Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 89:




“À, Thư Chiêu Viện nói vậy hả?” Mạc Yên Nhiên dựa vào ghế, Thanh Thiển quỳ ở dưới bóp chân cho nàng, không đợi người phía dưới trả lời nàng đã nói một câu, “Ừ, bản cung đã biết.”

Chỉ… vậy thôi? Chu Tố Thiến cắn môi, lại nhìn Mạc Yên Nhiên. Nàng tưởng rằng đã cầm được tin tức không tệ, ý đồ có thể được Mạc Yên Nhiên chú ý, nhưng thái độ của Mạc Yên Nhiên lại bình thản như đã biết từ lâu, bây giờ nàng chỉ đang lắm lời nhắc lại một lần mà thôi.

Ít nhiều có ý định thăm dò, nàng lại hỏi một câu, “Vậy nương nương không đề phòng chút sao? Nếu hai bọn họ liên thủ đối phó nương nương dù sao sẽ là bất lợi với nương nương.”

Mạc Yên Nhiên cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, nàng không thích kiềm chế tính tính của mình, cũng không phải người thích nhẫn nhịn, lập tức châm chọc một câu, “Hai bọn họ liên thủ? Bản cung cứ tưởng trong hậu cung này người người đều dính thành một bè, hy vọng có một ngày có thể hạ được bản cung cơ đấy.”

Lần này Chu Tố Thiến nói không ra lời, nếu nói nàng ta không có tâm tư này thì chính nàng ta cũng không tin. Trong hậu cung, bất kể là người cũ hay người mới không ai không mong Di Phi rơi đài, người người đều biết chỉ khi Di Phi rơi đài thì mình mới có cơ hội. Không thị tẩm rất ít cơ hội để hướng lên trên. Nhưng nàng ta không thể nói những lời này trong cung Trường Tín, chỉ cần nàng ta tỏ ra một chút ý nghĩ thôi, chỉ sợ hôm nay nàng ta không thể rời khỏi cung Trường Tín.

“Người khác thiếp tỳ không biết, chỉ biết thiếp tỳ và muội muội một lòng hướng về nương nương.”

Mạc Yên Nhiên không thèm đoán những suy nghĩ của nàng ta, nàng nói gì là có ý đấy, không định thử gì hết. Trong mắt nàng, cho dù Chu Tố Thiến thừa nhận thì nàng cũng không có ý định phạt nàng ta. Dù sao đã làm sủng phi đương nhiên phải chịu thù địch.

Nàng không để Lãng Nguyệt kia trong lòng nhưng người ta thì ghi thù rất rõ.

Ban đêm, khi Thẩm Sơ Hàn đang ăn cơm với nàng, nàng thích dùng bữa dưới lầu một, thỉnh thoảng mùa đông mới thích ăn trên lầu, ấm áp hơn. Dưới lầu gần cửa, vừa nói với Thẩm Sơ Hàn được hai câu thì nghe tiếng Ninh An vang lên bên ngoài, giống như đang răn dạy ai đó.

Mạc Yên Nhiên giương mắt nhìn Thẩm Sơ Hàn, hắn nhíu mày gọi Ninh An vào, “Có chuyện gì?”

Ninh An mang vẻ mặt khó nói, hắn thử nhìn Mạc Yên Nhiên một cái, Mạc Yên Nhiên cười vô tội, “Ninh công công đang ý bảo ta tránh đi đấy à?”

Sắc mặt Thẩm Sơ Hàn càng khó coi, “Có gì thì nói, ấp a ấp úng làm gì, có chuyện gì Di Phi không thể nghe.”

Ninh An lên tiếng, “Là… người của Nguyệt Minh Điện đến, nói là buổi chiều Lãng Chiêu Dung quỳ quá lâu nên thân mình rất đau, muốn mời bệ hạ đến xem.”

Mạc Yên Nhiên không nói gì, Thẩm Sơ Hàn hỏi, “Đau thì gọi Thái Y, coi trẫm là Thái Y à, có bệnh gì cũng kêu gào với trẫm.” Chuyện này… bệ hạ còn không rõ sao? Chỉ là mượn cớ thôi, Lãng Chiêu Dung chỉ muốn bệ hạ đến thăm mà thôi.

Có điều, Lãng Chiêu Dung này đúng là nữ tử ngoại bang, nửa đêm còn không thức thời, dám cướp bệ hạ khỏi cung Trường Tín.

Mạc Yên Nhiên bật cười, “Người ta muốn lang quân tới thương tiếc đấy.” Nàng xoa mặt mình, “Nói đến cùng cũng tại ta không tốt, buổi chiều là ta bảo nàng ta quỳ đấy.”

“Chuyện này có gì không tốt?” Thẩm Sơ Hàn lại cầm đũa lên, gắp một miếng cá cho nàng, “Nàng bảo nàng ta quỳ thì nàng ta phải quỳ, giờ nàng ta quỳ xong lại làm ầm ĩ tới chỗ nàng nói thân mình đau, không nể mặt nàng cũng không thể làm thế này.” Hắn càng nói càng cảm thấy tức, đập đôi đũa xuống.

Mạc Yên Nhiên giữ chặt hắn, “Không có gì, không đáng để giận vì loại người này.” Nàng nghĩ nghĩ rồi nói với Ninh An, “Bảo người của nàng ta về đi, nói bệ hạ bảo nàng ta gọi Thái Y tới xem. Ta thấy nàng ta còn có sức để sai người đi tìm bệ hạ thì cũng không có gì nghiêm trọng đâu, ngày mai khi tới Vĩnh Khang Cung thỉnh an đưa cho nàng ta hai quyển Kinh Phật, à không, quên đi, đưa cung quy đi, bảo nàng ta tự mình chép lại cho Hoàng Hậu nương nương.”

Nàng nở nụ cười, tay còn cầm tay Thẩm Sơ Hàn, Thẩm Sơ Hàn liền ngắm nghía đầu ngón tay nàng, nghe nàng nói tiếp, “Ngươi nói rõ với nàng ta, đừng để ta phát hiện có người viết thay, nếu không sẽ không đơn giản là quỳ một canh giờ đâu.” Nàng nhìn Thẩm Sơ Hàn, “Lang quân, chàng thấy ta làm thế có được không?”

Thẩm Sơ Hàn buông tay nàng ra, cầm đũa lên nhét vào trong tay nàng, vẫy tay ý bảo Ninh An đi làm, “Chỉ là việc nhỏ thôi, có gì có được hay không. Người như thế, cho chút mặt mũi sẽ tưởng mình là chủ tử thật.”

“Ây, phụ huynh người ta còn đang ở đây cả đấy, vì bang giao hai triều, cứ tạm coi nàng ta là chủ tử cái đã.”

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chưa nói đến hậu cung này khắp nơi là lỗ thủng. Ngày hôm sau, mọi người đều đã biết chuyện Lãng Nguyệt phái người tới cung Trường Tín mời Thẩm Sơ Hàn.

“Nàng ta không muốn sống nữa à, dám cướp người từ chỗ Di Phi.”

“Đúng thế, Di Phi kiêu ngạo ngang ngược có tiếng, chọc nàng ta không có kết cục gì tốt.”

“Ta cứ tưởng nghé con không sợ hổ là nói chơi thôi, rõ ràng người không hiểu biết cũng không biết sợ.”

Lãng Nguyệt đứng phía sau bọn họ không xa, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, nàng không rõ, nguyên do vì sao? Người mới non mềm tha thiết đi mời, nàng trẻ tuổi hơn Di Phi nhiều, Thẩm Sơ Hàn có lý do gì không muốn tới? Nàng sờ tay mình, còn phải chép cung quy hai lần nữa, nàng vốn định tìm người viết thay, cuối cùng vẫn không làm.

Đối với Di Phi kia, nàng có chút sợ hãi. Bọn họ nói đúng, Di Phi kia kiêu ngạo ngang ngạnh như thế, ngoại trừ gương mặt không tệ thì có gì tốt, cố tình Hoàng Đế Đại Tề lại thích nàng ta, để mặc nàng ta đối xử với mình như thế. Nàng không phải công chúa bị vứt bỏ, rõ ràng nàng được quang vinh đưa tới đây để duy trì bang giao hai nước.

Nàng rũ mắt xuống, nhớ tới lời Thư Anh nói bên tai mình ngày đó, “Ta cảm thấy rất đáng tiếc, Chiêu Dung trẻ tuổi như vậy, tính tình lại tốt như vậy, diện mạo cũng không có chỗ chê. Vừa vào hậu cung đã lên đến vị trí Chiêu Dung, chỉ cần bệ hạ chú ý một chút, một thời gian nữa nào cần chịu ấm ức thế này…”

Đúng thế, ta không nên chịu ấm ức thế này.


Mạc Yên Nhiên nhìn móng tay mình, cúi đầu nói với Thanh Thiển, “Ngươi cảm thấy màu đỏ thẫm được không? Bây giờ còn loại hoa nào để nhuộm màu không?”

Thanh Thiển cũng học dáng vẻ nàng, hơi nhíu mày nói, “Có thì có, có điều nương nương tô màu đỏ thẫm có chút chững chạc, dù sao chủ tử ngài mới hai mươi thôi, màu hồng phấn cũng không tệ.”

“Hồng phấn có gì đẹp mắt đâu, luôn khiến người ta cảm thấy không đủ khí thế…”

“Nương nương, Lãng Chiêu Dung kia đã gây chuyện.” Sơ Ảnh bước nhanh vào nhưng trên mặt lại không hề có vẻ nóng nảy.

Mạc Yên Nhiên nghe nhắc đến Lãng Chiêu Dung cũng không sốt ruột, đáp lại Thanh Thiển một câu, “Bây giờ ta sơn móng có ngắn quá không? Sơn lên sợ khó coi.”

“Nào có, móng tay nương nương tô thế nào cũng đẹp mắt.”

Chiếm được câu trả lời vừa lòng nàng mới nhìn Sơ Ảnh, “Lại có chuyện gì? Thật là phiền toái. Cho nên ta mới nói khác biệt văn hóa không thể yêu nhau, đã sai người đưa cung quy tới rồi còn không yên chuyện, một ngày làm loạn hai, ba lần. Phụ huynh nàng ta mà biết đức hạnh nàng ta như vậy có lẽ sẽ hối hận muốn chết.”

Sơ Ảnh nghẹn cười, “Lần này gây chuyện lớn rồi, bệ hạ bất mãn tới cực điểm luôn.”

“Bệ hạ vốn đã không thích nàng ta rồi, nàng ta lại làm gì?”

“Nghe nói là khiêu vũ bắt bướm trong ngự hoa viên.”

“Đây chẳng phải trò cũ à? Sao lại chọc đến bệ hạ?”

Sơ Ảnh có chút ngượng ngùng, đến gần một chút mới nói, “Còn cởi cả quần áo… nghe nói ngay cả giày cũng không đi…”

Cô nương này thật là, lẽ nào nàng ta cũng xuyên không đến? Không phải người ta nói con gái cổ đại rất kín đáo sao, không phải người ta nói bị người khác nhìn thấy chân sẽ phải gả cho người kia sao? Toàn lừa ta!

Có điều cũng đúng, bệ hạ đã là người nàng ta gả cho rồi, cởi cái giày cũng không phải chuyện lớn, “Chỉ vậy thôi? Vì thế bệ hạ tức giận?”

“Mấu chốt là hôm nay bệ hạ cùng vài vị triều thần cùng đi ngang qua ngự hoa viên, trong đó còn có hai vị các lão, lập tức tức thổi tốc râu, nói thẳng là làm nhục văn hóa…”

Đúng là xui xẻo, Mạc Yên Nhiên lại hỏi, “Bệ hạ phạt thế nào?”

“Chỉ nói giao cho Hoàng Hậu nương nương… E là lần này không phải quỳ một lát, chép một ít sách là xong…”

Mạc Yên Nhiên nheo mắt, “Vậy mới tốt, miễn cho tiểu cô nương người ta không từ bỏ ý đồ. Cứ tự đề cao bản thân, ta làm người xấu mãi cũng rất mệt.”

Ta không muốn nói chuyện với nàng, cho dù nàng là chủ tử của ta cũng không muốn. Sơ Ảnh và Thanh Thiển đều nghĩ vậy.

Mạc Yên Nhiên cũng không để ý suy nghĩ nội tâm của bọn họ, chống cằm nói, “Có điều ta suýt nữa quên một chuyện.” Nàng nói tiếp, “Ta vốn tưởng Lãng Nguyệt kia có chút đầu óc, không ngờ ta nhìn nhầm rồi. Nhưng mà, nghĩ ra cách làm này hơn phân nửa là bị người khác châm ngòi. Người này à, muốn lấy ta và bệ hạ làm đao chặt đầu đây.”

Nàng lắc ngón tay, “Thế không được.” Nàng đứng lên, “Đi thôi, chúng ta đi thăm Chiêu Viện nương nương nhàn rỗi không có việc gì làm, ngày ngày chỉ tự coi mình là thông minh đi.”

Di Hoa Cung, Mạc Yên Nhiên dạo qua Di Hòa Điện một vòng trước. Từ khi chuyển tới cung Trường Tín nàng gần như không trở về nữa, khi đi vào lại thấy nơi này sạch sẽ như có người ở, giống như có người thường xuyên tới đây.

Nàng chậm rãi bước vào, Di Hòa Điện, nơi này chất chứa tất cả ký ức ngay từ ban đầu của nàng. Từ lúc đầu mới vào cung làm Bảo Lâm, cho tới khi nàng lên làm Di Tần, nàng đều ở đây. Cung điện này mới là nơi thật sự chứng kiến Mạc Yên Nhiên nàng được sủng ái thế nào. Nàng vuốt từng vật dụng trong phòng, sờ những bình hoa ở đây, sờ chiếc ghế dựa nàng từng ngồi, ghế dài từng nằm, vuốt chiếc giường mà hắn và nàng từng ân ái trên đó.

Mới chỉ là chuyện ba năm trước. Nhất thời, nàng có chút ngạc nhiên hốt hoảng, nàng không biết mình đang sợ cái gì, nàng cảm thấy ngày tháng hiện tại so với ban đầu thật sự quá mức thoải mái, Thẩm Sơ Hàn cực kỳ dung túng nàng, luôn nói Khanh Khanh muốn làm gì thì làm cái đó, hắn sẽ luôn ở phía sau làm chỗ dựa cho nàng. Hoàn toàn không giống với ban đầu, nàng phải tự mình tranh giành, tự mình cướp đoạt từng chút một.

Nàng ngồi ngẩn người trong Di Hòa Điện hai khắc mới chậm rãi đứng lên, “Đi thôi, tới chủ điện của Di Hoa Cung nói bản cung tới thăm Thư Chiêu Viện.”

Thư Anh đại khái đoán được Mạc Yên Nhiên đến vì cái gì, nhưng nàng vẫn hy vọng mình may mắn, nàng ngồi bên cạnh Mạc Yên Nhiên, nhìn Mạc Yên Nhiên chạm vào chén trà nhưng không cầm lên, “Không biết lần này Di Phi nương nương đến đây…” Nàng vội vàng cười một tiếng, “Nếu Di Phi nương nương có chuyện cần hỏi cứ việc phái người tới báo một tiếng, thần thiếp sẽ tới cung Trường Tín, đâu cần nương nương tới một chuyến.”

Mạc Yên Nhiên lại nói, “Ta còn nhớ ba năm trước, chính ở trong này, Thư Chiêu Viện ngươi tỏ ra cao cao tại thượng lại làm ra vẻ ôn hòa, nhớ rất rõ ràng.”

Vẻ mặt Thư Anh có chút cứng nhắc, “Chuyện năm đó…”

Mạc Yên Nhiên phất tay, “Ta không tới gây chuyện với ngươi vì chuyện năm đó, ta còn chưa nhàn rỗi đến thế… Dù sao lúc đó ngươi là chủ vị. Có điều…” Nàng nở nụ cười, “Như lời ta đã nói lúc trước, rốt cuộc Thư Chiêu Viện cảm thấy ngươi đã ban thưởng đại ân đại đức gì cho ta vậy?”

“Thần thiếp không dám.”

“Ngươi dám chứ.” Người bên cạnh đã lui ra ngoài trước, “Ngươi đừng tưởng chỉ có ngươi thông minh, thật ra ngươi khờ đến đáng yêu ấy, không tốn chút sức lực nào đã dễ dàng lật đổ một Chiêu Dung.” Nàng tiện tay đập vỡ cái chén, “Ngươi rất dám ấy chứ, dám lấy ta ra làm công cụ cho ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.