“Tiểu thư và biểu thiếu gia không có chuyện như chủ tử nghĩ, chỉ là thân thể
tiểu thư luôn không tốt, biểu thiếu gia lại là thân thích hay tới chơi
nên chăm sóc nhiều hơn một chút.”
Mạc Yên Nhiên gõ mặt bàn, “Nhưng ta không cho là vậy, ta không phải không
thấy phản ứng của các ngươi lúc trước, hay là các ngươi lừa gạt ta? Các
ngươi phải biết rằng, lừa ta sẽ không có bất cứ chuyện gì tốt. Dù sao
tối nay có lẽ ta sẽ gặp hắn, nếu lộ nhược điểm, đối với ta và các ngươi
đều là tai họa không nhỏ.”
Thanh Thiển và Sơ Ảnh đưa mắt nhìn nhau, rồi Sơ Ảnh mới nhắm chặt mắt, “Lời
này vốn là đại bất kính, chúng nô tỳ tính nuốt trong bụng, nhưng hôm nay không thể không nói.”
“Chuyện của biểu thiếu gia, tiểu thư và cả đường tiểu thư nữa, không phải nô tỳ cố ý giấu giếm, mà thật sự nô tỳ chỉ biết chút xíu, không gì khác ngoài hai tỷ muội người vì biểu thiếu gia mà... Nhưng chúng nô tỳ hầu hạ tiểu thư nhiều năm, chưa từng thấy tiểu thư vì một nam nhân mà... Dù sao,
chúng nô tỳ đều thấy rõ, tiểu thư đối với biểu thiếu gia không có chỗ
nào vượt quy củ, cũng thật sự như nô tỳ nói, biểu thiếu gia đối với tiểu thư thật sự chăm sóc hơn một chút, nhưng đây vốn không hẳn là lý do
khiến tỷ muội tiểu thư trở mặt. Huống hồ, năm đó tiểu thư thật sự còn
quá nhỏ...”
Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, “Vậy lúc trước vì sao Thanh Thiển kích động như vậy khi Sơ Ảnh nhắc tới biểu ca?”
“Chủ tử, bởi vì hiện giờ chủ tử không còn là thiên kim Mạc gia nữa, mà là
hoàng phi. Nô tỳ không dám mạo hiểm, cũng không có tâm tư dò xét...”
“Tóm lại, ý các ngươi muốn nói là, ta và biểu ca kia không có gì đặc biệt, không cần cố ý lảng tránh và khó xử phải không?”
“Theo chúng nô tỳ thấy thì là như vậy.”
Nàng cẩn thận suy nghĩ một lát, cảm thấy như vậy càng không có lý, nếu không có gì đặc biệt thì vì sao Mạc Bình U luôn miệng cướp đoạt này nọ? Nàng
cảm thấy đầu óc rất loạn, vỗ tay đứng lên, “Vậy thì không cần nói nữa,
hầu hạ ta thay quần áo, trang điểm đi.”
Bọn họ đứng lên đáp vâng, Mạc Yên Nhiên lại quay đầu, “Vốn không cần nhưng
ta vẫn dặn dò một câu, những lời này nuốt trong bụng, nếu ta nghe thấy
tiếng gió gì thì đừng trách ta tàn nhẫn với các ngươi, nếu các ngươi
trung thành với ta thì thôi, nếu không...” Nàng nở nụ cười, “Đánh chết
không cần hỏi, chuyện này ta không mong muốn xảy ra với các ngươi.”
Thanh Thiển và Sơ Ảnh cảm thấy toàn thân lạnh toát, vẻ mặt càng cung kính, đáp lại một tiếng.”
Mạc Yên Nhiên vào phòng thay quần áo, bởi là cung yến nên nàng vốn phải
trang điểm theo phẩm cấp, nhưng nàng không thích những thứ có thể đè gãy cổ người ta kia, cũng ghét bỏ quần áo rườm rà, giảm trên giảm dưới
nhiều lần, cũng may Thẩm Sơ Hàn không so đo với nàng, mọi việc chiều
theo ý nàng, chưa nói tới Hoàng Hậu nương nương cung bao dung. Bằng
không, phía trên trách tội xuống thì tội đại bất kính là chạy không
thoát rồi. Các cung nữ khuyên vài lần, quá nhiều lần bọn họ cũng mất
kiên nhẫn, may mà không xảy ra chuyện gì nên cũng theo ý nàng.
Hôm nay cũng thế.
Mạc Yên Nhiên mặc một bộ váy nhẹ nhàng đi dự tiệc, thân phận nàng coi như
là phi tử địa vị cao, tự nhiên không thể tới sớm, cũng không thể vào sau những nương nương ở trên. May mà chuyện giờ giấc mọi người đều hiểu mà
không nói, nàng tiến vào điện ở canh giờ vừa đúng.
Cung yến dùng danh nghĩa đón gió tẩy trần cho các chiến sĩ, nếu tiền triều
và nữ quyến còn phải tách ra thì có vẻ quá mức nghiêm túc, nên hôm nay
không có nhiều chú ý.
Khi Mạc Yên Nhiên vào điện vừa khéo đang lúc yên tĩnh, tiếng “Di Tần nương
nương giá lâm” khiến mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, để xem vị
sủng phi của Hoàng Đế đẹp đến thế nào.
Nàng mặc váy hồng cánh sen, trang điểm nhẹ nhàng, trên đầu vì tỏ ra trịnh
trọng nên mới có mấy cây trâm, sống lưng rất thẳng, tay đặt lên tay cung nữ bên cạnh, từng bước đi vào.
Dường như nàng nhận thấy ánh mắt cả phòng đang tập trung về phía mình, nàng
không sợ hãi, vẫn đi tới vị trí của mình như thường, ngồi xuống rồi bưng trà lên uống một ngụm, không tán gẫu với cung phi bên cạnh, người khác
cũng tránh xa nàng, có vết xe đổ của Lãnh Tần ai dám làm càn nữa. Cố
tình lúc này vị Lãnh Tần kia đang ngồi bên cạnh nàng, khi Mạc Yên Nhiên
tới vị trí nàng ta thậm chí còn đứng lên hành bán lễ.
Mạc Yên Nhiên chỉ hơn nàng ta cái phong hào, vốn không cần làm thế, nàng ta lại cố tình làm vậy trước mặt mọi người chỉ vì làm Mạc Yên Nhiên khó
xử. Có điều Mạc Yên Nhiên không nghĩ thế, cao hơn nửa cấp cũng là cao
hơn, tự nhiên nàng cảm thấy nên hành lễ, vì thế nàng an vị xong mới gật
đầu với Lãnh Tần. Thái độ đương nhiên kia làm Lãnh Tần suýt chút nữa hộc máu, nhưng kiêng dè uy phong của Mạc Yên Nhiên nên không dám lộ ra mảy
may, thậm chí còn không dám mở miệng thì thầm nói chuyện như mọi khi.
Nhất thời, Mạc Yên Nhiên ngồi kia không người quan tâm.
Mạc Yên Nhiên không cảm thấy thế là xấu hổ, nàng không vừa lòng đối phó với những người mình không thích nhưng người bên cạnh nàng cố ý khiến nàng
xấu hổ, nay thấy nàng thản nhiên như vậy trong lòng càng bực bội, giống
như Mạc Yên Nhiên vì được sủng ái mà cố ý lên mặt với bọn họ vậy.
Lục Thanh Vu là người không chịu nổi cách suy nghĩ miên man như thế, cho
nên nàng ta ở cách hai vị trí nở nụ cười với Mạc Yên Nhiên, “Muội muội
đến hơi muộn, có chuyện gì trì hoãn chăng?”
Lục Thanh Vu hỏi một câu rất ý tứ, bởi Mạc Yên Nhiên đi vào phía sau nàng
ta là có phần làm nàng ta mất mặt. Mạc Yên Nhiên thấy nàng ta là cảm
thấy cực kỳ không vừa mắt, chỉ cần chạm mặt là nghĩ đến ngày ấy ở bãi
săn nàng ta nói đến xem mình thế nào, cứ nghĩ đến là bực bội cực kỳ. Vì
thế, nàng càng không muốn gặp Lục Thanh Vu. Nay tuy nàng ta ở phía trên
Mạc Yên Nhiên nhưng không biểu lộ được vẻ tôn kính, bấm thời gian đi vào sau nàng ta là vì chắc chắn nàng ta không dám làm gì mình.
Lần này Lục Thanh Vu mở miệng trước đã là hạ thấp thân phận, Mạc Yên Nhiên
còn không đáp lời, ngược lại nâng chén uống trà, ánh mắt như cười như
không nhìn liếc qua nàng ta, Lục Thanh Vu cảm thấy một sự nhục nhã rất
lớn. Bất kể ngươi là sủng phi cỡ nào, lớn hơn một cấp đè chết người, vậy mà ngươi không có nửa điểm tôn trọng nào. Nàng ta đang không thể tắt
lửa thì lại nghe Mạc Yên Nhiên nói, “Làm phiền Tu Nghi nương nương hỏi
thăm.”
Lục Thanh Vu đang chờ Mạc Yên Nhiên nói tiếp thì thấy nàng đã ngậm miệng.
Giờ đến một câu giải thích cũng lười nói, chỉ thiếu nước nói thẳng ta cứ thích đi vào sau ngươi đấy, thì sao. Lục Thanh Vu suýt chút nữa vỗ bàn
bật dậy, nhưng nàng ta không phải loại người không có não, cung nữ phía
sau cũng không ngừng vỗ lưng bảo nàng nguôi giận.
Mạc Yên Nhiên không để ý đến nàng ta, tự nhiên xoay người dửng dưng liếc
nhìn nhóm triều thần ngồi dưới, nhưng nàng không dám thể hiện quá rõ
ràng, miễn cho bị người ta nói là không có quy củ. Nàng dẫn Sơ Ảnh đến,
lúc này Sơ Ảnh cũng đã nhìn một lượt, cúi đầu đáp, “Nương nương, còn
chưa đến ạ.”
Nàng gật đầu, nhẹ nhàng lên thì tiếng, “Ừ, đương nhiên nên đến sau, dù sao hắn cũng thắng trận trở về.”
Nàng vừa mới dứt lời thì tam phi đến. Hôm nay Mạc Bình U trang điểm theo
phẩm cấp, bề ngoài nàng ta vốn chói mắt, nay trang điểm phô trương như
vậy dường như rất hợp với nàng ta, Mạc Yên Nhiên không hợp với nàng ta
vốn không muốn để ý, nhưng nghĩ lại cảm thấy hơi buồn cười nên đứng
thẳng dậy nói một câu từ xa xa, “Hôm nay Hiền Phi nương nương đặc biệt
diễm lệ động lòng người nhỉ.” Thấy nét mặt Mạc Bình U hơi cứng lại, nhìn thẳng qua đây, Mạc Yên Nhiên đoán được đại khái nàng ta đang sợ cái gì
nhưng không xác định, dù sao giữa bọn họ và biểu ca kia thế nào nàng
thật sự không rõ lắm, nàng lập tức nói lảng đi, “Thật sự khiến ánh nến
cả phòng tối xuống đấy.”
Mạc Bình U thấy nàng không dây dưa nữa cũng thầm thở ra một hơi, đáp lại
một câu hôm nay Di Tần vẫn kiều diễm như trước rồi không nói gì nữa.
Mạc Bình U sờ lòng bàn tay mình thấy đã toát ra không ít mồ hôi, lấy khăn
gấm ra lau sạch lại cảm thấy mồ hôi không ngừng toát ra, nàng dứt khoát
không lau nữa, còn cảm thấy giống như Mạc Yên Nhiên luôn cười cợt nhìn
mình. Nàng cảm thấy nhục nhã, xoay người sang đang muốn bực bội với Mạc
Yên Nhiên thì phát hiện Mạc Yên Nhiên hoàn toàn không nhìn mình, mà đang thản nhiên ngồi kia nói chuyện với Lãnh Tần.
Lẽ nào mình đã hoảng đến mức xuất hiện ảo giác? Nàng thầm rùng mình một
cái, hít sâu vài hơi, âm thầm trấn an bản thân, không ngừng nói với
chính mình Mạc Yên Nhiên chẳng có năng lực tạo nên sóng gió gì.
Khi nàng đang suy nghĩ nhập tâm thì nghe tiếng hô Hoàng Thượng Hoàng Hậu
giá lâm, nàng vội vàng đứng lên cùng mọi người hành lễ.
Bên cạnh Hoàng Thượng là một nam tử, hắn tướng mạo tuấn tú, mặt mày đoan
chính, ôn hòa lịch sự, xem ra chỉ khoảng hai hai, hai ba tuổi mà thôi,
lại thấy hắn mặc khôi giáp, không mang bội kiếm nhưng ai cũng hiểu ra
hắn vừa thắng trận trở về, là nhân vật chính của yến hội hôm nay, người
lần này dẫn binh thống soái thuộc hệ Mạc gia, Vương Quan Sinh.
Thẩm Sơ Hàn bảo mọi người miễn lễ, miệng nở nụ cười, hắn ít khi thể hiện sự
vui sướng của mình trước mặt người ngoài như thế. Hắn nhìn về phía người thanh niên đứng bên cạnh, tuổi tương đương hắn, cho dù là tướng quân
giết người không chớp mắt trên chiến trường nhưng trên người không một
chút sát khí, gương mặt kia vô cùng ôn hòa, mọi người nhìn mà phải than
thở, theo võ thật đáng tiếc, “Mộ Quân, hôm nay ngươi là nhân vật chính,
đừng khách khí với trẫm, đêm nay nhất định không say không về.”
Người kia chỉ thản nhiên chắp tay, “Thần không dám, mong có cơ hội được uống sảng khoái với bệ hạ mới phải.”
Thẩm Sơ Hàn cười lớn tiếng, giơ tay vỗ vai hắn, “Ngươi đừng câu nệ quân thần, trẫm sảng khoái uống với ngươi.”
Người thông minh đều thấy rõ ràng, tiểu tướng họ Vương tên Quan Sinh tự Mộ Quân này là tân quý trong triều.
Có người lặng lẽ nhìn về phía Mạc Thiệp Cung.
Lãnh Tần đứng bên cạnh Mạc Yên Nhiên, vì vừa rồi Mạc Yên Nhiên đáp lại hai
câu mà đã quên chuyện lúc trước, nay đang quay đầu sang nhìn Mạc Yên
Nhiên, “Di Tần nương nương, đây chính là biểu ca nhà mẹ đẻ ngươi phải
không?” Mạc Yên Nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, làm khó nàng ta còn nhớ không gọi tỷ tỷ muội muội làm mình khó chịu nữa, vì thế nàng cũng đáp
lại một câu.
Lãnh Tần thấy nàng đáp lời mình, trong lòng thoải mái hơn nhiều, “Nương
nương thật có phúc, Vương tiểu tướng này được bệ hạ coi trọng, hẳn là
nương nương cũng sẽ càng được bệ hạ coi trọng rồi.”
Lời này vốn cũng không sai nhưng Mạc Yên Nhiên ghét phải nghe thấy nhất,
nàng lập tức hừ lạnh, “Bản cung nghe Lãnh Tần nói vậy thấy rất buồn cười đấy. Thế nào, hay ý của ngươi là bản cung được bệ hạ coi trọng chỉ vì
nhà mẹ đẻ của bản cung?”
Lãnh Tần dù trong lòng nghĩ thế thật cũng nào dám đáp, chỉ ậm ừ nói không dám.
Mạc Yên Nhiên không để ý tới nàng ta, ánh mắt nhìn về phía Mạc Bình U.