Việc này truyền đến chỗ Thẩm Sơ Hàn rất nhanh, hắn nhớ tới lời nói đêm qua
của Mạc Yên Nhiên liền nở nụ cười, thì ra đã đào sẵn hố chỉ chờ trẫm
nhảy.
Trong lòng cũng có điểm giận Mạc Yên Nhiên, cảm thấy có chuyện nói thẳng
không được à, cứ muốn thăm dò hắn. Giận thì giận, nhưng vẫn thuận theo ý nàng mà sai bảo xuống.
Mới một buổi chiều mà ý chỉ của Thẩm Sơ Hàn đã truyền khắp hậu cung.
Lột bỏ phong hào Tĩnh Sung Nghi, giáng xuống Tần vị. Tĩnh Sung Nghi vốn họ
Lãnh, nàng ta không quá vừa lòng với họ của mình nên mới năn nỉ Thẩm Sơ
Hàn ban phong hào cho mình. Điểm ấy nàng ta giống Mạc Yên Nhiên.
Đáng tiếc nay nàng ta là Lãnh Tần, bỗng nhiên thấp hơn Mạc Yên Nhiên nửa
cấp. Người trong hậu cung đều hiểu, Di Tần không phải người có thể trêu
chọc. Ngươi chọc nàng không thoải mái nửa phần, nàng có thể trả lại cho
ngươi mười phần. Hôm nay Lãnh Tần chỉ muốn mượn thế của nàng một chút,
nàng lại không vui đến mức lột bỏ phong hào của người ta, đồng thời
giáng xuống khỏi cửu Tần.
Thẩm Sơ Hàn giận Mạc Yên Nhiên, cố ý lạnh lùng với nàng, nhưng trong lòng
lại luôn thắc thỏm nàng có ăn cơm hay không, có cáu kỉnh hay không, có
bị Lãnh Tần kia chọc giận nên nghỉ ngơi không tốt hay không. Hắn tự cảm
thấy bản thân cứ thế này là không được, lắc đầu quyết tâm xem tấu
chương.
Loáng thoáng nghe tiếng truyền đến, “Bệ hạ, Di Tần nương nương cầu kiến.” Hắn hơi sửng sốt, lấy lại tinh thần xong lại không nghe thấy gì nữa, hắn
ngẩn ra, hay là mình nghe lầm rồi? Lúc này, Ninh An ở ngoài cửa lại
thông truyền lần nữa, “Bệ hạ, Di Tần nương nương đến.”
Hắn đứng bật dậy, thân thể đụng phải bàn, bút son còn chưa đặt cẩn thận rơi xuống tấu chương, bôi bẩn một vết. Hắn không có tâm tư để ý, chỉ cảm
thấy tim đập cực nhanh, bước chân không ngừng hướng ra ngoài, hắn chỉ
cảm thấy hít thở không thuận. Khi hắn tự mình đẩy cửa ra liền nhìn thấy
nàng ung dung đứng ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghiêm mặt, vươn tay ngăn cản nàng định hành lễ, “Có chuyện gì không chờ được mà tự mình tới đây thế này?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên vươn tay giữ lấy tay hắn, cười với hắn,
giống như bầu trời đêm đột nhiên sáng bừng lên, “Ta nghĩ có lẽ lang quân còn chưa dùng bữa tối nên qua thăm chàng.” Nàng xoa nắn tay hắn, “Lang
quân đã dùng chưa?”
Nàng rất ít gọi hắn như thế trước mặt người khác, không hiểu sao hắn có chút vui vẻ, ừ một tiếng, “Vẫn chưa.” Hắn thấy cung nữ phía sau nàng cầm hộp thức ăn rất lớn, “Nàng thì sao?”
Nàng lắc đầu, “Ta cũng chưa, không có lang quân ta không muốn ăn.” Giọng nói có chút nũng nịu đáng yêu. Hắn biết rõ nàng đang giả vờ nhưng thật sự
sợ nàng không muốn ăn cơm, bị đói. Hắn thầm than một tiếng rồi kéo tay
nàng dẫn nàng vào. Ninh An đã sớm sai người dọn dẹp thiên điện, bày đồ
ăn Di Tần mang đến lên bàn.
Mạc Yên Nhiên tự mình hầu hạ Thẩm Sơ Hàn rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh
hắn, mình thì không ăn lại cứ luôn gắp cho hắn. Thẩm Sơ Hàn tặc lưỡi một cái, gõ cạnh bát nàng, “Nàng ăn của mình đi.”
Mạc Yên Nhiên nhìn hắn, “Nhìn lang quân ăn là ta no rồi.”
Thẩm Sơ Hàn không biết nói gì, cũng buông bát đũa, “Không phải đến để bảo
trẫm ăn cơm à? Cứ nhìn thế trẫm ăn làm sao? Nói đi, lại có gì yêu cầu
trẫm nữa?”
Nàng bĩu môi, “Ta nào có cái gì yêu cầu lang quân.” Nàng ngó sắc mặt hắn rồi mới nói tiếp, “Ta chỉ thấy lang quân không vui thôi mà, ta cũng không
cố ý chọc lang quân không vui.”
Thẩm Sơ Hàn cười cười nhìn nàng, “Hử? Vậy nàng nói xem nàng làm gì chọc trẫm không vui?”
Mạc Yên Nhiên hừ một tiếng, “Chỉ là chuyện lợi dụng lang quân khiến lang quân không vui thôi mà.”
Hắn ngẩn ra, vỗ tay nàng nói, “Bình thường không phải nàng luôn nói chính
mình rất thông minh à? Nay trẫm thấy cũng chỉ đến thế thôi.” Thấy nàng
quả nhiên mở to hai mắt nhìn mình, hắn cũng học nàng bĩu môi, “Trẫm nào
có so đo chuyện nàng có lợi dụng trẫm hay không, trẫm đã đồng ý chuyện
nàng muốn làm, chỉ cần không vi phạm quốc pháp.” Hắn nở nụ cười, “Nàng
cũng chẳng vi phạm quốc pháp gì được, thế thì nàng cứ làm thôi.”
“Vậy lang quân giận chuyện gì?”
“Trẫm giận nàng vì nàng muốn làm gì cứ nói thẳng với trẫm là được, ví dụ như
chuyện này, nàng trực tiếp nói với trẫm nàng không thích tần phi nào mấy ngày nay tới quấy rầy nàng, lang quân giúp ta đi. Vậy mà nàng còn quanh co thử trẫm…”
Nàng đột nhiên ngắt lời hắn, “Ta hiểu ý của lang quân, nhưng ta đã nghĩ rồi, nếu chuyện gì ta cũng hỏi lang quân, lang quân lại bận rộn, nào có
nhiều thời gian để nghe ta nói những chuyện lông gà vỏ tỏi này. Ta ngày
ngày dùng những chuyện này làm phiền lang quân, lang quân sẽ chê ta
phiền.”
Hắn nghiêm mặt nhìn nàng, “Quả thật, đối với những người khác thì điều nàng nói là đúng, nhưng Khanh Khanh, nàng không phải những người khác.” Thấy nàng khó hiểu, hắn xoa đầu nàng nói, “Ở trong lòng trẫm, những việc
nàng nói không phải lông gà vỏ tỏi, nàng thích bảo trẫm tự ta mặt giải
quyết thay nàng, trẫm cũng vui mừng. Chuyện hôm nay, trẫm giận cũng hơi
vô lý.” Hắn đỡ trán nở nụ cười, “Nếu nàng nghĩ vậy thì sau này nếu có
chuyện tương tự, tùy nàng giải quyết, được không?”
Mạc Yên Nhiên cầm bát lên ăn một miếng cơm, “Thật ra thỉnh thoảng ta muốn
bản thân trở nên lợi hãi một ít, nhưng tới trước mặt lang quân cuối cùng ta lại như một kẻ cố tình gây sự.”
Thẩm Sơ Hàn tự mình gắp đồ ăn cho nàng, dường như từ khi bắt đầu ở bên nàng, ăn không nói uống không nói gì đấy đều học một cách vô ích rồi, “Nàng
còn không phải là kẻ cố tình gây sự chắc.” Hắn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp,
“Nhưng không sao, nàng luôn tìm được lý do cho mình, cũng vì lý do của
nàng nên không cần nói cho trẫm nghe.”
“Lang quân, ta thích chàng quá.” Nàng giương mắt cười tủm tỉm nhìn hắn, hắn
dùng ngón tay gõ trán nàng, “Mỗi ngày chỉ biết nói ngọt lừa trẫm.”
…
Tháng ba vừa đến thời tiết đã có vẻ nóng bức, thời trang mùa xuân đã mỏng hơn nhiều. Mạc Yên Nhiên đang dựa trên ghế mềm tự mình phe phẩy quạt, nàng
nhìn tường vây bên ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã một năm rồi.
Giữa chốn hậu cung ăn thịt người này, nàng cố gắng, kiên cường, đón ý nói hùa, vậy mà đã một năm.
Một năm này có lẽ rất phấn khích, nhưng không thể coi là gian nan, và nàng
còn chưa từng đếm rõ cái sân trước cửa cung điện mới có bao nhiêu phiến
đá, còn chưa sờ hết một lượt những thân cây nơi này. Nói ra mới thấy
hình như mình rất may mắn.
Sơ Ảnh bước nhanh vào, “Nương nương, đại quân khải hoàn trở về đã vào
thành, Hoàng Hậu nương nương vừa hạ chỉ, nói bệ hạ phân phó tối nay mở
cung yến, khao thưởng tam quân, mời chủ tử các cung chuẩn bị.”
Nàng gật đầu, trong lòng biết biểu ca trong truyền thuyết đã trở lại, nàng ý bảo ttong phòng chỉ để lại Thanh Thiển và Sơ Ảnh, những người khác lui
ra ngoài.
“Ta biết chuyện ta và biểu ca hiện giờ không thích hợp nhắc lại.” Lập tức
thấy sắc mặt hai người kia trắng bệch, nàng ngồi thẳng dậy, “Chuyện biểu ca không mấy người biết, các ngươi không cần hoảng sợ như thế.”
Sơ Ảnh tỉnh táo lại trước, “Nương nương, vậy người nhắc tới vì…”
“Ta nhắc tới chỉ vì muốn các ngươi nói rõ ràng, ta và biểu ca rốt cuộc là
thế nào!” Nàng nhìn thoáng qua bọn họ, “Các ngươi hầu hạ bên cạnh ta, có một số việc ta không nói các ngươi hẳn là ý thức được, không cần ta
giải thích cặn kẽ gì, các ngươi chỉ cần biết, nay các ngươi đi theo ta,
một vinh đều vinh một tổn hại đều tổn hại, không phải các ngươi giấu
giếm chuyện kia thì sẽ không xảy ra chuyện gì khác.” Nàng nắm tay hai
người, “Ta nhất định sẽ xử lý tốt, các ngươi không cần lo lắng, cứ nói
rõ ràng đi.”
Sơ Ảnh và Thanh Thiển là người hầu hạ ngay bên cạnh, lại lớn lên cùng Mạc
Yên Nhiên, làm sao có thể hy vọng xa vời bọn họ không phát hiện ra cái
gì, có điều bọn họ đều là người thông minh, biết rằng dù có hỏi cũng
không có kết quả gì khác biệt nên mới kiên nhẫn hầu hạ mình. Sơ Ảnh nhìn chằm chằm Mạc Yên Nhiên, “Nương nương, trong phòng chỉ có ba người
chúng ta, Sơ Ảnh đại bất kính hỏi một câu, nương nương thật sự là chủ tử của nô tỳ chứ?”
“Ngươi muốn nói, ta hoàn toàn không giống Mạc Yên Nhiên trước kia, cảm thấy đã bị người ta đánh tráo phải không?”
“Không phải, không phải nương nương hoàn toàn không giống khi còn là tiểu thư, mà là quá giống, cố tình chính là rất giống.” Thanh Thiển đứng bên cũng gật đầu tiếp lời, “Chúng nô tỳ lớn lên với tiểu thư, tính tình của tiểu thư chúng nô tỳ đều rất hiểu, mà chủ tử ngài luôn cảm thấy bản thân
thay đổi quá nhiều, thật ra, thay đổi không nhiều. Dù chúng nô tỳ nhận
ra có điểm không giống trước kia cũng là vì chủ tử không cố gắng thay
đổi cho giống với cử chỉ của tiểu thư, nhưng thật sự mà nói tính cách
của chủ tử ngài thật sự quá tương tự với tiểu thư.”
“Nô tỳ không dám hỏi nhưng trong lòng từng hoài nghi, hôm nay chủ tử hỏi
chuyện biểu thiếu gia mới dám chắc chắn.” Nàng ta như hạ quyết định lớn, thậm chí còn quỳ xuống đất dập đầu, “Trước đó chủ tử đã dặn dò chúng nô tỳ, lúc đó nô tỳ nói với chủ tử là, nương nương hiện giờ là chủ tử của
chúng nô tỳ, chúng nô tỳ đương nhiên sẽ trung thành với nương nương,
nhưng nô tỳ vẫn muốn biết, tiểu thư… tiểu thư trước kia…”
Mạc Yên Nhiên cũng không ngờ tới thì ra bọn họ đã nhận ra cả, chỉ không dám nói, cũng không có cơ hội thích hợp để nói mà thôi. Nàng không ngăn cản bọn họ, hai người đồng loạt đụng đầu trên mặt đất, Mạc Yên Nhiên nheo
mắt nhìn, “Hiện tại chủ tử của các ngươi đã là ta. Các ngươi nhớ điều
này là được.”
Thanh Thiển hơi ngẩng đầu, trong mắt đầu sương mù mờ mịt, “Vậy… vậy tiểu thư…”
“Các ngươi không cho ta là ma quỷ gì đấy chứ.” Mạc Yên Nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, “Cũng không phải tại ta cố ý đến nơi này.” Nàng vươn tay nâng bọn họ dậy, tay dùng sức một chút bọn họ mới chịu đứng lên, “Các ngươi biết vì sao ta thân cận Thư Nhu không?” Không chờ bọn họ đáp lời nàng đã tự
trả lời, “Chính vì lý do này, các ngươi có quá nhiều hoài nghi, hoài
nghi ta có phải yêu quái sơn tinh gì không. Yên tâm đi, ta đến theo ý
nguyện của tiểu thư các ngươi, ta đến vì ý của nàng, không phải ý nguyện của ta.”
Nếu không phải nàng ta nhất quyết không chịu vào cung, nếu không phải nàng
ta mạo hiểm bị xét nhà diệt tộc mà nhất định uống thuốc độc tự sát, nếu
không phải bọn họ tưởng rằng nàng ta chỉ chợp mắt ngủ, không có chuyện
gì. Chỉ cần một chuyện không phải như thế thì ta sẽ không đến.