Đây là lần đầu tiên Mạc Yên Nhiên nghe được tên của Đức Phi, nàng ta tên
Mạc Chỉ Vi. Cũng họ Mạc, thậm chí còn mang gương mặt tương tự Mạc Yên
Nhiên quỳ ở đó. Vừa rồi khi Đức Phi sẵng giọng, ngay cả Mạc Yên Nhiên
cũng hoảng hốt sao lại giống mình đến thế. Trên mặt nàng ta không có dấu vết của sự thản nhiên như khi đi hành cung, cũng không có dấu vết hóa
trang, mới nhìn nếu nói là giống Mạc Yên Nhiên thì càng giống Mạc Bình U hơn. Dù nàng không biết che che lấp lấp như vậy để làm gì, nhưng hiện
giờ nàng không thể nhắm mắt làm ngơ ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía
nàng của Lục Thanh Vu
Nàng buông chén trà thấp giọng hỏi, “Lục Tu Nghi làm gì thế? Trên người thần thiếp nở hoa à?”
Lục Thanh Vu cười, cũng nhẹ giọng đáp nàng, “Chỉ cảm thấy trong cung này
rất thú vị thôi.” Nàng ta vươn tay chạm vào tay áo Mạc Yên Nhiên rồi nói tiếp, “Đức Phi, Hiền Phi nương nương và ngươi đều có quan hệ phải
không? Nhìn thấy các ngươi nên đoán trước rồi mới phải.” Nàng ta lại khe khẽ nở nụ cười, “A, đều họ Mạc cả. Xem ra sở thích của bệ hạ không dễ
dàng thay đổi nhỉ.”
Sắc mặt Mạc Yên Nhiên đương nhiên không dễ coi, nàng nhịn lắm mới không bốc lửa trước mặt Hoàng Hậu, đổi một gương mặt tươi cười quay sang, “Lục Tu Nghi nói có lý, dù bệ hạ có sửa thế nào thì hình như cũng không thích
kiểu như ngươi.” Nàng cầm lấy tay áo Lục Thanh Vu, nếu không nàng ta sẽ
phất tay áo bỏ đi trong khi phía trên, Hoàng Hậu vẫn còn hỏi kỹ càng
tình hình của Đức Phi, “Tu Nghi nương nương đừng giận, thế nào? Bị ta
nói trúng chỗ đau nên khó chịu chết được à? Đúng rồi, thần thiếp thật là ngu muội, cho rằng chỉ có thần thiếp biết cơ, hẳn là không ai rõ ràng
hơn Lục Tu Nghi mới đúng, ngài nên cảm ơn ngài có phụ thân tốt đấy. Nếu
không, thần thiếp sẽ hoài nghi cái chết của Hoa Thanh Thường có liên
quan lớn đến ngài ấy chứ!”
“Ngươi!” Lục Thanh Vu giật mạnh tay áo về, lại một cái cốc nữa rơi vỡ, Mạc Yên
nhiên từ đáy lòng cảm thấy thật có lỗi với Đức Phi, bọn họ đến là cốc
trong phòng nàng ta bị đập vỡ không ít.
Hoàng Hậu cũng nhìn qua, hỏi, “Lục Tu Nghi, sao lại thế này?”
Lục Tu Nghi biết đã sập bẫy Mạc Yên Nhiên, nhưng nàng phải nói thế nào, bị
Di Tần châm chọc? Nàng lập tức đứng lên sửa lại biểu cảm trên mặt, bình
tĩnh đứng lên nhún gối, nhìn thoáng qua Mạc Yên Nhiên, đột nhiên nở nụ
cười, “Thưa nương nương, vừa rồi Di Tần nói với thần thiếp, nàng ta cảm
thấy Đức Phi nương nương thủ đoạn cao minh, còn nói Thục Phi nương nương thật dễ bị châm ngòi, cảm thấy buồn cười. Thần thiếp cảm thấy lời này
là đại bất kính, đang định khuyên nhủ thì không ngờ tính cách Di Tần quá nóng nảy, hất tay thần thiếp ra, còn làm vỡ chén của Đức Phi nương
nương.”
Nàng hít sâu một hơi như chịu nhục nhã rất lớn rồi mới nói tiếp, “Thần thiếp hành xử không phân biệt được tình cảnh là có lỗi, xin nương nương thứ
tội.”
Thanh Thiển đứng phía sau Mạc Yên Nhiên thấy nàng ta đổi trắng thay đen cũng
phải ngẩn cả người, chưa kịp để ý đến phản ứng của Mạc Yên Nhiên đã quỳ
xuống, “Hoàng Hậu nương nương, Lục Tu Nghi nói bậy...”
“Làm càn.” Lục Tu Nghi ngắt lời Thanh Thiển, “Nay nương nương hẳn đã tin
rồi, thần thiếp nào có nói xấu Di Tần, ngài xem ngay cả nha hoàn của
nàng ta cũng dám đứng ra nói xấu chủ tử, nàng ta là chủ tử còn có gì
không dám nói nữa.”
Thanh Thiển vào cung chưa lâu, bình thường luôn được Mạc Yên Nhiên giữ trong
cung bảo vệ, hôm nay vừa thay Thư Nhu ra ngoài đã bị người ta lợi dụng,
nàng cảm thấy rất có lỗi với chủ tử, nước mắt ngập trong vành mắt.
Mạc Yên Nhiên lúc này mới chậm rì rì đứng lên, không vội để ý tới bọn họ,
bảo Thanh Thiển đứng lên rồi mới đáp lời Lục Thanh Vu, “Lục Tu Nghi,
cung nữ của ta nhát gan, những cái khác không dám nói, còn mạo phạm chủ
tử? E là nàng không dám.”
“Di Tần, bây giờ ngươi lại định ăn nói bừa bãi trước mặt Hoàng Hậu nương
nương sao? Vừa rồi cung nữ của ngươi nói với bản cung...”
“Nói cái gì? Ta nói nàng sẽ không mạo phạm chủ tử, xin hỏi Lục Tu Nghi, ngài là chủ tử của nàng ta à?” Nàng nở nụ cười, mặc kệ vấn đề xưng hô, chỉ
biết mình nói được thoải mái, “À, hay là ngài cảm thấy chủ tử trong cung là chủ tử của tất cả nha hoàn? Ta đây có một tật xấu, chính là không
thích người của ta bị sai bảo như nô tài của người khác, là người của ta thì chỉ có thể là người của ta, chỉ tại nha đầu kia của ta quá nghe
lời, nhất thời chỉ nhớ ta là chủ tử.”
“Buồn cười, theo ý của ngươi, Hoàng Hậu nương nương và bệ hạ đều không phải
chủ tử?” Lục Thanh Vu phản ứng cực nhanh, lập tức đáp trả.
“Cái gì mà trẫm có phải chủ tử hay không?”
Bên ngoài không có người thông báo, khi bệ hạ đã bước vào cửa chính mọi
người mới phát hiện ra. Bọn họ đồng loạt đứng lên thỉnh an Thẩm Sơ Hàn,
hắn đi thẳng vào liền phát hiện Đức Phi còn quỳ, trên đất có ba cái chén vỡ. Hắn gọi đứng dậy, không chút e dè đi tới kéo Mạc Yên Nhiên, chờ
nàng đứng vững rồi mới đi lên trên ngồi xuống.
Hắn mặc kệ không hỏi chuyện Đức Phi, “Trẫm ở ngoài đã nghe thấy bên trong
rất náo nhiệt, tiếng Thanh Vu nghe thấy được từ rất xa, cái gì mà trẫm
và Hoàng Hậu không phải chủ tử?”
Lục Thanh Vu thấy hắn đối với Mạc Yên Nhiên như vậy, lại nghe hắn hỏi, nhất thời không biết hắn đã ở ngoài nghe được bao nhiêu, rồi thấy Thục Phi
cười như có như không ở đối diện nhìn nàng, nàng cực hối hận, đã biết
Thục Phi xấu tính thì không nên lấy Thục Phi ra làm quân pháo.
Nhưng nàng không còn cách nào, đành nói lại mấy lời vừa rồi một lần, nhắc lại cả lời của Mạc Yên Nhiên lần nữa. Có lẽ Thẩm Sơ Hàn đã biết đại khái
rồi, lúc này không hề giật mình, chỉ chỉ Mạc Yên Nhiên, “Nàng thật là,
cái gì cũng dám nói bậy.” Trong giọng nói hoàn toàn không có nửa điểm
trách tội.
Mạc Yên Nhiên trước tiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Thanh Vu rồi mới
chuyển qua đáp, “Bệ hạ chỉ nói xấu ta, ta nào có toàn nói bậy. Chỉ tại
nóng nảy nên nói sai thôi.”
Thẩm Sơ Hàn dường như cũng kinh ngạc nàng không thay đổi xưng hô trước mặt
người khác, hơi ngừng một giây nhưng không phản bác lời nàng, chỉ gật
đầu, “Được rồi, Di Tần đã nhận là nói sai rồi, Thanh Vu đừng truy cứu
nữa, tới cung Đức Phi cũng không phải vì so đo ai là cung nữ ai là chủ
tử.” Cứ thế nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua đoạn Lục Thanh Vu giá họa cho Mạc
Yên Nhiên, thậm chí Mạc Yên Nhiên còn không giải thích đôi câu.
Trong lòng nàng đắng ngắt, cảm thấy không cam lòng cãi lại một câu, “Đầu tiên Di Tần bất kính với Đức Phi nương nương và Thục Phi nương nương...”
Nàng còn chưa nói xong đã thấy Thẩm Sơ Hàn nhìn mình lần nữa, nhất thời cảm
thấy nói không ra lời, chợt nghe Thẩm Sơ Hàn cười lạnh, “Làm khó Lục Tu
Nghi còn nhớ được, việc này nếu là chuyện của Đức Phi và Thục Phi thì
các ngươi nói xem muốn xử trí thế nào.”
Đức Phi còn quỳ, nàng ta cúi đầu liếc nhìn qua Mạc Yên Nhiên, mở miệng
trước, “Thưa bệ hạ, Di Tần luôn kính trọng thần thiếp, thần thiếp không
tin nàng nói thần thiếp như thế, có lẽ Lục Tu Nghi nghe nhầm rồi.” Nói
là nghe nhầm chẳng bằng nói thẳng Lục Thanh Vu bịa chuyện.
Lục Thanh Vu trông chờ nhìn Thục Phi, Thục Phi nhìn Thẩm Sơ Hàn, nhìn một
lát mới nói, “Thần thiếp chưa nghe thấy gì hết, nào dám tùy tiện xử
trí.”
Hy vọng cuối cùng vụt tắt, Lục Thanh Vu chán nản tựa vào ghế, cảm thấy rất mệt mỏi, may mà Thẩm Sơ Hàn không nói chuyện với nàng ta nữa, chỉ nói
một câu, “Trẫm đến vì chuyện của Đức Phi, Hoàng Hậu nói cho trẫm xem đã
hỏi ra cái gì rồi?”
Hoàng Hậu lặp lại lời nói vừa rồi của Đức Phi một lần, Thẩm Sơ Hàn gõ tay vịn, “À, nói vậy là có người muốn độc hại Đức Phi?”
Đức Phi dập đầu, “Thần thiếp không dám, chỉ xin bệ hạ và nương nương làm rõ.”
Thẩm Sơ Hàn gật đầu, “Chuyện này là phải làm rõ, Hoàng Hậu hãy tra xét cẩn
thận. Nếu Đức Phi thật sự không liên quan tới vụ án giết cả nhà cung nữ
kia thì không tiện luôn giam cầm nàng.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Trẫm đã sai Đại Lý Tự Khanh điều tra chuyện này, đều là con dân của trẫm,
trẫm sẽ không dễ dàng tha cho thủ phạm, về phần chuyện khác.” Hắn như
nhìn thoáng qua Lục Thanh Vu, “Trẫm không muốn khơi lên nhiều chuyện,
Hoàng Hậu đứng đầu lục cung cũng phải biết làm thế nào quản nghiêm miệng đầy tớ mới được.”
“Thần thiếp tuân chỉ.”
Hắn đứng lên, mọi người đều cho rằng hắn bận rộn, lần này tới đây chỉ vì nể mặt thứ gọi là con dân thôi, ngay bây giờ sẽ về Cần Chính Điện. Không
ngờ hắn mới đi ra ngoài hai bước đã ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, còn chưa thấy rõ hắn nhìn ai hắn đã thản nhiên nói, “Còn không theo
mau?”
Chỉ thấy Mạc Yên Nhiên quay sang hành lễ với Hoàng Hậu rồi vội vàng đi về
phía hắn. Hắn đợi nàng một lát, trong thời gian ngắn ngủi này, ngay cả
bóng lưng hắn cũng dịu dàng, thấy Mạc Yên Nhiên tới phía sau mình hắn
mới cất bước ra ngoài lẫn nữa.
Phong Giáng Bạch nhìn bóng lưng hắn, và cả bóng lưng nàng.
Nàng thật là, cái gì cũng dám nói bậy.
“Bệ hạ đặc biệt tới tìm ta ư?” Thẩm Sơ Hàn vuốt ve bàn tay đã trèo lên tay
mình, nghĩ nghĩ rồi lại nắm lấy, khóe môi cong lên, “Lần này không phải, trẫm tới xem Đức Phi.”
“À.” Nàng ủ rũ cúi đầu, để hắn dắt đi, chỉ chậm rãi đi theo hắn.
Nàng như thế khiến Thẩm Sơ Hàn thấy buồn cười, đột nhiên dừng lại, nàng nhất thời không chú ý, nếu không phải Thẩm Sơ Hàn nắm tay nàng thì nàng đã
đi xa rồi. Hắn kéo nàng lại, vuốt chóp mũi nàng, “Thật sự cái gì cũng
dám nói, nếu trẫm đặc biệt tới cung Đức Phi tìm nàng thì có gì tốt cho
nàng đâu.”
“Chẳng cần gì tốt cả, ta chỉ cần biết bệ hạ tới tìm ta, ta vui vẻ thôi.” Nàng
chun mũi, rồi bĩu môi, nàng phát hiện mỗi lần nàng tỏ ra ngây thơ thì
Thẩm Sơ Hàn sẽ không còn cách nào với nàng. Thẩm Sơ Hàn không còn cách
nào với nàng thật, lập tức cười cười, “Đúng là trẻ con.”
Hắn dắt nàng đi tiếp, không phải hướng đi Di Hòa Điện, cũng không phải
hướng đi Vị Ương Cung, Mạc Yên Nhiên giật giật tay hắn, “Bệ hạ, chúng ta đi đâu thế?”
Hắn không để ý đến nàng, chỉ lo nói chuyện của mình, “Lời này, nói ở trước
mặt trẫm thì thôi, nếu bị người khác nghe thấy lại nói nàng không nể mặt Đức Phi ở ngay trong cung nàng ta. Nàng xem Lục Thanh Vu hôm nay chẳng
phải lấy nàng làm đầu đề câu chuyện...”
“Nào có.” Nàng không lễ phép ngắt lời hắn, thấy hắn không giận mới nói tiếp, “Cái gì gọi là bị lấy làm đầu đề câu chuyện, Lục Thanh Vu chỉ biết nói
bậy, đấy chỉ do nàng ta bịa ra thôi. Nàng ta là ai cơ chứ, loại lời nói
như thế ta nói lung tung với nàng ta làm gì.”
Thẩm Sơ Hàn bật cười, “Lúc đó nàng ở Đức Dương Cung không giải thích câu nào, còn tranh cãi thay cung nữ của nàng nữa kìa.”
Mạc Yên Nhiên đã biết hắn ở cửa nghe một lát, nàng hừ một tiếng, “Ta nói
hay không có gì quan trọng, chỉ là Lục Thanh Vu mà thôi.” Nàng thấy lông mày hắn nhếch lên liền ôm chặt lấy cánh tay hắn lấy lòng, “Thần thiếp
nói lỡ, ta là vì thấy lang quân đến, biết lang quân nhất định sẽ che chở ta đấy thôi.”
Thẩm Sơ Hàn cũng để tùy nàng, vỗ vỗ tay nàng nói, “Lần sau không được nói
lung tung, cái gì mà chỉ là, nàng ta tốt xấu gì cũng là Tu Nghi.”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Có điều rốt cuộc bệ hạ dẫn ta đi đâu?”
Giọng nói của Thẩm Sơ Hàn vang lên từ phía trước, “Dẫn nàng đi xem cung điện của nàng.”