Nếu nói đến chuyện Ninh An ghét phải làm nhất thì trước đây không nhiều,
tuy cũng có nhưng nói không rõ nguyên nhân. Thế nhưng hiện tại có thể rõ ràng thẳng thắn nói với ngươi, chính là gọi Hoàng Thượng dậy khi hắn ở
chỗ Mạc Quý Nhân.
Ví dụ như lúc này, qua canh giờ phải dậy đã mấy chén trà, bên trong vẫn
không có động tĩnh. Hắn không biết có nên đi vào hay không, thế nhưng
nhìn mặt trời càng ngày càng cao đành đẩy cửa vào kêu: “Hoàng Thượng, có cần nô tài hầu hạ ngài thay y phục không ạ?”
Sau đó chợt nghe trong màn truyền ra giọng nói của Mạc Quý Nhân: “Ninh An
này thật đáng ghét, ngày ngày quấy rối giấc ngủ của người ta.” Ninh An
thật muốn quỳ xuống, chủ tử, nô tài nào có cố ý.
Rồi lại nghe tiếng cười trầm thấp của chủ tử từ bên trong: “Nàng chỉ biết
bắt lỗi hắn, mỗi lần trẫm bảo nàng không cần đi thỉnh an Hoàng Hậu nàng
chưa thấy nghỉ lần nào, chính mình không muốn nghỉ ngơi đấy thôi.”
“Hoàng Thượng thật biết nói đùa, nếu ta không đi không biết còn đồn đại thành thế nào nữa.”
Ninh An không chỉ một lần nghe thấy Mạc Quý Nhân ta nọ ta kia trước mặt
Hoàng Thượng, đến giờ vẫn cảm thấy khó chịu. Nhưng Hoàng Thượng thì
không, hắn chỉ biết an ủi mỹ nhân trong màn: “Được rồi, ngoan, Khanh
Khanh, buông chân ra đi, trẫm phải vào triều.”
“Lang quân, lang quân...”
Vì vậy, đây là nguyên nhân Ninh An xếp việc này vào việc ghét phải làm nhất.
Người hậu cung đều biết, từ sau khi Mạc Bảo Lâm thăng chức thành Mạc Quý Nhân là ngày ngày độc sủng, liên tục năm ngày Hoàng Thượng bãi giá Di Hòa
Điện, tất cả đều không biết Mạc Quý Nhân này làm thế nào đoạt sủng lần
nữa.
Chuyện này, đừng nói là người hậu cung, ngay cả chính Thẩm Sơ Hàn cũng không
rõ. Mỗi lần bước vào hậu cung đều muốn đi nhìn nàng, xem nàng hiện giờ
đang làm gì, nghe nàng nói với mình hai câu dí dỏm. Thậm chí hắn cũng
không biết vì sao đang yên đang lành mình lại thích tiểu nha đầu kia đến thế. Nàng không dịu ngoan, trừ khi lên giường sẽ yếu ớt kêu, khiến hắn
càng không thể kiềm chế. Nàng cũng không săn sóc, thỉnh thoảng cáu kỉnh
với hắn còn muốn hắn dỗ dành, còn luôn ngươi ngươi ta ta nói chuyện.
Thế nhưng tất cả những điều này, khi đôi mắt sáng trong của nàng nhìn hắn,
trong đôi mắt ấy chỉ có mình hắn, khi cười lanh lảnh gọi hắn lang quân,
hắn đột nhiên nghĩ, cần gì tính toán nhiều như thế, cứ nhìn nàng sủng
nàng là được rồi.
Nghĩ thông suốt tất cả những chuyện này, Thẩm Sơ Hàn cảm thấy tâm trạng tốt
hơn, nhóm thần tử dưới điện kỳ quái nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng bỗng dưng
phát triển theo hướng tốt đẹp. Thế nhưng, “Thần có bản tấu. Nơi thần
quản hạt phát sinh dịch bệnh, thánh thượng thánh minh, ngay giữa mùa
xuân, các loại tật bệnh cũng theo đó phát triển. Dịch bệnh này thế tới
dào dạt, sợ rằng...”
“Sợ rằng?” Tâm trạng tốt của Thẩm Sơ Hàn bị đá bay hết, “Dịch bệnh này đã phát sinh bao lâu rồi?”
“Thưa bệ hạ, đã hơn nửa tháng.”
“Thiệt hại thế nào?”
“Dịch bệnh này mới đầu nhìn có vẻ không đáng ngại, thời gian lâu bỗng phát
triển nghiêm trọng, hơn mười người chết, số người lây nhiễm vô số...”
Lời còn chưa dứt, một quyển tấu chương đã bay từ trên bảo tọa kim loan
xuống đập thẳng lên thái dương đại thần kia, đại thần sợ hết hồn, quỳ
rạp xuống: “Bệ hạ bớt giận, thần đáng tội chết, bệ hạ bớt giận.”
Thẩm Sơ Hàn tức đến run rẩy: “Ngươi cũng biết ngươi đáng tội chết? Đã hơn
nửa tháng, hơn mười người chết, vậy mà bây giờ mới báo? Nếu người chết
sạch rồi, có phải sẽ thấy may mắn không cần báo nữa không? Quả là... Quả là nực cười.”
“Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận.”
Thừa Tướng cũng khom người ra khỏi hàng: “Bệ hạ bớt giận, việc cấp bách phải giải quyết bây giờ là dịch bệnh.”
Thẩm Sơ Hàn hít sâu một hơi: “Thị Lang bộ Binh Lý Thừa nghe lệnh, trẫm lệnh
ngươi dẫn một nửa Thái Y của Thái Y Viện với tai khu, cấp cứu bách tính
gặp dịch bệnh. Mang theo một nghìn quân cận vệ, bảo vệ tai khu nội bất
xuất ngoại bất nhập cho đến khi dịch bệnh chấm dứt. Trạng Nguyên lang
nghe lệnh...”
Lúc này, Mạc Yên Nhiên đã ngồi đoan chính trong Vĩnh Khang Cung, nhanh
chóng lên tới ngũ phẩm nàng cũng không biết là may mắn hay bất hạnh,
phải ngày ngày dậy sớm tới thỉnh an. Nàng vốn phiền chán mấy loại chuyện tính toán này, lại không thể đi riêng một đường, mỗi lần đành dựng tinh thần dậy ứng phó. Thế nhưng hôm nay, trong mắt nàng hiện lên một tia
sáng, có một số chuyện không phải mặc kệ là có thể bình an vượt qua.
Đây là lần đầu tiên Mạc Yên Nhiên nhìn thấy Thục Phi trong truyền thuyết, Phong Giáng Bạch.
Người cũng như tên, da thịt quả là trong suốt óng ánh. Điều khiến Mạc Yên
Nhiên thấy kỳ lạ chính là, Thục Phi sủng quan hậu cung cũng không quốc
sắc thiên hương như nàng tưởng, thậm chí chỉ có thể coi là thanh tú. Khó có thể tưởng tượng người thanh tú như vậy lại nhận được thánh sủng, còn ngạo mạn không ai bằng, tùy tiện bạt tai nữ nhân của Hoàng Đế, thậm chí tùy ý xử tử phi tần.
“Nói đến mới nhớ, Mạc Quý Nhân đã tiến cung gần một tháng, có chỗ nào không quen không?” Hoàng Hậu nhấp một ngụm trà hỏi nàng.
Yên Nhiên đáp: “Nhờ có các vị nương nương quan tâm, thiếp tỳ đều ổn.”
“Chúng ta nào có quan tâm được Mạc Quý Nhân cái gì, ngược lại là tỷ tỷ ngươi,
dù hiện nay đã không còn phi vị nhưng vẫn là Chiêu Dung ở chủ vị, vốn
cũng được sủng ái, phải là hai tỷ muội các ngươi quan tâm lẫn nhau mới
đúng.” Ngữ khí của Hoa Phi dù thân thiết nhưng có thể nghe được ý trào
phúng rất nồng.
Yên Nhiên mặc kệ loại đâm sau lưng này, không có nghĩa Mạc Bình U không để
ý. Quả nhiên, nàng ta lạnh lùng châm chọc: “Bản cung và Mạc Quý Nhân thế nào không phiền Hoa Phi nương nương quan tâm.”
Nhưng hôm nay Mạc Bình U đã không còn là Mạc Phi được sủng ái lúc trước, nếu
là khi đó có lẽ Hoa Phi còn nể mặt nàng ta hai phần, không tính toán
chuyện này, nhưng hiện nay, “Mạc Chiêu Dung to gan, nói chuyện với bản
cung không quy không củ, thế nào? Vừa bị Hoàng Thượng giáng chức còn
chưa nhận được bài học? Còn dám làm càn như thế ở Vĩnh Khang Cung?”
Mạc Bình U vừa nghe tới chuyện giáng chức lửa lại càng lớn, nàng ta vốn là
người tâm tư kín đáo, nhưng từ khi Mạc Yên Nhiên vào cung, tính tình
nàng ta không thể kiềm chế, nay càng thêm vô lý: “Bản cung chỉ đang luận sự, huống hồ đây là Vĩnh Khang Cung, còn chưa tới lượt Hoa Phi nương
nương làm chủ. Hoàng Hậu nương nương còn chưa nói gì, sợ là chính Hoa
Phi nương nương ngài mới là không có quy củ.”
“Xì.” Thục Phi kia ra tiếng, nhất thời cả điện đầy người mà không ai dám mở
miệng. Một lát sau Thục Phi kia mới chậm rì rì nói, “Bản cung đã lâu
không gặp Mạc muội muội và Hoa Phi. Không ngờ lần này gặp Mạc Phi muội
muội đã biến thành Mạc Chiêu Dung.” Nàng lại cười thở dài, “Các ngươi
cũng đừng trách bản cung xen vào việc người khác, dù sao bản cung cũng
là người cũ trong cung nên phải nhắc nhở các ngươi một câu, thôi trò mèo khắc khẩu ngày hôm nay đi, các ngươi diễn không mệt nhưng bản cung nhìn phiền rồi.”
Thục Phi nói chuyện không có nửa câu nể tình, có lẽ ngồi trên địa vị cao đã
quen, gương mặt rõ ràng chỉ có chút thanh tú nhưng khi nói những lời
không chút khách khí này lại có thể chèn ép cả phòng. Quả nhiên, ngay cả Hoa Phi và Mạc Bình U ngày thường kiêu ngạo cực kỳ cũng không tiếp lời.
Thục Phi xoay đầu về phía Mạc Yên Nhiên, tay chỉ nàng, “Đây là Mạc Quý Nhân mới tấn chức?”
Mạc Yên Nhiên vội vã đứng lên: “Thưa Thục Phi nương nương, chính là thiếp
tỳ.” Thấy nàng ta gật đầu Mạc Yên Nhiên mới ngồi xuống.
Lại nghe Thục Phi kia nói tiếp: “Khi tuyển tú bản cung không thể đi cùng
Hoàng Thượng, hôm nay xem ra bỏ lỡ không ít muội muội, Giang Bảo Lâm
kia, rồi cả Mạc Quý Nhân nữa. Thật là người người kiều diễm, lại niên kỷ như hoa, chẳng trách Hoàng Thượng đều rất sủng ái hai người các ngươi.”
Mạc Yên Nhiên biết không thể đắc tội Thục Phi, lập tức khiêm tốn cúi đầu:
“Nương nương mới xinh đẹp như hoa, thiếp tỳ không dám nhận lời khen của
nương nương.”
“Xì.” Thục Phi kia cười khẩy, “Ngươi đừng diễn trò trước mặt bản cung, chỉ sợ ngươi cũng hận chết bản cung mới đúng. Nghe nói ban đêm mấy ngày trước, Hoàng Thượng từ trong cung của ngươi đi ra?”
Mọi người đều cười trào phúng nhìn bề phía Mạc Yên Nhiên. Tuy họ đã châm
chọc khiêu khích vài lần nhưng dù sao Hoàng Thượng không phải tới cung
của bọn họ, nên cũng không tiện nhắc tới Mạc Yên Nhiên nữa. Còn hôm nay, Hoàng Thượng tới cung của Thục Phi nương nương, do nàng ta nói ra không phải như trực tiếp tát lên mặt Mạc Yên Nhiên sao? Cũng chỉ có Thục Phi
dám nói thẳng như thế, người khác thế nào cũng sẽ kiêng kỵ Mạc Yên Nhiên là tân sủng của Hoàng Thượng. Dù sao nhiều năm qua, ngoại trừ Thục Phi, ít có phi tử nào liên tục thị tẩm năm ngày. Hiện nay không biết Mạc Yên Nhiên sẽ đáp lại thế nào.
Thế nhưng Mạc Yên Nhiên dường như không giận, ngược lại cười dịu dàng nhìn
Thục Phi: “Đúng vậy, ngược lại phải cảm tạ nương nương giúp đỡ hầu hạ
Hoàng Thượng nữa. Thiếp tỳ nào dám hận nương nương, hậu cung này lẽ nào
không phải mưa móc chia đều sao, tuy ngày đó Hoàng Thượng lật thẻ tên
của thiếp tỳ, nhưng có thể chia mưa móc cho Thục Phi nương nương, thiếp
tỳ cũng là...” Nàng quay đầu hướng về phía Hoàng Hậu cười, “Cũng là
không phụ sự dạy bảo mỗi ngày của Hoàng Hậu nương nương.”
Phi tử khác chỉ cảm thấy ê muốn rụng răng, Mạc Quý Nhân này cực kỳ không
biết xấu hổ, ngày ngày bám lấy Hoàng Thượng hôm nay còn biết nghĩ tới
mưa móc chia đều? Nàng nghĩ người khác không biết xấu hổ hay nghĩ Thục
Phi nương nương này dễ bắt nạt?
Thục Phi nương nương dường như không bị chọc giận, nhàn nhạt nhìn nàng một
chút: “Cũng không tệ lắm, cái miệng biết nói chuyện đấy. Thế nhưng,
trong lòng bản cung không có mưa móc hay không mưa móc, bản cung chỉ
biết...” Nàng nhấp một ngụm trà, lúc này mới lộ ra vẻ mặt trào phúng cho Mạc Yên Nhiên, “Bản cung thậm chí không cần sai người đi mời, Hoàng
Thượng cũng tới cung của bản cung. Chuyện này, không phải một tiểu Quý
Nhân như ngươi có thể học được.”
“Nương nương hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, thiếp tỳ còn trẻ, đương nhiên
không thể so với nương nương. Chỉ mong khi thiếp tỳ tới niên kỷ kia của
nương nương, nương nương cũng đừng quên chỉ giáo mới được.”
Không khí trong Vĩnh Khang Cung giống như đông cứng lại, ngay cả Hoàng Hậu
cũng không mở miệng nói chuyện. Lúc này Thục Phi mới ngồi thẳng nhìn
nàng, tiện tay quăng vỡ cái chén, “Làm càn.”
“Thục Phi.” Hoàng Hậu nhíu mày, “Sao ngươi cũng ồn ào với muội muội mới tới?”
“Hoàng Hậu nương nương, lẽ nào bây giờ ngay cả một Quý Nhân bản cung cũng động không nổi?”
“Thục Phi, nếu chuyện này xảy ra trong cung của bản cung, đương nhiên không
phiền ngươi xử lý.” Hoàng Hậu vẫy tay, “Người đâu, Mạc Quý Nhân lấy hạ
phạm thượng, phạt hai tháng tiền tiêu vặt, triệt thẻ tên nửa tháng.”
Thấy Thục Phi cười nhạt đang muốn mở miệng, nàng ngắt lời nói trước,
“Thục Phi, cho dù Hoàng Thượng sủng ngươi, ngươi cũng đừng quên bản cung mới là Hoàng Hậu. Chờ một ngày Hoàng Thượng muốn phế bản cung ngươi hãy tới cãi lời bản cung.” Người sáng suốt đều nhìn ra Hoàng Hậu muốn bảo
vệ Mạc Quý Nhân.
Thục Phi giật giật khóe môi: “Thần thiếp không dám, nếu Hoàng Hậu nương
nương đã xử lý thì bản cung cũng thôi. Có điều ta nói Mạc Quý Nhân này.” Nàng lại lộ ra vẻ mặt cười như có như không, “Tinh thần nghé con không
sợ hổ rất đáng biểu dương, chỉ là phải nhìn rõ đối tượng rồi hãy ra
tay.”
Mạc Yên Nhiên không đáp nàng, cúi đầu lộ ra một nụ cười.
Khi mọi người đã đi hết, Tập Hương cô cô quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu đấm
chân cho nàng, có chút khó hiểu hỏi: “Vì sao hôm nay Hoàng Hậu nương
nương muốn bảo vệ Mạc Quý Nhân kia? Đối kháng trực diện với Thục Phi
nương nương sợ rằng không phải chuyện tốt.”
Hoàng Hậu không đáp lại nàng, ngược lại nhớ tới sáng sớm hôm nay, khi trời
còn chưa sáng, Mạc Quý Nhân đã tới. Nàng vừa đến đã quỳ thẳng xuống,
“Thiếp tỳ cầu xin ân điển của nương nương.”
Hoàng Hậu chỉ cảm thấy kinh ngạc, nâng nàng dậy, sau đó cho người hai bên lui xuống: “Hiện nay ngươi đang được sủng ái, sao lại cầu ân điển của bản
cung?”
Chỉ thấy Mạc Quý Nhân kia dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng: “Nương
nương, thiếp tỳ liên tục thị tẩm nhiều ngày, sợ rằng ít hôm nữa Thục Phi nương nương sẽ tới Vĩnh Khang Cung thỉnh an ngài.”'
Nàng đương nhiên hiểu ý của Mạc Yên Nhiên, nhíu mày nói: “Ngươi muốn bản cung giúp đối phó Thục Phi?”
“Nương nương, chuyện khác thiếp tỳ không nói, chỉ biết rõ nương nương không có địch ý với thiếp tỳ như những nương nương khác, hơn nữa chuyện này cũng chỉ có nương nương mới giúp được thiếp tỳ.”
“Ngươi nói xem là chuyện gì.”
“Xin nương nương triệt thẻ tên của thiếp tỳ nửa tháng.”
Chỉ có như vậy mới có thể bày tất cả tới trước mặt Hoàng Thượng, một cách trực tiếp nhát, chính diện nhất.