Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 88:




Khi Mạc Yên Nhiên nhìn thấy cô công chúa trong truyền thuyết kia thì nàng ta đã được Thẩm Sơ Hàn phong làm Chiêu Dung, sáng ngày hôm sau khi đi thỉnh an Hoàng Hậu coi như chính thức đối mặt.
Tâm trạng của Mạc Yên Nhiên không khó chịu như người ngoài suy đoán. Tối qua, sau khi Thẩm Sơ Hàn bận rộn xong chuyện trên triều, lần đầu tiên bước chân vào hậu cung vẫn đến cung Trường Tín của nàng, hơn nữa còn cẩn thận phân tích cho nàng công chúa này là thế nào, ý nghĩa tồn tại ra sao, cái nhìn của hắn đối với nàng ta là thế nào. Cuối cùng câu kết luận là, nàng thích thì để, không thích thì đánh đổ, hiện giờ nàng ta đã không còn là công chúa nữa, là Chiêu Dung ở chỗ chúng ta, có lý nào lại bắt nàng phải nhường nhịn.
Vì thế, khi nàng ta tiến lên hành lễ, Mạc Yên Nhiên ngồi nghiêm chỉnh nhận lễ. Chiêu Dung kia tính tình rất hoạt bát, nói tên mình là Lãng Nguyệt, nói là khi nàng ta chào đời ánh trăng cực sáng cực tròn nên phụ thân nàng ta đã đặt cái tên đó. Còn nói ở trên thảo nguyên, nàng ta giống như ánh trăng. Nàng ta vốn nhỏ tuổi, lời này nếu nói với trưởng bối hoặc nam nhân ái mộ nàng ta thì bọn họ sẽ cảm thấy đáng yêu, cảm thấy nàng ta nhỏ tuổi tính tình ngay thẳng.
Có điều, bây giờ nàng ta đang đối mặt với một phòng toàn những phụ nữ muốn cướp đàn ông với nàng ta, vì thế lời nói này như đá chìm xuống đáy biển, không một chút phản ứng. Nàng ta cũng không vội, hành lễ xong ngồi xuống, đôi mắt to bắt đầu lúng liếng đảo khắp nơi. Liếc một vòng liền nhìn thấy Mạc Yên Nhiên. Giọng nói của nàng ta không nhỏ, hướng về phía Hoàng Hậu nói, “Hoàng Hậu nương nương, đây là Di Phi nương nương phải không? Từ khi chưa vào cung ta đã nghe nói không ít chuyện về vị nương nương này, rất ngưỡng mộ nàng.”
Không biết nàng ta cố ý hay cái đầu dùng để trang trí, ở trước mặt Hoàng Hậu mà dám tỏ ra ngưỡng mộ phi tử khác, nếu không phải Hoàng Hậu không giống người thường thì nhất định đã bị nàng ta châm ngòi ly gián. Nhưng đôi mắt nàng ta lại cực trong trẻo, trên mặt cũng mang chút ý cười, không chỗ nào khiến người ta cảm thấy nàng ta đang châm ngòi, chỉ cảm thấy nữ tử ngoại phiên nói chuyện không biết đưa đẩy.
Hoàng Hậu đương nhiên không nghĩ vậy, nàng liếc nhìn nàng ta một cái, nụ cười trên mặt vẫn đoan trang như trước, “Đây chính là Di Phi. Có điều nếu Lãng Chiêu Dung đã là phi tử của bệ hạ thì sau này không nên xưng ta, ngươi đã đứng hàng cửu tần, phải xưng thần thiếp mới hợp quy củ.”
Nàng lè lưỡi, “Thần thiếp biết, tạ Hoàng Hậu nương nương dạy bảo.” Nàng ta lại cười híp mắt, cẩn thận nhìn về phía Mạc Yên Nhiên giống như cực kỳ ngưỡng mộ nàng, ngay sau đó mở miệng nói, “Thần thiếp có một việc muốn cầu ân điển của Hoàng Hậu nương nương.”
“Chuyện gì? Lãng Chiêu Dung nói nghe xem.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là thần thiếp nhìn Di Phi nương nương cảm thấy rất thân thiết, hy vọng nương nương có thể khai ân cho phép thần thiếp chuyển tới trong cung của Di Phi nương nương.” Nàng ta ngừng một lát rồi nói tiếp, “Hình như gọi là cung Trường Tín, thần thiếp đã nghe nói về cung điện kia, nếu đứng trên lầu hai ngắm phong cảnh hẳn là rất đẹp.”
Lúc này, cung Vĩnh Khang yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên đất. Lãng Chiêu Dung kia còn không hề nhận ra, vẫn cười rạng rỡ nhìn Hoàng Hậu, giọng nói của nàng ta tuy khiêm tốn lại trong trong ngoài ngoài làm như coi Mạc Yên Nhiên là một phi tử có thể tùy tiện bắt chẹt, làm như nếu nàng ta thích thì có thể bảo Mạc Yên Nhiên chuyển ra ngoài vậy.
Không biết nàng ta có biết cung Trường Tín kia là bệ hạ đặc biệt sửa cho Mạc Yên Nhiên hay không.
Hoàng Hậu cười cười, “Nguyệt Minh Điện không hợp ý Lãng Chiêu Dung hay sao mà tình nguyện ở trắc điện của một cung khác?
“Cũng không phải, chỉ vì hôm qua đi ngang qua cung Trường Tín, cảm thấy rất đẹp đẽ quý giá, có lẽ trắc điện cũng không kém chủ điện cung khác. Thần thiếp xa xứ, chỉ có thỉnh cầu nho nhỏ đó, hẳn nương nương sẽ đồng ý đúng không?”
Hoàng Hậu càng cười tươi hơn, “Bản cung thật sự không đồng ý nổi, chuyện liên quan tới cung điện của Di Phi ngươi cứ việc hỏi nàng, nếu nàng đồng ý đương nhiên bản cung sẽ dời cung cho ngươi.”
Nàng ta còn chưa hỏi Mạc Yên Nhiên đã mở miệng, “Quả là thú vị, bây giờ ngay cả chó mèo cũng muốn chui vào cung Trường Tín của ta.” Mạc Yên Nhiên cầm chắc chén trà trên tay, “Ngươi xa xứ? Không phải ngươi bị phụ huynh nhà ngươi vui vẻ phấn chấn đưa tới đây sao? Cho ngươi vị trí Chiêu Dung ngươi đã tưởng ngươi là phi tử bệ hạ thích? Còn muốn ở trong cung Trường Tín của ta?”
Nàng nhếch môi cười một cái, giọng nói thờ ơ giống như hoàn toàn không để nàng ta vào mắt, “Chờ ngươi trèo lên đầu ta, lấy được tâm ý của bệ hạ rồi hãy vênh váo tự đắc bảo ta chuyển ra ngoài. Ta không ở cùng với người khác.”
Sắc mặt Lãng Chiêu Dung khó coi tới cực điểm, nàng ta không phục nói hai câu, “Thần thiếp tưởng các nương nương địa vị cao đều rất có quy củ, không ngờ cũng chẳng khác gì người từ phương xa tới như thần thiếp. Di Phi nương nương ở trong Vĩnh Khang Cung một câu ta, hai câu ta, còn ngay sau khi Hoàng Hậu vừa mới dạy bảo thần thiếp, có lẽ cũng chẳng để Hoàng Hậu vào mắt.”
Mạc Yên Nhiên cười rộ lên, “Ta đang nói chuyện với ngươi, liên quan gì tới Hoàng Hậu nương nương? Thế nào? Ngươi không phục thấy ta nói chuyện tùy tiện phải không? Vừa rồi ta nói rồi đấy, chờ ngươi lấy được thánh tâm rồi hãy tới trước mặt ta nói những lời này.” Nàng đứng lên xoay người thi lễ, “Nương nương, tiểu Chiêu Dung này bất kính với thần thiếp, mong nương nương làm chủ.”
Hoàng Hậu thoải mái giống như vừa mới xem một vở kịch, “Nếu bất kính với ngươi thì do ngươi xử lý đi.”
“Vậy phạt nàng ta quỳ bên ngoài Vĩnh Khang Cung hai canh giờ đi.” Lãng Nguyệt còn muốn phản kháng, Mạc Yên Nhiên cau mày, dáng vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn, “Nghe nói phụ huynh nhà ngươi còn chưa đi? Ngươi có thể nghĩ lại xem vì sao ngươi vào hậu cung này. Hôm nay ta chỉ phạt ngươi quỳ hai canh giờ, nếu ngươi có ý định phản kháng, không để ta vào mắt, ngày mai làm ầm ĩ tới trước mặt bệ hạ…” Nàng đột nhiên cười lạnh, “Bệ hạ còn chưa lâm hạnh ngươi phải không, nói không chừng sẽ đưa ngươi trở về đấy.”
“Ta là Chiêu Dung bệ hạ thân phong, làm sao bệ hạ có thể đưa ta trở về.”
“Vậy thì tốt, đưa một Chiêu Dung trở về rất phiền toái, vậy giết chết một Chiêu Dung có lẽ bệ hạ sẽ không hỏi tội ta đâu nhỉ.” Trong Vĩnh Khang Cung, người ta không dám thở mạnh một hơi.
Lãng Nguyệt nhìn đám nữ nhân kia, bọn họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, liền đoán được Di Phi nương nương này không nói đùa. Nàng ta cảm thấy vô cùng nhục nhã lại không thể làm gì. Lúc này, một phi tử ngồi phía dưới nàng ta đứng lên hành lễ, “Di Phi nương nương khai ân, dù sao Lãng Chiêu Dung vừa mới tới, không quen thuộc với quy củ ở chỗ chúng ta, nương nương cũng nói phụ huynh nàng còn chưa đi, nếu vội vàng phạt nàng cũng có phần không ổn. Mong nương nương nể tình Lãng Chiêu Dung vốn mang lòng ngưỡng mộ nương nương nên mới mạo phạm nương nương mà khai ân.”
Lãng Nguyệt ngẩng đầu nhìn phi tử không quen biết quỳ phía trước mình, đột nhiên cảm thấy trước mắt hơi nhòe đi, nàng thật sự bị phụ huynh đưa tới đây, đó là một chuyện bất đắc dĩ, ai muốn gả đi tha hương đâu. Huống hồ nơi này còn có nhiều người bảo nàng quỳ mà nàng không thể phản kháng như thế.
Di Phi lại mở miệng, “Ai nha, Thư Chiêu Viện đây mới thật là lòng dạ từ bi, cho dù vào trong am hẳn là các sư thái cũng thích Thư Chiêu Viện lắm đấy.” Ánh mắt nàng đảo qua hai người kia, “Khi ở bãi săn vì một Mỹ Nhân mà vi phạm lời bệ hạ, mạo phạm bản cung, nay lại vì một Chiêu Dung mới gặp mà ngang nhiên chống đối bản cung.” Nàng cười khẽ, “Thư Chiêu Viện cảm thấy ngươi ban thưởng đại ân đại đức gì cho ta hay sao mà ta phải kết cỏ ngậm vành báo đáp?”
Thư Anh run lên khe khẽ, nàng quá nóng vội, chỉ nghĩ tới mượn sức Chiêu Dung này mà nhất thời quên mất đã phạm vào kiêng kỵ của Mạc Yên Nhiên. Nàng nóng lòng, lúc này Mạc Yên Nhiên đã nói như vậy, ngay cả cầu xin tha thứ nàng cũng không cách nào nói ra.
Một lát sau Mạc Yên Nhiên nói thêm một câu, “Quên đi, quên đi. Lần nào nói chuyện với các ngươi đến cuối cùng chỉ có ta là người xấu. Ngươi cũng đã cầu xin cho nàng ta thì hai người các ngươi mỗi người quỳ một canh giờ đi.” Nàng lại nhìn Hoàng Hậu, “Nương nương thấy thế nào?”
Hoàng Hậu gật đầu, “Nếu Thư Chiêu Viện không bằng lòng thì bảo Lãng Chiêu Dung quỳ hai canh giờ. Thư Chiêu Viện phạt một tháng phân lệ là được.”
Hai người dập đầu, “Tạ ân điển của Hoàng Hậu nương nương, Di Phi nương nương.”
Lãng Nguyệt cảm kích Thư Anh nhưng nàng không phải người không có đầu óc, đương nhiên biết sẽ không ai vô duyên vô cớ tốt với mình, “Ý tốt của Thư Chiêu Viện bản cung nhận, nhưng hai canh giờ này chỉ cần một mình bản cung quỳ là được. Vốn đã làm phiền ngươi, nếu còn để ngươi cùng quỳ cũng là không thích hợp.”
Thư Anh lại cười vỗ tay nàng ta, “Ngài nói gì vậy, thần thiếp bị phạt không chỉ vì Lãng Chiêu Dung ngài. Thần thiếp vốn đắc tội Di Phi nương nương, không phải vì lý do này cũng vì lý do khác.” Nàng giữ chặt tay nàng ta, “Chúng ta đừng chắn trước cửa Vĩnh Khang Cung, quỳ ở cửa bên cũng được.”
Dứt lời, nàng kéo nàng ta cùng quỳ xuống, trên mặt còn mang nụ cười ấm áp giống như không hề tức giận vì bị nàng ta liên lụy, “Lãng Chiêu Dung mới vào cung còn chưa biết rõ mọi chuyện. Tính tình Di Phi nương nương luôn như thế, trong mắt không chịu nổi một hạt cát. Bệ hạ cực kỳ sủng hạnh nàng.” Trên mặt nàng ta nở một nụ cười khổ sở, “Các tỷ muội trong cung đã không rõ bao lâu chưa từng gặp bệ hạ.”
“Nàng độc sủng vậy sao? Hoàng Hậu nương nương cũng mặc kệ?”
“Đáng thương là Hoàng Hậu nương nương cũng vô cùng tốt với nàng, ai không biết còn tưởng bọn họ là tỷ muội ruột thịt ấy chứ. Trong cung không ai dám trực diện mạo phạm Di Phi nương nương, nếu không, theo tính tình của bệ hạ, vì trút giận cho Di Phi nương nương ngay cả đánh chết cũng là bình thường.”
Lãng Nguyệt nhăn mày nói, “Sao bệ hạ có thể như vậy, nữ tử ác độc như thế bệ hạ thích nàng ta ở điểm nào.”
“Xuỵt, Lãng Chiêu Dung chớ lên tiếng.” Nàng nhìn bốn phía, chỉ có cung nữ thiếp thân đang quỳ gối một bên, không thấy ai khác mới thấp giọng nói, “Ở trong cung không thể tùy tiện bàn luận về bệ hạ, cũng không thể tùy tiện bàn luận về nương nương phía trên.”
Lãng Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, ánh mắt chuyển sang nhìn nàng ta, “Vậy còn ngươi? Vì sao ngươi nói giúp ta? Ngươi không sợ đắc tội nàng ta sao?”
Thư Anh nở nụ cười, nàng chậm rãi cúi đầu, giọng nói mang theo một chút ấm áp làm cho một người từ nay về sau khó có thể gặp lại người nhà như Lãng Nguyệt cảm thấy có chút thân thiết, “Thật ra chúng ta cũng có gì khác nhau đâu, Chiêu Dung ngài tha hương không gặp được người thân, chúng ta cũng không thể gặp người nhà. Chỉ là cảm thấy càng thương tiếc Chiêu Dung ngài hơn một chút.”
Thư Anh lắc đầu, nói tiếp, “Ta cảm thấy rất đáng tiếc, Chiêu Dung trẻ tuổi như vậy, tính tình lại tốt như vậy, diện mạo cũng không có chỗ chê. Vừa vào hậu cung đã lên đến vị trí Chiêu Dung, chỉ cần bệ hạ chú ý một chút, một thời gian nữa nào cần chịu ấm ức thế này…” Nàng ngậm miệng, khóe mắt dường như liếc thấy một góc áo màu hồng nhạt, quay đầu lại không thấy gì, chỉ coi như mình hoa mắt, nhưng cũng không nói tiếp nữa.
Nói đến đây là đủ rồi, Lãng Nguyệt nhìn mặt trời rạng rỡ trên đỉnh đầu. Cuối thu rồi, đã không còn nóng nữa, nhưng mặt trời kia giống như hâm nóng sôi trào trong lòng nàng, tựa như có thứ gì đó sắp tuôn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.