng Hậu nương
nương nói sẽ đại phong hậu cung? Tiểu chủ đi lên nữa chính là Tần rồi,
Tần và Tiệp Dư cách nhau xa lắc đấy.”
Chuyện này Mạc Yên Nhiên cũng biết, tuy Tần và Tiệp Dư chỉ cách một cấp nhưng
nói rõ thì cũng là kém xa lắc thật. Không phải Tần thì không có tư cách
có cung điện riêng, không có tư cách nuôi con mình. Tiệp Dư và Tần tương đương một bước ngoặt lớn, cũng như Phi và Chiêu Dung.
Nàng phát hiện nàng bị đánh trống lảng, tóc đã vãn một nửa rồi, nàng vội
vàng nói tiếp, “Ta mặc kệ, các ngươi xem rồi làm đi, hôm nay nếu để ta
đeo những thứ này nhất định ta sẽ xấu mặt.” Nàng xuyên qua bóng gương mờ nhạt nhìn Sơ Ảnh đứng sau, “Sơ Ảnh tốt, ngươi không muốn chủ tử ngươi
đi một bước lắc một cái chứ?”
Người trong phòng đều nở nụ cười, Mạc Yên Nhiên lại không cảm thấy xấu hổ,
ngồi thẳng lại, “Cho nên, ta nói không cần đeo nhiều cũng là có đạo lý.
Ngươi nghĩ mà xem, hôm nay mọi người đều vũ trang hạng nặng, nói không
chừng ta còn đụng hàng với Lục Tiệp Dư đấy, như vậy không tốt. Hơn nữa,
hôm nay Hoàng Thượng nhất định ngủ ở Vĩnh Khang Cung, ta trang điểm xinh đẹp cũng chẳng để làm gì.”
“Tiểu chủ, không phải…”
“Chính là lý này, nghe ta không sai đâu. Ừm, Thư Nhu, đi lấy bộ váy gấm tư
xuyên thêu hoa tường vi bằng tơ vàng kia ra cho ta, kết hợp với cái áo
bách hoa phi điệp viền bạc, như vậy chắc không lạnh nữa đâu. Cũng không
cần chải kiểu phức tạp, một búi tóc song đao là được rồi.” Nàng ngừng
lại, lục tìm bên trong hộp trang sức, sau đó nhặt ra mấy thứ, “Đeo mấy
cái này đi, vừa vui mừng cũng không chói mắt, sẽ không làm người ta cảm
thấy quá trớn.”
Mạc Yên Nhiên nghĩ như thế, nhưng không phải mọi người đều nghĩ thế, ít nhất Thẩm Sơ Hàn không nghĩ thế.
Hắn mở yến với đại thần ở phía trước, muộn chút mới tới. Hắn vừa tới đã bị
cả sảnh đường châu ngọc làm cho hoa mắt, hắn kêu đứng dậy, ngồi xuống.
Ánh mắt theo bản năng liếc tới Mạc Yên Nhiên, nàng không đeo những trang sức nặng nề của Tiệp Dư, ngồi trên vị trí của nàng lại không bị những
phi tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá che lấp. Nàng có vẻ độc lập khác thường,
hôm nay sắc mặt nàng rất tốt, cũng có lẽ vì bôi son, nàng ngày trước
không thích bôi những thứ kia lên mặt, hôm nay nhìn có vẻ đặc biệt xinh
đẹp.
Nhất thời, hắn không dời nổi tầm mắt.
Chợt nghe Hoàng Hậu ngồi bên sai bảo, “Đưa đĩa điểm tâm này tới cho Mạc Tiệp Dư.”
Hắn mới phục hồi tinh thần, thấy Hoàng Hậu chỉ vào một đĩa bánh gạch cua, “Khoan đã.”
Hắn hô ngừng theo bản năng, thấy Hoàng Hậu nghi hoặc nhìn hắn, rồi giải
thích với hắn, “Không còn mùa cua nữa, hiếm khi nào có bánh gạch cua
không tệ nên muốn để Mạc Tiệp Dư nếm thử.” Nàng dường như nghĩ nghĩ rồi
lại bỏ thêm một câu, “Lần trước Mạc Tiệp Dư ở chỗ thần thiếp nói thích
bánh gạch cua.”
Thẩm Sơ Hàn biết, sự khác biệt về cấp bậc không chỉ thể hiện ở vị trí, mà
còn thể hiện ở đồ ăn trên bàn, vốn không nên làm mất mặt Hoàng Hậu,
nhưng hắn và Hoàng Hậu ngồi trên cao, bên dưới gần nhất là Thục Phi có
lẽ không nghe thấy lời bọn họ nói, hắn lại nghĩ tới ngày ấy Mạc Yên
Nhiên nói với hắn, Hoàng Hậu khác. Hắn nhìn Hoàng Hậu, trong mắt nàng ấy không có kích động, cũng không có gì khác, chỉ có yên tĩnh và nghi vấn, hắn mở miệng, “Thân thể Mạc Tiệp Dư lạnh…”
Hắn còn chưa nói xong Hoàng Hậu đã ý bảo cung nữ kia buông đĩa đồ ăn, quay
đầu xin lỗi hắn, “Hoàng Thượng thứ tội, chuyện này thần thiếp thật là
không biết, suýt chút nữa đưa đồ ăn tính hàn cho Mạc Tiệp Dư.”
Nàng không ghen tị, không tức giận, chỉ có hiểu ra và thở phào nhẹ nhõm,
không hiểu sao Thẩm Sơ Hàn có điểm hiểu ra Mạc Yên Nhiên nói Hoàng Hậu
khác là thế nào. Có lẽ nàng cảm thấy Hoàng Hậu thật sự quan tâm nàng, có lẽ cảm thấy Hoàng Hậu vô hại? Thẩm Sơ Hàn cũng nói không rõ, nhưng hắn
cũng chẳng muốn nghĩ rõ ràng, chỉ chỉ một đĩa điểm tâm khác trên bàn
Hoàng Hậu, “Đưa cái này.” Rồi lại chỉ một món trên bàn mình, “Cùng đưa
qua đi.”
Rồi mới tiếp tục nói với nàng, “Ngươi cũng đừng quá chiều nàng, nàng không có người khác quản là rất tùy tiện.”
Hoàng Hậu cũng hiểu, cười cười, “Đúng thế, giống một đứa trẻ, nếu bệ hạ không nói, thần thiếp không biết đưa qua, có lẽ nàng còn vui vẻ ăn ấy chứ.”
Thẩm Sơ Hàn hơi sửng sốt, hắn thấy Hoàng Hậu không nói chuyện với mình nữa
mà quay sang nói với Đức Phi ngồi cạnh, hắn quay đầu hỏi Thục Phi,
“Giáng Bạch ăn có ngon miệng không?”
Phong Giáng Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cười, “Có ạ, tạ bệ hạ quan tâm.”
Dường như đầu óc hắn còn có chút mất linh động, lại hỏi một câu, “Có đồ ăn gì ban xuống không?”
Sắc mặt Phong Giáng Bạch chợt biến, dường như không hiểu lời này của hắn,
một lúc không đáp lại, lúc này Thẩm Sơ Hàn mới như hoàn hồn, mím môi
chậm rãi nở một nụ cười, “Ý của trẫm là, nếu có món ăn nào không thích
thì nói với trẫm, trẫm ban thưởng món khác cho ngươi.”
Đáp án này dường như không quá vừa lòng nàng ta, nhưng hắn đã mở miệng giải thích thì nàng ta cũng không khiến hắn khó coi, gượng cười một cái, “Tạ bệ hạ, Giáng Bạch không dám.”
Hắn cũng mất hứng thú nói chuyện với nàng ta, quay đầu nhìn thoáng qua
Hoàng Hậu còn đang nói chuyện với Đức Phi, lại nhìn Mạc Yên Nhiên phía
dưới. Hai đĩa điểm tâm vừa được đưa đến, nàng cũng cười với hắn rất đẹp
mắt, giống như có ánh sáng trong mắt nàng, nhoáng lên làm hắn không mở
nổi mắt. Nàng dời mắt rất nhanh, cúi đầu ăn.
Vì sao có vẻ như chuyện gì nàng cũng nhìn rõ ràng và thông suốt như thế.
Hoàng Hậu đi đầu kính rượu Hoàng Thượng, lời chúc cũng không khác năm vừa rồi nhiều lắm, Hoàng Thượng cực kỳ nể tình uống một hơi cạn sạch. Thục Phi
và Đức Phi dâng rượu hắn cũng cạn chén. Đến lượt phi tử phía sau hắn chỉ uống một ngụm hoặc chạm cốc thôi.
Mạc Yên Nhiên không muốn quá gây chú ý nên cũng đi lên kính hắn và nói vài
lời bình thường. Có lẽ ở trên triều hắn đã uống không ít, bây giờ mời
hắn liên tục hắn hình như hơi say, ngồi trên vị trí cũng không ngồi
thẳng lưng bất động như trước, trên mặt có một tầng hồng hồng mỏng manh, trong mắt như lăn tăn bọt nước, lại giống như bị đổ mực, nàng giơ cốc
thấy hắn ngẩn ngơ nhìn nàng, nàng đi lên sau Lục Thanh Vu, lúc trước hắn đã mỉm cười nhận rượu của “Thanh Vu”, lúc này lại không có ý đón rượu
của nàng.
Nhất thời bầu không khí có chút yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ngẫu nhiên thổi qua.
Dường như bừng tỉnh hắn, hắn giơ cốc rượu của mình lên uống một hơi cạn sạch, nàng dù sửng sốt cũng nhanh chóng cầm cốc lên chuẩn bị uống, lại thấy
hắn tự mình vươn tay lấy cốc của nàng, bấy giờ nàng mới thật sự ngây
dại. Hắn uống cả cốc rượu của nàng, “Thân thể nàng không tốt, đừng uống
rượu, trở về gặp gió lại ho khan.”
Thân thể nàng giống như không chịu khống chế, nhún gối xuống rồi nói một câu theo bản năng, “Thiếp tỳ tạ bệ hạ.”
Hắn nở nụ cười, kéo ngọc bội đè áo trên người xuống, thanh long ngọc bội
kia là vật hắn mang trên người nhiều năm, ngay cả Ninh An cũng thay đổi
sắc mặt, hắn lại không có biểu cảm gì ném nó vào trong lòng nàng, “Sau
này sẽ không còn là thiếp tỳ nữa, lễ vật tân niên, Di Tần.”
Đằng trước có Hoàng Hậu, có Thục Phi, có tân sủng Lục Thanh Vu của hắn,
nhưng hắn lại chỉ uống lên hai chén rượu vì nàng, còn ban thưởng lễ vật
tân niên gì đấy cho nàng, càng làm người ta giật mình là, miệng vàng lời ngọc phong nàng làm Di Tần.
Nàng cười càng lúc càng lớn, ánh sáng trong mắt càng ngày càng rực rỡ, nâng
khối ngọc kia chậm rãi quỳ xuống với hắn, “Thần thiếp tạ chủ long ân.”
Hắn dùng tay chống đầu nhìn nàng, thấy nàng đứng dậy đối diện với hắn, mùi
rượu trên mặt hắn dâng lên, đôi mắt phượng vốn hút hồn của hắn lại càng
diễm sắc, hắn vung tay, tựa hồ còn ngại nàng đêm nay chưa đủ nổi bật,
còn muốn quan tâm nàng một câu, “Quỳ cái gì, đất rất lạnh, trẫm biết tâm ý của nàng là được rồi.”
Lúc này Lục Thanh Vu chỉ cảm thấy môi mình sắp bị cắn nát, cảm giác miệng
có mùi máu tươi nhàn nhạt, dựa vào cái gì biết tâm ý của nàng ta là được rồi, dựa vào cái gì nàng ta có thể có được ánh mắt chăn chú của hắn như vậy, nàng ta rõ ràng không được sủng ái bằng mình, thậm chí thời gian
bệ hạ tới chỗ mình cũng nhiều hơn tới chỗ nàng ta, cho dù tiếp sau đây
mình được tấn phong cao hơn nàng ta rất nhiều thì vẫn không cảm thấy vui vẻ. Hắn đối với tất cả bọn họ đều như có lệ, giống như vì cho nàng ta
lễ vật tân niên mới không thể không thuận tiện cho những người khác.
Nhưng rõ ràng không nên là như thế.
Phong Giáng Bạch nhìn Mạc Yên Nhiên, nàng ta đang từ từ đứng lên, trong tay
còn nắm khối ngọc bệ hạ vừa cho, khối ngọc kia nàng nhìn rất quen mắt,
nhớ mang máng từ khi còn là Thái Tử bệ hạ đã có miếng ngọc này. Nàng
thản nhiên nở nụ cười, quay đầu qua xem Thẩm Sơ Hàn, trong mắt hắn còn
đầy ý cười, cũng có chút lưu luyến thản nhiên. Nhớ tới ban ngày hôm nay
sau khi hồi cung, nghe thấy mấy lời đám tiểu tỳ nữ tán gẫu khi quét
tuyết, “Nếu được tấn phong thì Mạc Tiệp Dư và Lục Tiệp Dư đều là phi tử
thượng vị, đều có thể tự nuôi con mình rồi...” Nàng có chút muốn khóc,
lại có chút muốn cười.
Thẩm Sơ Hàn lúc này không chú ý nhiều đến biểu cảm của người khác, chỉ nhìn
Mạc Yên Nhiên, thấy nàng giận dữ, thấy nàng cười. Hắn nghĩ, ngẫu nhiên
cứ tùy hứng một chút đi, buông thả bản thân một chút thì có sao. Nàng
vui vẻ như vậy, hắn cũng vui vẻ như vậy cơ mà. Thì có sao đâu.
Ngày ấy nàng nằm trên đầu gối hắn, “Ta không muốn bị người ta gọi là Mạc chủ tử, nghe rất giống Mạc Phi nương nương, lang quân tặng ta cái đó làm lễ vật tân niên được không?”
Di, cũng là thích.
Trẫm là thích nàng đến thế.