Lời truyền tới chỗ Hoàng Hậu, nàng cũng chỉ nói, “Bệ hạ sẽ có quyết đoán, chuyện này chúng ta không cần quan tâm.”
Thẩm Sơ Hàn nghe được nở nụ cười một lát, “Thật là không chịu thiệt chút
nào, đã đánh mắng một trận rồi còn muốn bẩm báo tới chỗ trẫm, cũng
được.” Hắn gọi Ninh An vào, “Chỉ là việc nhỏ thôi, không đáng khiến nàng không vui, giáng Lãnh Tần xuống làm Tiệp Dư đi.” Thật sự trực tiếp
giáng cấp, Ninh An không dám nói gì, chỉ vâng một tiếng rồi lui xuống.
Có điều Lãnh Tần này liên tục giáng cấp mà đầu óc không thông minh được
chút nào, chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Vấn đề hiện tại là Mạc Bình U đối diện với Mạc Yên Nhiên, nhìn Mạc Yên
Nhiên cười với mình, thậm chí còn khiêm tốn hỏi lại một câu, “Vậy có thể làm phiền một chút thời gian của Hiền Phi nương nương để đi cùng thần
thiếp một lát không?”
Mạc Bình U nhìn nàng, bỗng gật đầu, “Đi thôi.”
Vì vậy bọn họ tránh mọi người đi ra ngoài, Mạc Bình U mở lời trước, “Ta
không ngờ ngươi lại có thai nhanh như thế.” Ánh mắt nàng liếc nhìn cái
bụng của Mạc Yên Nhiên rồi lại liếc qua như chưa từng xem.
Mạc Yên Nhiên sờ bụng, nhẹ giọng nói, “Ta cũng không ngờ.”
Nàng thoáng dừng, Mạc Bình U cũng dừng theo, “Tỷ tỷ còn nhớ khi đó ngươi nhắc nhở ta đừng có tình cảm với hệ hạ không?”
Mạc Bình U nheo mắt lại, đáp trả chắc chắn, “Bản cung chưa từng nói thư thế.”
“Dù tỷ tỷ chưa từng trực tiếp nói thế nhưng ý muốn biểu đạt thì cực kỳ rõ
ràng.” Nàng nhẹ nhàng phất tay ngăn lời Mạc Bình U muốn thốt lên, tự
mình kéo tay nàng ta, quay đầu lại nói, “Thư Nhu, các ngươi ở đây chờ,
bản cung cùng tỷ tỷ đi vào.”
Mạc Bình U nhìn nàng một chút rồi cũng phất tay bảo Đan Chi chờ ở đây, đỡ Mạc Yên Nhiên đi về phía trước.
“Tỷ tỷ đừng sợ, ta sẽ không dùng đứa bé này để đối phó ngươi.”
Sắc mặt Mạc Bình U hoàn toàn thay đổi, “Chẳng lẽ ngươi muốn dùng đứa bé này đối phó người khác?” Dường như nàng ta cảm thấy tiếng nói của mình quá
lớn, vội vàng hạ thấp xuống, “Ngươi đừng choáng đầu, khó khăn lắm mới có được một đứa bé. Bệ hạ coi trọng đứa bé này thế nào chúng ta đều thấy
được, ngươi không thể dùng nó để làm chuyện điên rồ.”
Nàng ta hít sâu một hơi, “Yên Nhiên, ta nghiêm túc nói với ngươi, dù sao
chúng ta đều mang họ Mạc, mặc dù ngày xưa ta và ngươi không hòa thuận
nhưng ta chưa từng thực sự hại ngươi, cái tát kia cũng do ngươi...” Nàng ta nuốt từ tính kế xuống, “Hiện nay ngươi được sủng ái, nhanh như vậy
đã mang thai, nếu bình an sinh hạ, ngay cả phi vị nói không chừng cũng
nắm trong tay. Ngươi cũng biết, bình thường bò lên phi vị phải mất bao
lâu.” Nàng ta chỉ tay về phía Lưu Sương Cung, “Vị kia dựa vào triều đình bò lên phía trên ngươi phải không, một khi ngươi có hài tử, dù chỉ là
công chúa cũng chưa chắc không thể chống lại nàng ta.”
Mạc Bình U cầm tay Mạc Yên Nhiên, “Coi như vì nhà chúng ta, nếu ngươi có đứa bé này, còn sợ trên triều...”
“Tỷ tỷ nói cẩn thận.” Phía trước Mạc Yên Nhiên còn chăm chú nghe, nghe đến
đó liền cười nhạt ngắt lời, “Việc trên triều chỉ sợ ta không quản được,
tỷ tỷ cũng chớ hòng nhúng tay mới tốt.”
Mạc Bình U nhíu mày, trong mắt có ưu tư nhàn nhạt tuôn ra, “Nếu ngươi
vẫn...” Nàng ta ngậm miệng, nhếch khóe môi giống như nghĩ đến chuyện gì
buồn cười, không nói hết câu.
Mặc dù Mạc Yên Nhiên muốn biết nàng ta định nói cái gì, nhưng giờ nàng ta
không muốn nói thì thôi, “Chuyện Lục Thanh Vu, người khác coi nàng ta là kình địch, lẽ nào chúng còn phải sợ nàng ta?”
Mạc Bình U cười khổ, “Vốn là thăng bằng, hoặc nàng ta hơn một chút, nhưng ngươi đã...”
“Tỷ tỷ chớ hiểu lầm.” Nàng buông tay Mạc Bình U vốn kéo nàng ra, “Trước nay chúng ta không phải cùng một phe.” Nàng nhếch môi cười, “Tỷ tỷ không
cho rằng ngươi nói với ta một đống lời vô ích mà ngươi gọi là bảo vệ đứa bé cẩn thận thì ta sẽ ngốc nghếch cho rằng ta và tỷ tỷ cùng một phe đấy chứ?”
Vẻ mặt Mạc Bình U trắng bệch, “Dù sao ngươi phải nhớ chúng ta đều họ Mạc, huống hồ...”
“Chúng ta đều họ Mạc? Trên đời này rất nhiều người họ Mạc, lẽ nào tỷ tỷ muốn quan tâm hết bọn họ.”
“Nếu gia tộc Mạc thị xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không có lợi gì hết!”
“Lời này tỷ tỷ nói có lý, không có lợi gì với ta nhưng cũng không có chỗ nào hại, chỉ là chuyện không liên quan đến ta mà thôi. À, ta biết tỷ tỷ
muốn nói gì, trong cửu tộc không có ngoại lệ?” Trên tay Mạc Yên Nhiên
còn cầm cây quạt Hoàng Hậu tặng nàng, nàng dùng quạt che môi, “Tỷ tỷ
đừng choáng đầu, phụ thân đại nhân và bá phụ đại nhân không coi ta là
người nhà họ Mạc, nhưng cứ có chỗ nào hữu dụng là lại bảo tỷ tỷ tới
khuyên nhủ ta...”
“Nhưng bọn họ chưa từng...”
“Đúng thế, tỷ tỷ ngươi xem, dù hiện nay ta được sủng ái như vậy, bọn họ cũng
chưa chắc đã để ta vào mắt đâu. Tất nhiên tỷ tỷ cũng không cần quan tâm
đến ta, ta đã nói ra miệng thì sẽ có kế sách bảo vệ mình vẹn toàn. Chỉ
lo thân mình thì rất đơn giản, cũng mong đến lúc đó tỷ tỷ đừng có rơi
vào dòng nước kia rồi không ra được.” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, ai
nha một tiếng, “Vốn định nói chuyện với tỷ tỷ mà cứ bị ngắt lời lên ngắt lời xuống, bệ hạ còn dặn ta trở về sớm, không nói chuyện với tỷ tỷ nữa, có gì cần nói lần sau nói tiếp đi.” Nàng xoay người sang chỗ khác, “Tỷ
tỷ cũng chớ đứng lâu, trở về sớm đi.”
Nàng trở về bên cạnh Thư Nhu liền thấy Thư Nhu thở ra một cái, vội vàng tiến lên đỡ nàng, “Nương nương, bệ hạ đã tới trước rồi, vừa phái người tới
tìm, nô tỳ không dám quấy rầy nương nương nói chuyện, đang nghĩ hẳn là
ngài nói xong rồi thì vừa lúc ngài đi ra.”
Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, “Vậy trở về đi, đừng để bệ hạ đợi lâu.”
Chỉ còn lại Mạc Bình U nhìn bóng dáng nàng đi ra, một lúc lâu sau còn chưa cất nổi bước.
Cũng biết trong lòng Mạc Yên Nhiên căm hận nhưng không ngờ tới tình trạng
này, ngay cả vinh nhục của cả gia tộc Mạc thị cũng không để vào mắt.
Nàng cười khổ, cũng đúng thôi, gieo nhân nào gặt quả ấy. Nhiều năm trước nàng đã nên biết rõ.
Cho dù nàng cố gắng cứu vãn, cố gắng bù đắp, cố gắng cứu vớt tất cả thì cũng vậy.
Trong Vong Ưu Cung không biết đã bị đập vỡ bao nhiêu cái chén, Phong Giáng
Bạch dường như đã mệt, nàng chậm rãi ngồi xuống day trán, nhìn đầy đất
lộn xộn một lúc lâu rồi nhếch lên nụ cười lạnh. Thái Văn quỳ gối bên
cạnh cửa không dám phát ra một tiếng động nào, chờ Phong Giáng Bạch xả
giận xong, thấy nàng ta tỉnh táo lại đôi chút mới dám nhẹ giọng nói,
“Nương nương, không đáng tức giận vì Di Tần, nàng ta chỉ là một vị Tần
thôi, dù bình an sinh hạ cùng lắm cũng chỉ là một Chiêu Nghi, không đến
mức khiến nương nương ngài tổn thương thân thể vì nàng ta.”
Phong Giáng Bạch nở nụ cười, “Bình an sinh hạ? Nàng ta chỉ là một Tần nho nhỏ mới tiến cung, có tư cách gì để nàng ta sinh hạ hoàng tử.”
Thái Văn sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vô thức nhìn về phía sau, may mà bình
thường Phong Giáng Bạch không thích gọi người vào điện hầu hạ nên không
ai nghe thấy, nàng thở phào nhẹ nhõm, “Nương nương nói cẩn thận. Hiện
nay Di Tần như mặt trời ban trưa, tuy so ra kém nương nương ở trong lòng bệ hạ, nhưng nếu lời này truyền ra ngoài nương nương cũng sẽ gặp phiền
phức một phen.”
Phong Giáng Bạch không nói gì, nàng mệt mỏi ngồi xuống ghế dựa, miệng lẩm
bẩm. Trong điện quá yên lặng, dù nàng ta chỉ nhỏ giọng thì thầm Thái Văn vẫn nghe rõ ràng, “Cố tình lại là nàng ta, vì sao cố tình lại là nàng
ta.”
Trong lòng Thái Văn cũng nghĩ vậy, cố tình lại là Di Tần kia, nếu là bất cứ
nương nương khác có lẽ chủ tử sẽ không tức giận như ngày hôm nay. Chủ tử vốn chán ghét và kiêng kỵ Di Tần, bây giờ nàng ta còn mang thai.
Nàng cúi đầu, làm bộ mình là người điếc.
Sau đó nàng nghe Phong Giáng Bạch sai bảo, “Đi gửi thiếp mời cho Di Tần, nói bản cung hẹn nàng ta tới Vong Ưu Cung ngồi chơi.”
Thái Văn giật mình, vội vàng dập đầu nói, “Nương nương suy nghĩ, vũng nước
đục này không đáng để nương nương tự mình quấy, chỉ cần nương nương hơi
nhắc nhở một chút là có người tình nguyện cống hiến sức lực cho nương
nương, nương nương không cần tự mình...”
Phong Giáng Bạch phất tay, “Bản cung tự rõ ràng, bây giờ nàng ta không đi gây xúi quẩy cho Mạc Bình U thì Mạc Bình U kia cũng không dễ dàng bao dung
cho nàng ta.”
“Nhưng nương nương, dù sao bọn họ cũng là đường tỷ muội ruột thịt, nói không
chừng vì hài tử sẽ... Nương nương cần đề phòng mới được.”
Phong Giáng Bạch ừ một tiếng, cho dù nàng cảm thấy có lý nhưng nàng không có
thời gian giải thích cách nghĩ trong lòng với cung nữ của mình, nàng
đứng lên, “Tóm lại, đừng quên sai ngươi đi truyền lời cho Di Tần ngươi,
cũng không cần quá sớm. Thai nhi còn chưa đến ba tháng, không cần bản
cung đụng chạm, e là chính nàng ta sợ hãi thôi đã không còn rồi.”
Thái Văn đáp một tiếng, nhìn Phong Giáng Bạch đi vào phòng trong mới lui ra
ngoài tìm tiểu cung nữ dọn dẹp bên trong. Trong lòng nàng biết, tính
tình nương nương ngày càng không ổn, mà tính tình của Di Tần kia cũng
càng không sợ làm lớn chuyện. Nàng thầm tặc lưỡi một cái, biết không
khuyên được, nàng chỉ là một cung nữ mà thôi, dám làm được gì.
Khi Mạc Yên Nhiên trở về cung Trường Tín thì Thẩm Sơ Hàn đã đợi một lúc,
hắn đứng cạnh cửa thấy Mạc Yên Nhiên trở về liền tự mình đi tới đón
nàng, hắn xoa mặt nàng, tặc lưỡi một tiếng, “Cái thói gì đây, rõ ràng
biết mình có thai còn thích chạy lung tung, thân thể làm sao chịu nổi
đứng lâu.” Hắn lại quay sang hỏi Thư Nhu, “Kiệu đâu?”
Mạc Yên Nhiên kéo tay hắn, thấy hắn nhìn về phía mình mới mở miệng, “Chỉ
hai bước đường thôi có đứng lâu đâu, Thái Y cũng nói phải hoạt động
nhiều, đi hai bước cũng không phải khổ cực. Đang ngày xuân mà, đương
nhiên phải chậm rãi ngắm hoa.”
“Hôm nay cùng Hoàng Hậu ngắm hoa còn chưa đủ hay sao?” Hắn cười khẽ một
tiếng, kéo tay nàng đi vào trong, “Thái Y bảo nàng hoạt động cũng không
phải hoạt động khi thai nhi còn chưa ổn, sau ba tháng mới nên đi nhiều
một chút. Bây giờ trẫm ước gì nàng ngày ngày nằm trên giường kìa.”
Nàng bĩu môi, “Ta không thích như thế, hẳn là cục cưng cũng không thích.”
Ngừng một lát nàng lại hỏi, “A, đúng rồi, sai người đi nói chuyện Lãnh
Tần với lang quân rồi, lang quân thấy thế nào?”
Hắn đỡ nàng ngồi xuống rồi cũng ngồi xuống cạnh nàng, “Trẫm còn thấy thế
nào được nữa, nàng đã bẩm báo tới chỗ trẫm rồi, đương nhiên phải trừng
phạt một chút. Có điều giáng xuống Tiệp Dư thôi.”
“Đấy là tại nàng ta không thức thời, biết rõ người ta chán ghét còn ngày
ngày tới đây. Nếu thế thì thôi, hôm nay còn trước mặt nhiều người...”
Nàng hừ một tiếng, “Quên đi, nếu đã bị trừng phạt thì ta quên đi. Ơ,
không phải lang quân nói phải xử lý chính vụ à, sao lại tới đây sớm
vậy?”
“Đột nhiên nghĩ đến một việc, tuy còn sớm nhưng khẩn cấp muốn thảo luận với nàng.”