Thái Y tới là tiểu Thái Y dẫn theo Hứa Nam Phong vào cung Trường Tín, Thẩm
Sơ Hàn thấy hắn rất trẻ tuổi liền nhíu mày, “Chu Thừa Ân đâu, sao hắn
không tới?” Tay thì không ngừng lấy tay Mạc Yên Nhiên ra, để vững vàng.
Tiểu Thái Y kia nhận được ý chỉ không cần hành lễ, vội vàng đi lên vừa đặt
tay lên cổ tay Mạc Yên Nhiên vừa trả lời, “Hôm nay trong nhà Chu Viện Sĩ có việc nên không có mặt, mạch của Di Tần nương nương vẫn do thần xem,
nhận được tin nên chạy tới.” Sau đó hắn không nói gì nữa mà nhíu mày
thật chặt, tay đặt trên cổ tay Mạc Yên Nhiên một lúc lâu không nhúc
nhích.
Thẩm Sơ Hàn đợi đến mất kiên nhẫn, đang định mở miệng thì hắn chậm rãi thở
dài một hơi, sau đó quỳ xuống đất nặng nề nói, “Quỳ xin bệ hạ di giá,
thai nhi của Di Tần nương nương đã không còn, thần cần thanh lọc máu độc cho nương nương.”
Thẩm Sơ Hàn nhắm chặt hai mắt, hắn vốn đã đoán được trước nhưng khi thật sự
nghe tin này hắn vẫn cảm thấy không thở nổi. Hắn liều mạng kìm chế mới
không để cảm xúc của mình hoàn toàn lộ ra, thậm chí bây giờ nhìn thấy
Phong Giáng Bạch lảo đảo đứng ở cửa hắn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên rất nhiều cơn sóng giận dữ.
Mạc Yên Nhiên nằm trên giường, sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân run nhè
nhẹ. Hắn thấy nàng dường như đang khóc, hắn rõ ràng biết phải lấy đại
cục làm trọng nhưng hắn có phần không biết phải làm sao. Kết quả của
không biết làm sao là hắn ngồi xuống một lần nữa, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng một cái, “Trẫm sẽ ở đây, ngươi muốn hạ châm hay thế
nào cứ việc làm là được.”
Tiểu Thái Y dường như run lên, đầu tiên đứng dậy viết một phương thuốc bảo
Thư Nhu mang ra ngoài, tay hắn hơi dùng sức nên Thư Nhu lập tức hiểu,
nàng tự mình đi ra. Kế tiếp nàng cũng có chuyện phải tự mình làm, không
thể mượn tay người khác.
“Vẫn xin bệ hạ di giá mới tốt, nơi này dơ bẩn, sợ sẽ va chạm bệ hạ...”
“Dơ bẩn cái gì, không thấy Di Tần còn nằm ở đây sao!” Giọng nói của hắn
trầm xuống, “Trẫm sẽ ở đây...” Tay Mạc Yên Nhiên nắm lấy góc áo hắn,
giọng nói của hắn mềm xuống, quay đầu nhìn nàng, “Nàng sao thế, đau lắm
à?”
Nàng rưng rưng nước mắt gật đầu, hắn lại càng mềm lòng, “Đừng sợ, chờ chút nữa dùng dược xong sẽ hết đau.”
Nàng lắc đầu, “Lang quân ra ngoài đi.”
Hắn nhíu mày, “Trẫm nói sẽ ở trong này cùng nàng. Nàng không cần sợ.”
“Ta không sợ.” Nước mắt nàng còn đầy trong hốc mắt, ánh mắt lại vừa kiên
quyết vừa dũng cảm, “Lang quân ra ngoài đi, ta không muốn bị lang quân
thấy ta thế này.”
“Lúc này nàng còn hờn dỗi cái gì.” Hắn đau đầu, cảm thấy trong một ngày cơn
tức bộc phát ra hết, nhưng nhìn nàng thế kia lại không cách nào bốc lên
nửa phần lửa giận được, “Là trẫm muốn ở lại, không ai có thể nói gì, chỉ trích gì nàng được.”
“Không phải ta hờn dỗi.” Nàng nhìn hắn, kiên quyết nói, “Vừa rồi nghe thấy
Hoàng Hậu nương nương sắp đến, nương nương đến rồi hẳn sẽ tới gặp ta.
Trong phòng đầy huyết khí, ta thì không cảm thấy sẽ va chạm gì lang
quân, nhưng lang quân...” Nàng vươn tay ôm lấy hắn, “Ta không muốn mạo
hiểm bất cứ chuyện gì trên người lang quân, cũng không muốn lang quân bị người ta nói ra nói vào.”
Hắn thấy nàng suy yếu đến sắp ngất rồi, sắc mặt càng trắng giống trong suốt nhưng khóe môi nàng thậm chí vẫn cười nhìn hắn, hắn đứng bật dậy, “Trẫm đi ra ngoài.”
Nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, trào phúng nhìn về phía Phong Giáng Bạch còn
đứng ở cửa, Thẩm Sơ Hàn đã đi qua trước mặt nàng ta, có lẽ nàng ta lập
tức muốn đi theo, lại nhìn về phía Mạc Yên Nhiên theo bản năng, thấy Mạc Yên Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt châm chọc. Môi Mạc Yên Nhiên vừa khô
vừa trắng, có chút da bong trên đó, nàng chậm rãi nhếch môi.
Ta sẽ thắng.
Phong Giáng Bạch gần như muốn ngất đi, Mạc Yên Nhiên, sao ngươi dám, làm sao ngươi dám.
Bầu không khí ở chính điện rất lạ, Thẩm Sơ Hàn đang ngồi trên cùng, tay hắn giấu trong tay áo, lông mày nhăn rất chặt, áp suất toàn thân cực thấp,
dường như hết sức căng thẳng.
Không ít người lục tục đến, Hoàng Hậu đã vào trong trước thăm Mạc Yên Nhiên,
hai bọn họ quan hệ tốt, ngay cả Mạc Yên Nhiên mang thai cũng không khiến Hoàng Hậu bất mãn chút nào, làm cho người có ý đồ nhìn mà nghiến răng.
Ngoại trừ Thẩm Sơ Hàn, người có sắc mặt tệ nhất chính là Mạc Bình U.
Thật ra chỉ cần nghĩ là hiểu, nếu Mạc Yên Nhiên bình yên sinh hạ đứa bé
thì đứa bé đó sẽ là đứa bé của Mạc gia bọn họ, sau này bất kể trên triều thế nào, Mạc Bình U thế nào, ít nhiều Thẩm Sơ Hàn sẽ để ý đến huyết
thống Mạc gia trên người đứa bé.
Nhưng đứa bé này đột nhiên không còn, thậm chí còn chưa được mấy ngày.
Sắc mặt Mạc Bình U cực tái, trong lòng chắc chắn dù Phong Giáng Bạch có bất mãn với Mạc Yên Nhiên nhưng chuyện liên quan đến hoàng tự, nàng ta sẽ
không dám xằng bậy mà giải quyết trực tiếp thô bạo như thế. Đây là Mạc
Yên Nhiên, không phải phi tử bình thường khác, người có mắt đều nhìn
thấy Thẩm Sơ Hàn chờ mong về Mạc Yên Nhiên thế nào, chờ mong đứa con của Mạc Yên Nhiên bao nhiêu.
Khi nàng đang nghĩ tới đây thì Lục Thanh Vu mở miệng, “Bệ hạ, Di Tần còn
khỏe chứ? Buổi sáng gặp ở cung Vĩnh Khang thấy nàng còn rất khỏe, sao
đột nhiên lại...” Mạc Bình U quay sang thấy Lục Thanh Vu như có như
không liếc nhìn Phong Giáng Bạch, lời nói vẫn rất khiêm tốn, “Không biết chúng thần thiếp mạo muội tới Vong Ưu Cung có quấy nhiễu Thục Phi nương nương hay không...”
Lời này là nói thay tiếng lòng của tất cả mọi người trong hậu cung.
Cũng khó trách Phong Giáng Bạch và Mạc Yên Nhiên không vừa mắt nhau, ở một
mặt nhất định hai người rất giống nhau, ở phần tính tình, đối nhân xử
thế. Trong đó có một mặt chính là không tiếp đãi người khác. Mạc Yên
Nhiên không thích Lãnh Tiệp Dư ngày ngày tới thăm mình, mặc kệ người ta
có địa vị hơn mình mà ngang ngạnh ép người ta tới mức này. Chuyện như
vậy vừa xảy ra số người tới cung Trường Tín càng ít, chẳng ai thích thấy người khác không kiên nhẫn tiếp chuyện mình, nói không chừng còn chuốc
họa vào thân.
Phong Giáng Bạch thì khác, nàng thân là Thục Phi, ngoại trừ Hoàng Hậu không
có ai địa vị cao hơn nàng, bình thường nàng chướng mắt Đức Phi, Hiền Phi thì càng chướng mắt phi tử khác. Không ai dám mạo muội tới Vong Ưu
Cung, ngay cả Lục Thanh Vu cũng mới chỉ tới hai lần. Lần đầu tiên, nét
mặt nàng cứng đờ, sự nhục nhã đó nàng không muốn nhớ lại lần nữa.
Cố tình nàng lại nhớ quá rõ ràng, ngày ấy Phong Giáng Bạch ngồi trẻn vị
trí cao nhất, khóe môi hơi nhếch lên, “Kém Mạc Yên Nhiên quá xa, có điều có phụ thân tốt, rất vô vị, lui đi, lui đi.”
Trước giờ nàng vẫn biết Mạc Yên Nhiên ở hậu cung rất nổi danh, khi còn ở vị
trí thấp thỉnh thoảng nàng bắt gặp Mạc Yên Nhiên ở ngự hoa viên, nhưng
không thấy nàng ta có gì đặc biệt. Ngày ấy ở bãi săn nàng lại nhìn thẳng mặt, chỉ thấy nàng ta mỉm cười, dáng vẻ không chút biểu cảm kia khiến
nàng chán ghét, không thấy chỗ nào đặc biệt hơn người.
Có điều có phụ thân tốt, nhớ đến câu này, ngày ấy Mạc Yên Nhiên cũng nói
với nàng như thế. Đúng rồi, phụ thân nàng ở trên triều được trọng dụng,
nữ nhi bị lãng quên đã lâu đương nhiên sẽ lên vũ đài lần nữa. Nhưng vậy
thì sao, cho dù bằng chính nàng thì có chỗ nào kém Mạc Yên Nhiên. Khi ra khỏi Vong Ưu Cung nàng suýt chút nữa cười ra nước mắt, Mạc Yên Nhiên đã là cái gì, một ngày nào đó ngay cả Phong Giáng Bạch cũng phải quỳ gối
bên chân nàng mà khóc.
Giờ phút này chính là như thế, Mạc Yên Nhiên xảy ra chuyện trong Vong Ưu
Cung, Phong Giáng Bạch muốn phủi tay cho sạch là không thể nào. Để xem
bọn họ chó cắn chó đi, cho dù Phong Giáng Bạch toàn thân trở ra thì cũng đã hại một đứa bé của Mạc Yên Nhiên, vẫn cứ có hời.
“Bản cung cũng cảm thấy phiền, chỉ tại Lục Tu Nghi ngươi quá nhiều lời.”
Tính cách của Phong Giáng Bạch vốn không thể đánh đồng với bề ngoài nhẹ
nhàng mềm mại, nàng ta ương ngạnh có tiếng, bệ hạ cảm thấy việc nhỏ
không quan trọng, Hoàng Hậu cũng lười phải quản nàng ta.
“Thần thiếp chỉ...”
“Câm miệng hết đi.” Thẩm Sơ Hàn xoa thái dương, cực kỳ mất kiên nhẫn với bọn họ, “Nếu không có kiên nhẫn ở đây thì cứ việc cút về chỗ của mình đi,
nếu còn ầm ĩ quấy rầy Di Tần ở trong thì đừng trách trẫm không nể tình
các ngươi.”
Lúc này mới yên lặng lại, Phong Giáng Bạch giật giật môi như muốn nói gì,
Thẩm Sơ Hàn lại cướp lời trước, “Ngươi không cần nói gì hết, việc này
rốt cuộc thế nào trẫm sẽ tự mình điều tra rõ ràng.” Hắn đột nhiên cười
một tiếng làm người ta nhìn mà rùng mình, “Dám to gan tính kế hoàng tự,
nhất quyết không thể tha.”
Ngay cả Thục Phi cũng không được nể mặt.
Trong phòng, Hoàng Hậu ngồi ở đầu giường chỗ Thẩm Sơ Hàn vừa ngồi, nhìn Mạc
Yên Nhiên cắn môi không ngừng đổ mồ hôi hột. Nàng nhíu mày, thấy trong
phòng không có người ngoài, chỉ có Thái Y và hai cung nữ thiếp thân của
Mạc Yên Nhiên, người của Vong Ưu Cung đã bị đuổi ra ngoài bưng nước,
nàng mới cúi đầu nhẹ giọng hỏi Mạc Yên Nhiên, “Đau lắm à?”
“Đau chết mất.” Khóe mắt Mạc Yên Nhiên còn mang hai giọt nước mắt, nàng gắng gượng mở miệng hỏi Thái Y kia, “Sao lại thế này, sao lại đau đến vậy?”
Tiểu Thái Y kia đang châm cứu cho nàng, “Hôm nay trước khi uống thuốc Di Tần nương nương hứng gió phải không? Có lẽ vì hơi nhiễm lạnh, mặt khác để
tránh có gì sơ sẩy, có lẽ khi Hứa tiên sinh bốc thuốc đã hạ nặng thêm
hai phần, cũng không ngờ hai phần này làm hại nương nương đến thế, vạn
lần không ngờ tới.” Khi nhắc tới Hứa tiên sinh giọng nói của hắn bất
giác nhẹ xuống.
Hoàng Hậu xoa mặt nàng, “Ngươi thật là mạo hiểm, làm gì cũng không tính toán
kỹ rồi hãy làm, cứ đột nhiên như vậy làm ta nghe tin cũng sợ hết hồn,
cho dù sau đó biết ngươi giả vờ. Ngươi cũng biết...” Giọng nàng thấp
xuống, “Ta vốn không đồng ý mà ngươi vẫn cứ đặt bẫy Phong Giáng Bạch,
nàng ta là khó đối phó nhất...”
“Ta biết.” Mạc Yên Nhiên đột nhiên đáp.
Hoàng Hậu ngẩn ra một lúc, “Chỉ e ngươi không biết.”
Mạc Yên Nhiên xoa tay nàng, “Ta chỉ tin ngươi, vốn chúng ta đều biết không
nên tin ai hết, nhưng ta vẫn tin ngươi không như thế. Người khác trong
mắt ta đều như nhau, người người đều không dễ đối phó, Phong Giáng Bạch, Lục Thanh Vu, Mạc Bình U, Mạc Chỉ Vi, đều không dễ đối phó.”
Hoàng Hậu lắc đầu, “Đã qua quá nhiều năm, ta cũng sắp quên rồi, chỉ có ngươi
xuất hiện mới khiến ta ngẫu nhiên cảm thấy trước kia không phải một giấc mơ.” Nàng kéo chăn lại kỹ càng, “Ngươi cần biết, người khó đối phó nhất không phải những nữ nhân này.”
Có vẻ Mạc Yên Nhiên không còn đau như trước, lúc này còn nở nụ cười,
“Đương nhiên ta biết, ta biết rõ nhất. Còn ai khó đối phó hơn Thẩm Sơ
Hàn bệ hạ được nữa.”
Hoàng Hậu nhìn nụ cười kia của nàng, không hiểu sao đột nhiên có chút thương
hại, an ủi nàng, “Ngươi khác, ngươi và ta đều biết, đối với hắn mà nói,
ngươi vẫn rất khác biệt.”