Yên Nhiên thì từ sớm đã bị lôi từ trên giường dậy để đi thỉnh an Hoàng Hậu, vốn phi tử dưới ngũ phẩm không có tư cách tới cung của Hoàng Hậu thỉnh
an. Có điều Yên Nhiên là tú nữ mới tiến cung, ngày đâu tiên không tránh
được phải đi thỉnh an, tuy không tình nguyện nhưng vẫn phối hợp chuẩn
bị. Nàng dặn dò: “Nhất định phải ăn mặc trong sáng thuần khiết một chút, chúng ta đi thỉnh an chứ không đi làm bia.” Họ tự biết suy nghĩ trong
lòng tiểu như nhà mình, đồng thanh đáp lời.
Trước khi ra ngoài, Yên Nhiên nhìn thoáng qua Thư Nhu lại liếc nhìn Thanh
Thiển, sau đó thấp giọng nói với Thanh Thiển: “Thanh Thiển, hôm nay
ngươi ở lại, đừng quên những gì ta nói với ngươi ngày hôm qua.”
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ nhớ kỹ.”
Yên Nhiên nhíu mày: “Ừ, Thanh Thiển, Sơ Ảnh, các ngươi lúc nào cũng phải
nhớ kỹ ở trong cung không giống ở nhà, xưng hô gì đó đừng để người ta
bắt được nhược điểm mới tốt.”
“Vâng, tiểu chủ.”
Yên Nhiên dẫn theo Thư Nhu vào cung của Hoàng Hậu, Di Hòa Điện của nàng
cách Vĩnh Khang Cung không gần, vì vậy cố gắng dậy sớm. Đến nơi lại
thành một trong những người đầu tiên, nhất thời có chút xấu hổ.
Thế nhưng nhóm phi tử đã tới lại không thấy xấu hổ, họ cười rộ lên: “Đây là Mạc muội muội phải không? Nhìn bề ngoài quả là có vài phần giống Mạc
Phi nương nương khi mới vào cung vài năm trước nhỉ.”
Yên Nhiên trong lòng phiền chết được nhưng ngoài mặt vẫn đáp: “Thiếp tỳ không dám.”
Họ thấy nàng không thú vị cũng không để ý đến nàng nữa. Rất nhanh, mọi
người tới đông đủ, Hoàng Hậu nương nương mới được người ta đỡ tới, mọi
người quỳ xuống: “Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
“Đứng dậy cả đi.”
“Tạ ơn nương nương.”
“Các tiểu chủ mới tiến cung ở có quen không?” Hoàng Hậu uống một ngụm trà, ngẩng đầu hỏi.
“Thưa nương nương, tất cả mạnh khỏe ạ.” Mười mấy tiểu thủ đồng thanh nói.
“Vậy là tốt rồi. Hôm qua vất vả Doãn tiểu chủ. Bản cung vốn định gặp ngươi
xong sẽ thăng vị cho ngươi, không ngờ Hoàng Thượng càng săn sóc hơn, tự
mình thăng cấp cho ngươi.” Thấy Hoàng Hậu chỉ cô gái ngồi đầu tiên trong số những tiểu chủ mới phong.
Nàng kia da trắng như tuyết, trên má có hai vệt ửng hồng, nhìn kỹ mới thấy
không phải thoa son, âm thầm gật đầu nghĩ Doãn Vân Lạc mới thừa ân này
quả là báu vật. Mặt nàng càng đỏ hồng, đứng lên khom mình: “Tạ ơn nương
nương săn sóc, hầu hạ Hoàng Thượng vốn là bổn phận của thiếp tỳ.”
Yên Nhiên không nhịn được bĩu môi, Doãn Tài Tử này không có não hay cố ý
tìm khổ để chịu? Nhóm nương nương địa vị cao phía trên ai chẳng biết hầu hạ Hoàng Đế là bổn phận, cố tình người mới như ngươi nói ra càng giống
như muốn chen chân vào để phân sủng.
Quả nhiên nghe thấy Hoa Phi khẽ hừ một tiếng: “Chẳng trách Doãn muội muội
vất vả, mới vào cung Hoàng Thượng đã vội vàng mời ngươi qua, không biết
cái bổn phận, cái vất vả kia kéo dài được mấy ngày.” Lời này đã vô cùng
khó nghe, Doãn Vân Lạc kia sắc mặt trắng bệch, tự biết nói sai nên không hé răng nữa, chỉ cắn môi ngồi trên ghế.
Hoàng Hậu liếc nhìn Hoa Phi, nhàn nhạt mở miệng: “Hoa Phi càng ngày càng
không nể mặt tiểu bối, bọn họ tuy mới tiến cung nhưng đã là tỷ muội một
nhà, có nói cũng không nên nói lung tung.” Hoàng Hậu nương nương tuy
không được sủng nhưng Hoàng Thương vô cùng tôn kính nàng, nay nàng đã mở miệng Hoa Phi cũng không tiện nói gì nữa.
“Mạc Bảo Lâm ở đâu nhỉ?”
“Thưa Hoàng Hậu nương nương, thiếp tỳ ở đây.”
“Ừ, ngươi cứ ngồi xuống đi.” Hoàng Hậu nương nương lại lần nữa cười tủm
tỉm, “Mạc Bảo Lâm ở trong cung có Mạc Phi là đường tỷ tỷ, tự nhiên thích ứng tốt hơn những muội muội khác đúng không. Mạc Phi, ngươi cũng phải
chăm sóc muội muội ngươi nhiều hơn.”
“Vâng, Hoàng Hậu nương nương.”
“Có điều Mạc Bảo Lâm cũng đừng chỉ nhớ tới tỷ tỷ nhà mình, dù hiện nay các
ngươi còn chưa tới phân vị ngày ngảy tới thỉnh an bản cung, nhưng có thể thường xuyên tới trò chuyện với bản cung, bản cung cũng bằng lòng thân
cận nhiều hơn với các ngươi.”
“Tạ ơn ân điển của nương nương, nương nương không chê thiếp tỳ phiền, thiếp tỳ tự nhiên sẽ luôn luôn quấy rầy nương nương.”
“Không chê phiền, ngươi cứ việc ngày ngày tới đây, chỉ sợ ngươi thấy Vĩnh
Khang Cung của bản cung không có gì thú vị thôi. Có điều nếu ngươi ngày
ngày tới đây, cùng lắm thì bản cung ngày ngày dựng sân khấu kịch để đón
tiếp ngươi.” Lời này của Hoàng Hậu mang theo một điểm trêu đùa, mọi
người đồng loạt cầm khăn che miệng cười.
Nói tóm lại, ngày đầu tiên thỉnh an coi như tương đối hài hòa, ấm áp.
Mạc Yên Nhiên ra khỏi Vĩnh Khang Cung chỉ muốn mau chóng trở về cung của
mình, đỡ cho gặp người khác vô duyên vô cớ thêm phiền phức. Nàng dự đoán không sai.
“Mạc Bảo Lâm chờ một chút.” Nàng thầm than một tiếng rồi quay lại hành lễ: “Thỉnh an tỷ tỷ.”
Người gọi nàng lại không phải ai khác, chính là Mạc Phi nương nương mà nàng phải gọi là tỷ tỷ.
Mạc Bình U đi tới trước mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Dậy đi. Ngươi đi dạo cùng bản cung một lát.”
“Vâng.”
Vừa đi được mấy bước Mạc Bình U đã dừng lại, nàng thầm kêu không xong, quả nhiên: “Mạc Yên Nhiên, ngươi quỳ xuống cho bản cung.”
Mạc Yên Nhiên cực kỳ nghẹn lời, tuy rằng biết chủ nhân thân thể này từ nhỏ
bất hòa với Mạc Bình U nhưng không đến mức ngày đầu tiên đã không nể mặt nàng đến mức này, nghĩ về phần nghĩ, nàng vẫn chậm rãi quỳ xuống:
“Không biết tỷ tỷ có gì chỉ giáo?”
“Tỷ tỷ? Bản cung không có muội muội như ngươi.” Ngón tay bôi đỏ rực của
nàng ta nâng mặt nàng lên, “Tuy không biết vì sao Hoàng Thượng lại để
ngươi tiến cung, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, vào cung, bản cung chính là Mạc Phi nương nương, tỷ tỷ muội muội gì đấy không cần nhắc lại nữa. Ngươi
cũng nhớ cho kỹ, có bản cung một ngày sẽ không để ngươi sống yên ổn.
Không phải ngươi luôn thích cướp đoạt những thứ của người khác sao? Giờ
để xem rốt cuộc ai đoạt của ai.” Nhóm nô tài đều cách rất xa, đương
nhiên không nghe rõ Mạc Bình U nói cái gì, nàng hất gương mặt Yên Nhiên
sang một bên, “Không phục? Bản cung cao hơn ngươi không phải chỉ một,
hai cấp, tai mắt ngươi cũng không hay biết. Vì vậy, thu ánh mắt của
ngươi cho tốt, nếu không đừng trách bản cung không để ý tình cảm.”
Nhìn bóng nàng ta càng đi càng xa, Thư Nhu nâng nàng dậy luôn hỏi làm sao.
Nàng lắc đầu, Thư Nhu chỉ coi như nàng không nói, thực ra trong lòng
nàng rất giật mình. Cứ nghĩ Mạc Bình U ghét bỏ vì nàng yếu đuối nhút
nhát, cướp đoạt gì đấy nàng không biết gì hết. Rôi nàng lại giận. Mạc
Bình U chết tiệt, chỉ là phi tử thôi, tưởng mình là Hoàng Hậu chắc? Kiêu căng đến như vậy cơ à, nàng díp mắt, ta cũng không dễ đối phó đâu.
Còn chưa được đỡ vào cửa, Tiểu Kỳ Tử đã chạy tới quỳ xuống: “Chủ tử, đại
hỉ, Hoàng Thượng lật thẻ bài của chủ tử, buổi chiều sẽ tới đây, chủ tử
mau chuẩn bị đi.”
Nàng đáp lời, vào phòng cởi váy áo bước vào nước nóng đã chuẩn bị sẵn, đuổi
đám nha hoàn bên cạnh đi, tự mình xoa đầu gối xanh tím. Thân thể này quá mềm mại, tùy tiện nhéo một cái là tím xanh, đau chết được.
Khi Thẩm Sơ Hàn tới thì sắc trời đã tối, Yên Nhiên cũng không dám dùng bữa, tự mình cầm đèn lồng đứng cạnh cửa chờ hắn. Hắn vừa tới gần đã thấy
nàng mặc trang phục mùa xuân màu hồng nhạt hơi mỏng, rất hợp với làn da
trắng của nàng, môi càng hồng, tóc càng đen. Bóng người nho nhỏ đứng
cạnh cửa, ánh mắt mong ngóng nhìn hắn.
Hắn cười, chiều nay đột nhiên nhớ tới nàng, nghĩ khi thi đình nàng cũng
giương đôi mắt to nhìn hắn như thế, trong mắt chỉ có một mình hắn, dịu
dàng cười đáp lại hắn “Vậy bệ hạ muốn để lại thẻ bài của tiểu nữ phải
không?”
“Sao không ở bên trong chờ trẫm, tuy đã là mùa xuân nhưng vẫn còn hơi lạnh.” Hắn cầm tay nàng, quả nhiên rất lạnh.
Yên Nhiên thầm trợn ngược mắt trong lòng, còn không vì muốn để lại ấn tượng tốt cho ngươi, nhưng trên gương mặt thiếu nữ mười bảy tuổi lại thể hiện ra là: “Thiếp tỳ chỉ muốn đi ra nhìn xem Hoàng Thượng có tới hay không, cũng chưa có… chưa có chờ lâu.”
Quả nhiên Thẩm Sơ Hàn cười: “Chờ trẫm thì chờ trẫm, có gì phải xấu hổ.” Tay kéo nàng vào nhà, “Đã dùng bữa tối chưa?”
“Còn chưa, muốn chờ Hoàng Thượng tới cùng dùng.”
Thẩm Sơ Hàn cười cười: “Tiếc cho ý tốt của ái phi, trẫm ăn rồi mới tới, chi bằng trẫm cùng ngươi dùng thêm chút nữa?”
Yên Nhiên đói cực, một mực gật đầu, mặc kệ ý cười của Thẩm Sơ Hàn càng ngày càng đậm.
Thẩm Sơ Hàn vốn tưởng nàng chỉ nói vậy thôi, không ngờ nàng thật sự rất đói, cả gương mặt nhỏ nhắn suýt chút nữa vùi vào trong bát, thấy nàng thích
ăn cá thích ăn măng, lại không thích có người bên cạnh hầu hạ, vì vậy
khi ăn ngư luôn nhặt xương rất lâu, hắn nhìn thôi cũng không nhịn được.
Thấy nàng lại nhặt sạch xương một miếng cá nữa, không khỏi nghĩ Mạc Yên
Nhiên này thật sự dễ ăn, không ngờ nàng lại đưa miếng cá kia tới trước
mặt hắn, ánh mắt lấp lánh: “Hoàng Thượng ăn một miếng đi? Ngon lắm.”
Ánh mắt hắn tối sầm lại, ngậm đũa nàng nuốt miếng cá kia, sau đó tới gần
nàng: “Ừ, quả nhiên như lời ái phi nói.” Có lẽ hắn dựa vào quá gần, hai
tai Yên Nhiên bắt đầu đỏ hồng, cúi đầu buông chiếc đũa không nói nữa.
Hắn nhìn xuống, thấy cần cổ trơn mịn trắng nõn của nàng, lại hỏi: “Ái
phi ăn no rồi?” Cái đầu nhỏ ngây ngốc gật một cái.
Hắn không nhịn được ôm lấy nàng, “Vậy là tốt rồi.”
Hắn thả nàng lên giường, rút cây trâm của nàng, tóc đen xõa ra đầy giường.
Yên Nhiên không ngừng tự kiến thiết bản thân trong lòng, phải thích ứng, phải thích ứng, dù sao tiến cung rồi sớm muộn phải có một ngày như thế. Nhưng khi Hoàng Đế lột hơn phân nửa y phục của nàng, tới gần cái cổ
nàng thì nàng không nhịn được co rúm một cái. Thẩm Sơ Hàn nhìn nàng đã
đỏ hồng đến cổ, ánh mắt càng tối, tay chậm rãi trượt tới hai nơi đẫy đà
kia, mười bảy tuổi đang lúc tuổi như hoa, nơi này cũng vừa mềm vừa non.
Hắn chậm rãi xoa nắn, thấy người dưới thân càng run rẩy hơn.
Không nhịn được buồn cười: “Lạnh à?”
Yên Nhiên hiện giờ thực sự không biết mình đang ở đâu, ngẩng đầu nhìn tới
ánh mắt dào dạt ý cười của hắn, đôi môi mỏng của hắn, thực sự bắt mắt
hơn mỹ nam ở hiện đại nhiều, thân thể dưới bàn tay hắn mặc hắn xoa nắn,
nào còn biết hắn nói gì, chỉ biết lắc đầu lại gật đầu.
Thẩm Sơ Hàn càng thấy buồn cười, “Ngoan, ôm trẫm.” Nàng rất ngoan thật sự
quấn đôi tay lên cổ hắn, hắn còn đang định nói gì thì chợt nghe Ninh An ở bên ngoài hô lên: “Hoàng Thượng, người của Mạc Phi nương nương đến báo, nói thân thể Mạc Phi nương nương khó chịu, mời ngài đi qua nhìn xem.”
Lúc này, Yên Nhiên vừa mới quấn đôi chân dài nhẵn nhụi lên trên lưng hắn,
hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng toàn thân hồng hồng, đôi mắt như sắp
nhỏ nước mắt, cắn môi không nói gì chỉ sợ hãi nhìn hắn, trong đôi mắt to chỉ có mình hắn.