Khi Thẩm Sơ Hàn đi vào Mạc Yên Nhiên đã nằm trên giường nhìn hắn chằm chằm, hắn vốn phiền lòng cả ngày, bị nàng nhìn như vậy đã tan đi phân nửa.
Đổi quần áo xong lại rửa tay rồi mới ngồi xuống bên giường nàng, dùng
bàn tay ấm áp sờ mặt nàng, Mạc Yên Nhiên kéo tay hắn xuống nắm lấy,
“Lang quân rất phiền lòng sao?”
Hắn ừ một tiếng, “Nghe nói hôm nay Hứa đại phu đã tới xem mạch cho nàng? Có nói gì không?”
“Nói là bị kê đơn có phần ảnh hưởng, sau này nếu còn muốn có thai e là phải điều dưỡng cẩn thận.”
Nhắc tới chuyện này hắn nhíu mày, nhịn một lát mới bình tĩnh hỏi, “Có nói vốn không dễ mang thai vì sao đột nhiên lại có không?”
“Có.” Nàng dùng ngón tay gõ nhẹ lên lòng bàn tay hắn, “Nói vốn chỉ là khó
mang thai, không phải không thể, duyên phận đến tự nhiên sẽ đến.” Mạc
Yên Nhiên cảm thấy kỹ năng nói dối của mình càng ngày càng tốt, tùy tiện là nói được. Nàng liếm môi, không hiểu sao vì việc này mà lần nữa cảm
thấy có lỗi với Thẩm Sơ Hàn, nàng nhắm chặt mắt, cúi đầu không muốn nói
chuyện.
Thẩm Sơ Hàn không biết mới nói mấy câu mà trong lòng nàng đã vòng vo trăm
lượt, hắn vỗ tay nàng nói, “Nếu vậy chúng ta đừng vội, dưỡng thân mình
cho tốt là được.”
Nàng à một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn hắn, “Hôm nay nghe nói chuyện Đức Phi nương nương...”
Rõ ràng Thẩm Sơ Hàn không muốn nhắc tới chuyện này, lông mày nhăn càng
chặt, “Chuyện này Hoàng Hậu sẽ xử lý, nàng không cần quan tâm, nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Mạc Yên Nhiên không nghĩ như vậy, “Ta chỉ nghĩ chuyện của ta cũng xảy ra ở
Vong Ưu Cung, lúc này lại có việc hướng về phía Thục Phi nương nương, có vẻ rất trùng hợp nên muốn hỏi một chút thôi. Mấy ngày nay ta không thể
ra ngoài, cũng không tiện đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương nên chỉ có
lang quân có thể nói với ta.”
Thật ra Thẩm Sơ Hàn không thích quản chuyện hậu cung, chuyện trên triều đã
đủ khiến hắn đau đầu, những năm gần đây biên cương nhiều lần có xâm
phạm, trong triều đám Mạc Thiệp Cung cũng không thành thật... Nghĩ đến
Mạc Thiệp Cung, hắn đảo mắt nhìn sang Mạc Yên Nhiên đang ngồi đoan chính mắt sáng lấp lánh nhìn hắn. Trong lòng hắn thở dài một hơi, chuyện lần
này cũng thế, nếu không liên quan tới Mạc Yên Nhiên thì hắn cũng không
muốn quan tâm.
Đúng như Mạc Yên Nhiên nói, quá trùng hợp, trong một lúc cả hai chuyện đều
ập lên đầu Phong Giâng Bạch, hắn vốn cũng thấy hoài nghi nhưng lời Hoàng Hậu nói lại khiến hắn...
“Trái tim bệ hạ mới là cửa ải quan trọng nhất để phán đoán tính chân thật của sự viện này.”
Trái tim hắn.
Hắn rũ mắt xuống, “Chỗ Đức Phi thật sự có người đứng ra chỉ lỗi của Thục
Phi, nhưng rốt cuộc có phải hay không còn cần điều tra tiếp.”
Ngày trước hắn không nhiều quản chế chuyện này, hắn dung túng Phong Giáng
Bạch, gần như coi như không nhìn thấy mấy chuyện kia. Hoàng Hậu nhắc nhở mới khiến hắn tỉnh lại không ít, là vì hắn dung túng sao, hay vì hắn
không để ý, nhắm một mắt mở một mắt nên mới khiến Phong Giáng Bạch biến
thành như hôm nay?
“Bệ hạ cảm thấy là Thục Phi nương nương à?”
Dường như hắn nở nụ cười, “Chuyện gì? Chuyện kê đơn trong trà của nàng hay chuyện sai người trộm vòng tay?”
“Bất kể là chuyện nào, hay lang quân luôn cảm thấy sẽ không phải nàng ta?”
Nàng thử lời như có như không, vốn có chút lo lắng hắn sẽ nhận ra, nhưng tâm tư của hắn hiện không ở chỗ này, nghe nàng hỏi hắn liền đáp, “Trẫm
vốn nghĩ vậy, nhưng bây giờ...” Hắn nhếch khóe môi lắc đầu, “Trẫm cũng
không biết.”
Tim nàng đập mạnh một cái, không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến Thẩm Sơ
Hàn bỗng nhiên thay đổi thái độ với Phong Giáng Bạch, rõ ràng nàng thấy
sự dung túng của Thẩm Sơ Hàn đối với Phong Giáng Bạch không phải chỉ một hai chuyện là có thể...
Mạc Yên Nhiên cảm thấy đây là việc nhỏ bởi nàng luôn biết mình không thật
sự có thai, nàng vẫn đang giả vờ nên rất rõ ràng đây không phải sự thật. Sau này dù rất đau nhưng nàng biết đó chỉ do nguyệt sự đến. Nhưng Thẩm
Sơ Hàn không biết.
Ngay từ đầu khi biết nàng có thai hắn đã thật sự nghĩ rằng nàng có thai,
trong bụng nàng có đứa bé Thẩm Sơ Hàn tâm tâm niệm niệm, chờ chờ mong
mong. Hắn thậm chí nghĩ tới nếu là hoàng tử hắn có thể tự mình dạy, nếu
là công chúa sẽ nuông chiều trên tay, xem nàng cười, xem nàng làm nũng
là đủ.
Đứa bé mất, hắn đương nhiên cho rằng thật sự không còn cốt nhục. Cốt nhục
hàm chứa tình yêu sâu đậm của hắn không còn, cho nên ngày đó hắn mới tức giận đến thế, sau lại thấy Mạc Yên Nhiên mặt mày trắng bệch nằm đó, cả
phòng đầy mùi máu tươi, nàng níu chặt lấy tay áo hắn nói đau. Hắn gần
như rơi nước mắt. Hắn sẽ không cảm thấy đây là việc nhỏ, có người hãm
hại hoàng tự, còn hại cho không còn, nhìn thế nào cũng là một đại sự
chọc trời.
Nếu là bình thường hắn sẽ nghĩ động tay chân một chút là được, Phong Giáng
Bạch có thể không có gì đáng ngại, nhưng lần này là Mạc Yên Nhiên.
Là Khanh Khanh mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay cũng không đủ.
Hắn cúi đầu hôn lên mắt nàng, thấp giọng nói, “Khanh Khanh đừng sợ, trẫm nhất định sẽ đòi lại sự công bằng cho nàng.”
Dường như hắn nghe thấy nàng cười một tiếng, hắn không để ý, tự nói tiếp, “Mặc kệ là ai, bất luận thế nào.”
Dù Mạc Yên Nhiên có phần không tin, nàng chưa từng nghĩ tới dùng bản thân
có thể phủ nhận tất cả của Phong Giáng Bạch, chỉ cần đẩy xuống khỏi phi
vị đã là kết quả vô cùng tốt rồi. Dù sao, nàng ta là Phong Giáng Bạch,
mà không phải Mạc Bình U.
Nàng tựa trong lòng hắn, một bàn tay bị hắn cầm lấy, một bàn tay cầm vạt áo hắn, khe khẽ ừ một tiếng.
Đến tối Thẩm Sơ Hàn còn không đi, dù sao Mạc Yên Nhiên có tiếng vừa sảy
thai, Thẩm Sơ Hàn về lý thì không nên ở lại. Nhưng hắn không để ý chuyện này, Mạc Yên Nhiên chủ động đẩy hắn đi, nàng cười khanh khách nhìn hắn, “Mấy ngày nay lang quân đừng ngủ ở bên cạnh ta, dù sao như vậy không
tốt.”
“Có gì không tốt.” Một tay hắn còn nắm tay nàng, cau mày nói, “Nàng để ý
người khác nói thế nào làm gì, bản thân vui là được rồi.”
“Ta vẫn vui.” Nàng mím môi cười cười, “Ta ở bên cạnh chỉ sợ lanh quân ngủ
không ngon, lang quân nên một mình về nghỉ ngơi đi.” Ngón tay trắng muốt của nàng sờ vạt áo hắn, “Trái tim lang quân đang ở đây, thân thể cũng
đừng tới chỗ người khác, với ta mà nói có ngủ lại hay không cũng như
nhau.”
Lời của nàng rất trực tiếp, gần như nói thẳng ý đồ chiếm cứ Thẩm Sơ Hàn của mình, giờ còn bá đạo muốn độc sủng. Hắn nhất thời có chút ngạc nhiên
mất bình tĩnh, đứng bật dậy, nhìn nàng yếu ớt dựa lưng ở đó, khóe miệng
còn mang theo ý cười, hắn lại cảm thấy có chút hốt hoảng, không biết nên nói gì đã vội vàng bước ra cửa.
Mạc Yên Nhiên hạ một bước cờ hiểm.
Nhưng nàng không hoảng sợ như chính nàng tưởng, ngược lại trong lòng thật
bình tĩnh, từ từ nhắm hai mắt lại nằm xuống lần nữa, trong lòng hồi
tưởng tới sắc mặt đột nhiên thay đổi của Thẩm Sơ Hàn, chậm rãi nở nụ
cười.
Thẩm Sơ Hàn trở về Vị Ương Cung, sắc mặt hắn nặng nề, ngay cả Ninh An ở bên
cũng không dám hó hé nửa lời, chỉ hỏi một câu khi bước vào cửa điện, “Bệ hạ có muốn nghỉ ngơi không ạ?” Thẩm Sơ Hàn lia mắt sang hắn lập tức câm miệng.
Tuy không biết xảy ra chuyện gì, cũng đoán là Di Tần và bệ hạ có chuyện cãi vã, nhưng hắn cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn. Di Tần trước giờ
trí tuệ, đối với bệ hạ cũng rất có biện pháp, bệ hạ không mấy khi giận
nàng, chưa nói đến bây giờ Di Tần vẫn còn nằm trên giường, thương tiếc
còn chưa đủ làm sao có thể cãi vã được.
Mạch máu trên thái dương Thẩm Sơ Hàn còn đang nảy lên, hắn uống vài chén
trà, đi vài vòng quanh thư phòng Vị Ương Cung cũng chưa thể khiến hắn
tỉnh táo lại.
Hắn đột nhiên dừng chân, nhìn về phía Ninh An, Ninh An run lên đợi một lúc
mới nghe hắn nói, “Ngươi nói xem, nếu có người nói thẳng thái độ muốn
độc chiếm trẫm, thì có tâm tư thế nào?”
Lần này Ninh An bị dọa thật, có người cái gì, rõ ràng là Di Tần mà, độc
chiếm bệ hạ, còn nói ra miệng, nếu là người khác giờ không biết đã chết
thế nào, chỉ có nàng mới khiến bệ hạ phiền não thế này. Hắn cúi đầu,
trong một giây đã nghĩ tới cả trăm cách đáp lời, miệng lại không chút do dự nói, “Hẳn là đã cực kỳ yêu bệ hạ, Di Tần nương nương vừa mới sảy
thai, có lẽ tâm hồn yếu ớt nên chỉ muốn bệ hạ ở bên nhiều hơn thôi.”
Vừa nói ra Ninh An cũng giật mình, sau đó âm thầm nhớ lại lần cuối cùng bệ
hạ tới cung người khác là lúc nào, khi tìm được đáp án chính hắn cũng
phải hoảng hốt. Kết quả kia khiến hắn rất sợ hãi, Di Tần có suy nghĩ này có lẽ chính Di Tần cũng cảm thấy rất tự nhiên, chỉ có bệ hạ là không
phát hiện ra thôi.
Nếu bệ hạ biết bản thân đã độc sủng Di Tần thời gian dài như vậy e là… Hắn
cúi đầu hạ tầm mắt, bắt đầu suy nghĩ tới chuyện trên triều. Nếu Di Tần
có ý nói đỡ cho Mạc gia chưa chắc bệ hạ sẽ không đồng ý, nhưng lời này
không nên do hắn nói ra.
“Cực kỳ yêu trẫm?” Khóe môi Thẩm Sơ Hàn lại nhếch lên, dùng nắm tay che
trước miệng ho khan một tiếng, “Trẫm vốn muốn ở bên cạnh nàng nhiều hơn, chỉ tại tính tình nàng càng ngày càng tệ.”
Lời này Ninh An không cách nào chấp nhận, hắn giương mắt nhìn biểu cảm của
bệ hạ, đáy lòng than một tiếng, mặc dù không biết mình có nói đúng hay
không nhưng vẻ mặt của bệ hạ rất ôn hòa, rất bao dung, hắn luôn biết
phần lớn nữ nhân trong cung không có ý nghĩa gì với bệ hạ, nếu có ai đặc biệt thì chỉ có Hoàng Hậu Hạ Tĩnh Ngôn, hoặc là Thục Phi Phong Giáng
Bạch, nay ai ai cũng biết đến có Di Tần Mạc Yên Nhiên.
Nhưng hắn cũng biết, sự đặc biệt của người khác so với Mạc Yên Nhiên là không thể nào sánh nổi. Lại nghĩ tới thái độ của Di Tần, những lời mà nàng
cười cười nói với hắn trong cung yến, hắn đột nhiên có phần đau lòng bệ
hạ. Hắn lớn lên cùng bệ hạ, khi bệ hạ còn chưa phải Thái Tử hắn đã ở bên bệ hạ, hầu hạ nhiều năm, tâm tư của bệ hạ hắn hiểu rất rõ. Trước kia
hắn cũng từng đau lòng bệ hạ sau khi trở thành Thái Tử rất mệt nhọc, khi vừa trở thành thiên tử thì phải ngủ ít đến đáng thương.
Nhưng chưa có một lần hắn đau lòng bệ hạ như thế này, cảm thấy bệ hạ thật sự có phần… đáng thương.
Hắn đang thất thần lại nghe Thẩm Sơ Hàn mở miệng, “Đi Vong Ưu Cung một chuyến.”