“Hoàng Thượng, Kính Sự phòng đưa thẻ tên đến ạ.”
Thẩm Sơ Hàn đang đọc tấu chương về dịch bệnh mới trình lên, đầu không thèm ngẩng nói luôn: “Đi Di Hoa Cung.”
“Xin hỏi Hoàng Thượng muốn tới chỗ Chiêu Viện nương nương hay là...”
“Tới chỗ Mạc Quý Nhân.” Lúc này Thẩm Sơ Hàn mới ngẩng đầu kỳ quái nhìn Ninh
An, rồi lại tìm trên khay xếp thẻ tên: “Sao thế? Hôm nay thân thể Mạc
Quý Nhân không khỏe à?”
Ninh An đáp: “Thưa bệ hạ, không phải, chỉ là hôm nay Mạc Quý Nhân bị Hoàng Hậu nương nương triệt thẻ tên.”
Thẩm Sơ Hàn ném bút, xoa lông mày: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Thưa bệ hạ, nô tài nghe tiểu thái giám Vĩnh Khang Cung nói, sáng sớm hôm nay khi các vị chủ tử thỉnh an, Mạc Quý Nhân và Thục Phi nương nương nổi
lên tranh chấp, Thục Phi nương nương muốn tát Mạc Quý Nhân, bị Hoàng Hậu nương nương ngăn cản, sau đó Hoàng Hậu nương nương đã hạ chỉ triệt thẻ
tên của Mạc Quý Nhân.”
Mạc Yên Nhiên và Thục Phi nổi lên tranh chấp? Hắn thản nhiên nói, “Vậy thì thôi.”
“Vâng.” Ninh An khom người trả lời, “Hoàng Thượng nói thôi.”
Cách ngày bị triệt thẻ bài đã ba ngày, Hoàng Thượng quả nhiên nể mặt Thục
Phi và Hoàng Hậu nương nương, chưa từng đặt chân vào Di Hòa Điện. Trong
lòng Mạc Yên Nhiên lại cực kỳ sáng tỏ, Hoàng Thượng nhất định sẽ không
tới Di Hòa Điện của nàng, mặt mũi Hoàng Hậu là thứ nhì, sợ là Hoàng
Thượng không muốn làm Thục Phi phật lòng. Trong lòng nàng tính như vậy,
nhưng không biết Hoàng Thượng có nghĩ thế không.
Buổi tối ngày thứ năm, “Hoàng Thượng giá lâm.”
Mạc Yên Nhiên giật mình, vội vàng đi tới cửa khom gối: “Thỉnh an Hoàng Thượng.”
“Dậy đi.” Thẩm Sơ Hàn hiếm khi nào không vươn tay kéo nàng mà một mình đi vào nội điện.
Mạc Yên Nhiên trong lòng không hiểu, liền xua tay bảo nhóm nô tài hầu hạ
lui xuống, chính mình đi qua: “Hoàng Thượng đã dùng bữa tối chưa?”
“Ừ, dùng rồi. Nàng cũng đừng đứng nữa, ngồi đi.”
Nàng chỉ ngồi xuống mà không trò chuyện, một lát sau Thẩm Sơ Hàn mới mở
miệng hỏi nàng: “Trẫm vẫn chưa tới đây, chưa có thời gian hỏi nàng, ngày ấy nàng và Thục Phi vì sao mà tranh chấp?”
Hiện nay, trong lòng Mạc Yên Nhiên đã có đánh giá đại khái về ý tứ của Hoàng Đế đối với Thục Phi, lại không muốn một mình nhận lỗi, cũng không biết
phải đáp thế nào mới không chọc giận hắn, đang do dự thì hắn lại nói:
“Đừng cố kỵ nọ cố kỵ kia nữa, trẫm hỏi nàng, nàng cứ yên tâm đáp là
được.”
“Vâng.” Mạc Yên Nhiên cắn môi dưới, quyết định cược một phen, “Ta... Ngày ấy
những chuyện Thục Phi nương nương nói tuy đều là sự thực, thế nhưng dù
sao thiếp tỳ cũng mới vào cung, trước mặt nhiều người như vậy... Thiếp
tỳ nào chịu được. Tuy thiếp tỳ biết tranh cãi với Thục Phi nương nương
là không nên, chỉ là khi đó thật sự buồn bực.”
Dù đã biết được chuyện ngày ấy, nay nghe nàng nhắc lại trong lòng cũng
thoáng có chút không thoải mái, hắn xoa đầu nàng: “Được rồi, chuyện này
là lỗi của trẫm, không phải hôm nay trẫm đã tự mình tới bồi tội với nàng đây sao?”
Nàng ngẩng đầu: “Hoàng Thượng không phải tới bồi tội với thiếp tỳ, Hoàng
Thượng chỉ sợ thiếp tỳ nói gì đó đắc tội Thục Phi nương nương, khiến
nương nương không vui nên mới tới trách cứ thiếp tỳ.”
Trông nàng cẩn thận nhìn hắn, nhỏ giọng “thiếp tỳ thế nọ, thiếp tỳ thế kia”,
hắn càng cảm thấy không chịu được, nhấn mạnh nói: “Nói chuyện bình
thường.”
Mạc Yên Nhiền thầm thích, Hoàng Đế này có điểm M*, đoan chính nói chuyện
với hắn thì hắn lại thấy không thoải mái. Có điều Mạc Yên Nhiên không
biết là, Thẩm Sơ Hàn chỉ vì nhớ nàng là Mạc Yên Nhiên mới bằng lòng nghe nàng dí dỏm ta này ta kia, nếu là người khác không thiếu được bị trị
tội bất kính.
*M trong SM, viết tắt của Sadist & Masochist (Người bạo dâm và người khổ dâm), tóm lại là thích bị hành hạ :v
Vì vậy, Mạc Yên Nhiên bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: “Hoàng Thượng vừa đến
đã lạnh lùng với ta, ta tưởng Hoàng Thượng giận ta. Nói chuyện quy củ
Hoàng Thượng còn trách ta.”
Thẩm Sơ Hàn nghe mà vui mừng, ôm nàng lên đùi hôn cái miệng nàng: “Khanh Khanh đang trách trẫm đấy à?”
Nàng nhào tới bắt được đầu lưỡi hắn kéo sang chỗ mình cắn khẽ một cái mới
buông ra: “Là chính lang quân luôn không tới gặp ta, lòng ta rối loạn.”
Thẩm Sơ Hàn bị nàng khơi lên trong mắt đầy lửa, tay bao lấy hai bên mềm mại
kia: “Đừng rối loạn, rối loạn gì đó trẫm trị tốt nhất. Nào, để trẫm xem
cho nàng một cái.”
Mạc Yên Nhiên càng nằm sâu vào trong lòng hắn, như tránh đi cánh tay hắn,
càng giống như đón ý nói hùa thân thể hắn, cánh tay ngọc như ngó sen ôm
hắn: “Đi lên giường, đi lên giường.”
Thẩm Sơ Hàn ôm lấy nàng, cười nói: “Xem ra Khanh Khanh chờ không kịp rồi.”
Hai ba cái đã cởi hết ngoại trừ cái yếm và quần trong của nàng, nàng
xoay người chui vào ổ chăn, giọng nói có chút hờn dỗi: “Lang quân cũng
phải cởi mới được lên.”
Thẩm Sơ Hàn nào chịu được nàng cố sức quyến rũ, theo nàng chui vào, trong
chăn đen kịt chỉ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể nàng, ánh mắt
càng tối, cũng không biết mò phải chỗ nào, chạm vào tay đều là non mềm
trơn trượt, một lúc lâu mới bắt được tay nàng: “Nào, Khanh Khanh cởi cho trẫm.” Kéo bàn tay nhỏ của nàng tới trước ngực mình, Mạc Yên Nhiên chỉ
nghĩ phải cởi giúp hắn, nào có nghi ngờ gì, ai ngờ cánh tay bị hắn đè
lại. Thẩm Sơ Hàn chui vào cần cổ nàng, hít sâu một hơi, “Xem trẫm bắt
được gì này.” Tay thì nhanh chóng đi xuống, cảm thấy dính dính, nàng còn chưa ướt đẫm, nhưng bản thân hắn đã cứng không chịu được.
“Khanh Khanh, Khanh Khanh.” Hắn đành phải hôn nàng, một tay ôm lấy một bên
ngực nàng xoa bóp mạnh, cách cái yếm cũng có thể cảm giác được nàng nhạy cảm dựng thẳng lên. “Khanh Khanh mau ướt chút, lang quân sắp không nhịn được nữa.”
Mạc Yên Nhiên ở hiện đại cũng chưa từng nghe những lời nói trắng trợn như
thế, xấu hổ đến toàn thân nóng bừng, ánh mắt lơ đãng như chỉ nhìn hắn,
mơ mơ màng màng kêu: “Lang quân, lang quân.”
Thẩm Sơ Hàn cuối cùng không kiềm chế được, nhấc chân nàng lên chạy ào vào,
nhất thời đụng Mạc Yên Nhiên thẳng tới đầu giường. Mạc Yên Nhiên chỉ
biết bám chặt lấy vai hắn, đôi chân bị hắn nhấc lên lắc lư trong không
trung, không biết Thẩm Sơ Hàn đụng vào chỗ nào, toàn thân co rúm lại.
Thẩm Sơ Hàn bị nàng kẹp đến mức hít sâu một hơi, trong lòng biết là chỗ
này, càng dùng sức đánh về chỗ kia. Mạc Yên Nhiên run rẩy, miệng không
biết đang thì thào cái gì, không biết là nhanh hơn hay chậm hơn.
Đến cuối cùng, trên mặt nàng không biết là mồ hôi hay là nước mắt, cổ họng khàn khàn làm nũng: “Lang quân hư hỏng.”
Thẩm Sơ Hàn chạy nước rút rồi mới phóng xuất trong cơ thể nàng, không đi ra, chỉ chầm chậm xoa ngực nàng: “Hư hỏng chỗ nào? Bây giờ, lòng Khanh
Khanh còn rối loạn không?”
Mạc Yên Nhiên mệt cực kỳ, trách hắn một tiếng: “Lang quân không đi ra? Thiếp tỳ không ngậm được.”
Thẩm Sơ Hàn yêu cực kỳ dáng vẻ bây giờ của nàng, không nhịn được lại hôn
khóe miệng nàng: “Khanh Khanh ngủ đi, ngủ đi tự nhiên sẽ ngậm được.”
Mạc Yên Nhiên thầm mắng vô số câu thô tục trong lòng, kết quả vẫn là vùi
đầu trong lòng hắn: “Lang quân hư hỏng.” Chân thì vẫn quấn trên lưng hắn như thường. Thẩm Sơ Hàn thở dài, thầm nghĩ tự làm bậy không thể sống,
rồi cũng ôm nàng nặng nề ngủ.
Mạc Quý Nhân bị triệt thẻ tên được Hoàng Thượng sủng hạnh, Hoàng Thượng
trực tiếp không nể mặt Hoàng Hậu cũng là hiếm có. Vừa lúc Thẩm Sơ Hàn
nhận được tin tức bệnh dịch ngày càng tốt lên, thật sự cả cơ thể và tâm
trạng đều tốt tới cực điểm, hạ lệnh người trong hậu cung không mắc lỗi
lớn đều đặt lại thẻ tên, cấm túc đều miễn. Người trong hậu cung đều
biết, Hoàng Thượng đang tìm cớ để thả Mạc Quý Nhân ra.
Những ngày yên bình qua chưa lâu lại có tin tức truyền ra, Mạc Quý Nhân được
thánh sủng lại liên tục thăng hai cấp, chạy thẳng tới Tiệp Dư chính tứ
phẩm. Chủ tử mới tiến cung chưa đầy hai tháng đã thăng liên tục bốn cấp, chẳng trách người hậu cung để mắt vài phần.
Vì vậy Mạc Yên Nhiên đã am hiểu sâu sắc đạo lý sinh tồn của hậu cung, không có gì ngoài giẫm lên người khác để thượng vị.
Nàng vì bị đường tỷ tỷ nhà mình bạt tai một cái mà nhận hoàng ân thăng liền
hai cấp, hôm nay vì bị Triệu Dung Hoa khiêu khích lại tăng hai cấp nữa.
Nàng chỉ có thể ở trong lòng cảm ơn Triệu Dung Hoa kia, dù lần nữa đẩy
nàng tới đầu sóng ngọn gió, nhưng hẳn là sắp tới không ai muốn tùy tiện
trêu chọc nàng.
Còn Thục Phi. Nét mặt Mạc Yên Nhiên sa sầm xuống, sớm muộn cũng có một ngày.
Chuyện này nói tới cũng khéo, chỉ là đã hai ngày Hoàng Thượng chưa đặt chân
vào hậu cung, cũng đã hai ngày chưa gặp Mạc Yên Nhiên, ngày ấy cố tình ở Ngự Hoa Viên đụng phải nàng. Nếu chỉ gặp mình Mạc Yên Nhiên thì coi như có duyên phận, vừa vặn lại gặp Mạc Yên Nhiên quỳ trên mặt đất.
Mạc Yên Nhiên ghét nhất là đụng phải phi tử to to nhỏ nhỏ sau khi ra khỏi
Vĩnh Khang Cung, cũng không phải vì chướng mắt bọn họ, mà vì không tránh được phải ứng phó nên sinh ra phiền chán. Cho nên, năm ngày thì có ba
ngày là đổi tuyến đường vòng qua Ngự Hoa Viên, tuy hơi xa một chút nhưng hơn ở chỗ yên tĩnh. Hôm nay cố tình khéo thế, gặp phải Triệu Dung Hoa.
Nói đến Triệu Dung Hoa này, vốn cũng từng được sủng, còn từng mang thai,
chỉ ngóng trông sinh hoàng tử, công chúa là lên tới Tần, chiếm chủ vị
một cung, nuôi nấng con mình. Nhưng hậu cung này là nơi ăn thịt người,
chỉ vô ý một chút là sảy thai, Thẩm Sơ Hàn thấy nàng sảy thai có điểm
thương tiếc, đáng tiếc Triệu Dung Hoa này được voi còn đòi tiên. Hoàng
Đế bệ hạ vốn mất một đứa nhỏ tâm trạng đã không hài lòng, ngươi còn luôn nhắc đến, vì vậy phần thương tiếc này duy trì một thời gian vô cùng
ngắn, Hoàng Đế bệ hạ đã chậm rãi quên có một người như thế tồn tại.
Hoàng Đế bệ hạ quên không có nghĩa là nàng ta không tồn tại, tốt xấu gì nàng
ta cũng là một Dung Hoa, không cao không thấp, tuy không phải chủ vị
nhưng xử lý loại tiểu Quý Nhân như Mạc Yên Nhiên là không nói chơi.
Mạc Yên Nhiên không biết cuộc sống lúc trước của nàng ta đặc sắc đến thế,
chỉ biết nàng ta là một Dung Hoa không được sủng. Tất nhiên thôi, khi
Dung Hoa kia gào thét bảo nàng quỳ xuống, Mạc Yên Nhiên đại khái đã biết vì sao nàng ta không được sủng. Lần trước Mạc Bình U bảo nàng quỳ xuống vì Mạc Bình U còn ở trên phi vị, nàng thì mới thị tẩm. Nhưng hôm nay,
hậu cung đều biết Mạc Yên Nhiên nàng là tân sủng của Hoàng Đế, Triệu
Dung Hoa này còn không biết điều xông lên.
Mạc Yên Nhiên là đứa bé lớn lên dưới là cờ đỏ, khi đôi mặt với Hoàng Đế còn ngươi ngươi ta ta nói lung tung, tới cổ đại cũng ghét nhất quy củ cứ
động cái là quỳ xuống. Giờ Triệu Dung Hoa bảo nàng quỳ xuống, nàng tự
biết hiện nay còn chưa được sủng ái đến mức khinh thường cả hậu cung,
nhưng, “Không biết thiếp tỳ phạm lỗi gì?”
Triệu Dung Hoa kia tự nhiên biết nàng là tân sủng, nhưng nàng ta bị thánh
thượng quên quá lâu, nay lại thấy Mạc Yên Nhiên này không tôn kính mình, rõ ràng chỉ là một Quý Nhân còn hoàn toàn không để mình vào mắt: “Làm
càn, ta bảo ngươi quỳ xuống còn cần lý do à!”
Mạc Yên Nhiên đang định nói gì thì thấy Thư Nhu kéo tay áo mình, nàng cúi
đầu nhìn thấy có người tới từ xa xa. Nàng nảy ý đồ, thẳng tắp quỳ xuống: “Thiếp tỳ không biết làm sai cái gì chọc Dung Hoa tức giận.”
Hoàng Đế tới gần vừa vặn nhìn thấy một màn này, Triệu Dung Hoa kia vênh mặt
đứng, Mạc Yên Nhiên cúi đầu quỳ, vẻ mặt khó thấy, lại nghe Triệu Dung
Hoa nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Ngươi mới vào cung không ai dạy phải không? Nương nương cao hơn ngươi một cấp bảo ngươi quỳ thì ngươi cứ quỳ xuống là được, nói nhiều cái gì. Ngươi nhận hết Hoàng Thượng sủng ái
thì sao, đừng nói hiện giờ ngươi chỉ là một Quý Nhân, cho dù ngày mai
ngươi được thánh sủng phong Sung Nghi, nhìn thấy ta vẫn phải hành lễ.
Hôm nay ta ở trên ngươi thì phải dạy dỗ ngươi, mới là Quý Nhân đã không
biết quy củ, sau này còn muốn lật trời nữa à?”
Mạc Yên Nhiên tất nhiên thấy rõ góc áo choàng màu vàng hoàng kim, đầu cúi càng thấp: “Thiếp tỳ không dám...”
Thẩm Sơ Hàn thấy nàng như vậy không nhịn được đau lòng. Ở trước mặt hắn nàng còn hờn dỗi ta ngươi nói chuyện, biết làn da nàng mềm mại, nhéo một cái là xanh tím, hắn cũng không bắt nàng quỳ, ngay cả lên giường cũng vạn
phần cẩn thận. Nay lại bị một nữ nhân thấp vị ép quỳ trên mặt đất, ăn
nói khép nép, ngữ khí đã không còn thanh xuân hoạt bát lúc trước. Hắn
không kiềm chế được phải bước ra ngoài: “Trẫm thấy Triệu Dung Hoa có vẻ
am hiểu cung quy, không biết có phải cũng muốn dạy dỗ cả trẫm một phen
không?”
Triệu Dung Hoa quay ngoắt đầu lại thấy Hoàng Đế đi qua thảm cỏ xanh, dường
như đã không nhớ nổi đã bao lâu nàng không gặp hắn, hắn vẫn anh tuấn như trước, không, dường như càng ổn thỏa bình tĩnh hơn trước. Nàng đang
định dịu dàng quỳ gối đã nghe hắn liên thanh chỉ trích. Sau đó thấy hắn
vòng qua, nâng cô gái quỳ trước mặt, nhỏ giọng hỏi nàng ta, dáng vẻ kia
ngay cả khi nàng được sủng ái nhất cũng chưa từng thấy. Nàng chỉ nhớ khi nàng được sủng ái, mỗi khi hắn tới cung của nàng, tuy gọi nàng ái phi
mà vẻ mặt vẫn thường xuyên mang chút phiền chán. Nào có như hắn hôm nay, chăm chú nhìn Mạc Quý Nhân kia.
Sau đó hắn quay lại nhìn nàng, vẻ mặt lạnh nhạt không kiên nhẫn, “Ninh An,
soạn chỉ, phong Mạc Quý Nhân làm Tiệp Dư tứ phẩm.” Rồi lại cúi đầu nhìn
Triệu Dung Hoa đang nửa quỳ, “Như vậy Triệu Dung Hoa đã hài lòng chưa?
Mạc Tiệp Dư sợ là không tới lượt ngươi dạy dỗ rồi. Giữ bổn phận của
mình, đừng không biết mình là ai!” Câu cuối cùng gần như trách cứ, nàng
ngây người một lát rồi thấy người đàn ông mặc hoàng long bào dắt tay
nàng kia đi xa, gió cuốn tới tiếng nói dịu dàng của hắn: “Khanh Khanh,
đầu gối có đau không?”
“Đau, trở về lang quân xoa giúp ta đi.”
Khanh Khanh, lang quân.
Triệu Dung Hoa đứng thẳng dậy, không nhịn được cười ra tiếng, cười chảy cả nước mắt.
Khanh Khanh, lang quân.
Đế vương xưa nay bạc tình, không biết Mạc Tiệp Dư ngươi, Khanh Khanh trong lòng hắn, sẽ được sủng ái bao lâu.