Sắc mặt Thư Anh trắng bệch, nàng ta lập tức trượt khỏi ghế quỳ xuống đất,
dập đầu với Mạc Yên Nhiên: “Di Phi nương nương bớt giận, chuyện mạo phạm nương nương ngay cả nửa chuyện thần thiếp cũng không dám làm.” Thân
mình nàng ta run rẩy, châu hoa trên đầu cũng rung lên, nàng ta không dám ngẩng đầu, chỉ dùng tư thế hèn mọn nhất nằm rạp trên đất, “Nương nương
bớt giận, nương nương bớt giận.”
Mạc Yên Nhiên lại làm như không cảm thấy mình nên bớt giận, “Ta bớt giận
không nổi.” Nàng hừ một tiếng, “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta chưa
nói chuyện này cho bệ hạ. Nếu hắn không cẩn thận nhớ ra có một người như ngươi, còn biết ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì, chỉ sợ không dễ nói
chuyện như ta đâu.”
Hoàn toàn không nghe nàng ta giải thích, chỉ bảo nàng ta nhận tội, như thế
làm sao được, Thư Anh nói hai câu, “Nương nương khai ân, thần thiếp thật sự chưa từng làm mấy việc này, thần thiếp chỉ thấy Lãng Chiêu Dung lẻ
loi tha hương nên không đành lòng, vạn lần không có ý đồ châm ngòi. Xin
nương nương làm chủ.”
Mạc Yên Nhiên cười, “Ta tới đây không phải để nghe ngươi nói những lời này, Chiêu Viện nương nương thông minh như vậy, đoán thử xem ta đến đây vì
cái gì.”
Thư Anh giương mắt nhìn nàng, thấy trên mặt nàng đầy ý cười nhưng đôi mắt
lại trong vắt, không có một chút ý cười. Hôm nay Mạc Yên Nhiên tô son đỏ tươi, nhếch môi cười làm cho người ta cảm thấy nổi da gà, trong đầu Thư Anh nhanh chóng suy tính, cố gắng đoán ý đồ của Mạc Yên Nhiên. Khi nàng ta đoán ra được lại không muốn biết chút nào, khóe mắt thấm ra một giọt nước mắt, “Nương nương khai ân, Di Phi nương nương khai ân. Thần thiếp, thần thiếp…”
“Aiz, đã nói ngươi thông minh mà, nhanh vậy đã nghĩ ra? Bảo ta khai ân làm
gì, chính ngươi ngẫm lại xem mình đã làm gì, ta còn chưa đủ khai ân
sao?” Mạc Yên Nhiên đứng lên, dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường liếc qua
nàng ta, “Ta cho ngươi một ngày, nếu giờ này ngày mai ta còn chưa nghe
được điều ta muốn nghe, đến lúc đó không phải do ngươi lựa chọn nữa.”
Thư Anh ngã xuống đất, nàng không hiểu. Vì sao? Rốt cuộc bước nào đi sao?
Vì sao sẽ thành thế này? Tỳ nữ bên cạnh nàng tiến vào, thấy nàng ngồi
dưới đất liền ngạc nhiên đi tới đỡ, còn an ủi nàng, “Nương nương, Di Phi nương nương nói gì với ngài vậy? Nương nương đừng quá đau lòng, không
phải nương nương luôn nói sao, còn nhiều thời gian, mọi chuyện không thể vội, chúng ta chậm rãi chờ, dù sao sẽ chờ được…”
“Không chờ được!” Thư Anh ngắt lời nàng ta, đẩy nàng ta ra cười thành tiếng,
nước mắt ngày càng nhiều, “Nay Mạc Yên Nhiên đã đắc thế như vậy, muốn ta sống muốn ta chết chỉ cần một câu. Chỉ là loại dùng sắc mê hoặc mà
thôi, có thể yên ổn được bao lâu!”
Cung nữ kia vội vàng kéo nàng, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, “Nương nương
bớt giận, nương nương làm sao vậy, những lời này không thể nói ra. Tên
của Di Phi nương nương không thể dễ dàng nói ra miệng, nương nương nói
cẩn thận…”
“Ta còn nói cẩn thận cái gì, hôm nay nàng ta đã rõ ràng tỏ vẻ muốn đuổi ta
ra khỏi cung, ta là phi tử danh chính ngôn thuận của bệ hạ cơ mà, dựa
vào cái gì nàng ta bảo ta đi thì ta phải đi.” Giọng nói nàng run rẩy,
không chờ người khác đáp lời đã tự mình nói tiếp, “Cũng đúng, cũng đúng, ta còn cơ hội lựa chọn nào đâu, nếu ta không thức thời tự mình ra
ngoài, ngày mai nàng ta sẽ có thể đưa bạch lăng tới cho ta.”
Nàng được đỡ ngồi xuống ghế, toàn thân mềm nhũn không chống được, nhiều lần suýt trượt xuống, “Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên…”
Cung nữ của nàng kinh hãi, lẽ nào thật sự đuổi chủ tử nhà mình ra ngoài? Dù
nàng ta e ngại quyền thế của Di Phi nhưng vẫn không nhịn được nói một
câu, “Chủ tử đừng vội, bệ hạ biết chuyện này chưa? Nói không chừng còn
chưa biết, nếu bệ hạ biết nhất định sẽ không mặc nàng làm xằng bậy, dù
sao nương nương cũng là một trong cửu tần, là chủ vị một cung, không
phải Bảo Lâm gì đó có thể mặc nàng tùy tiện xử lý.”
“Cửu tần, chủ vị?” Thư Anh dùng tay che mặt, “Trong mắt nàng ta, bất kể cửu
tần hay Bảo Lâm, chỉ ngoại trừ Hoàng Hậu, đều là như nhau, đều mặc cho
nàng ta xử lý. Nàng ta được thánh ý như vậy, bệ hạ nào sẽ vì ta mà không nể mặt nàng ta. Năm đó Mạc gia một đêm rơi đài mà nàng ta vẫn có thể
sừng sững bất bại, ân sủng không suy, ngay cả người không có não như Mạc Bình U cũng được giữ lại nhờ nàng ta. Còn ta bây giờ… bảo ta làm sao có thể cam lòng, làm sao có thể cam lòng!”
Ngày hôm sau, Thư Anh vẫn nói với Hoàng Hậu muốn ra ở trong am cầu phúc cho
bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu cũng biết đại khái, trên mặt
lại không lộ ra chút nào, chỉ nhíu mày hỏi, “Sao lại đột ngột như thế,
Thư Chiêu Viện đã nói với bệ hạ chưa?”
Hôm nay Thư Anh trang điểm đặc biệt thuần khiết, châu ngọc trên đầu đều đổi thành màu trắng bạc, làm cho nàng có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều, nàng rũ mắt cười cười, “Còn chưa bẩm báo bệ ạ, đến bẩm với Hoàng Hậu nương nương
trước. Vài năm nay thân thể của thần thiếp luôn không được tốt, Thái Y
cũng khuyên thần thiếp nên tĩnh dương, dù sao tới trong am cũng không
phải chịu khổ, còn có thể cầu phúc cho bệ hạ và nương nương, khẩn cầu
ông trời bảo hộ Đại Tề ta, chuyện này trăm lợi mà không có một hại, mong nương nương ân chuẩn.”
“Làm phiền Thư Chiêu Viện, tâm ý của ngươi đương nhiên vô cùng tốt, có điều
chuyện này bản cung còn phải bẩm báo với bệ hạ, bệ hạ cho phép mới được
đi.”
“Tạ Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu nhìn móng tay của Mạc Yên Nhiên, “Không phải nói muốn sơn móng à,
sao không làm? Sao ngươi lại dọa người ta phải chạy trốn ra khỏi cung
vậy?
“Hôm qua có việc nên mới trì hoãn, trong hai ngày tới sẽ sơn. Thanh Thiển
nói ta sơn hồng phấn đẹp hơn, ta lại thích màu đỏ.” Nàng cũng giơ tay
mình lên xem, “Ta dọa nàng ta chỗ nào, chính nàng ta muốn lấy ta làm
công cụ, một cái liếc mắt ta cũng không muốn nhìn thấy nàng ta.”
“Chỉ vì một chuyện Lãng Nguyệt thôi cũng đáng để ngươi giận đến vậy? Hồng
phấn đẹp hơn, màu đỏ hình như hơi chững chạc, ngươi mới hai mươi tuổi
thôi đúng không.” Nàng cũng đã cởi móng tay giả, bên trong là từng móng
tay hồng hào tự nhiên.
“Ta đương nhiên giận rồi, ta không tốt tính như ngươi, có thể tha thứ cho
nàng ta tới lúc này đã là tốt lắm rồi. Đây là hậu cung cổ đại, nếu là
người khác chưa chắc nàng ta còn giữ được mạng đâu.” Nàng hừ một tiếng,
“Ta còn chưa đủ lương thiện à?”
Mới từ cung Vĩnh Khang đi ra đã chạm mặt Tiểu Kỳ Tử, hắn khom người lui tới bên cạnh, “Chủ tử và Hoàng Hậu nương nương đã tán gẫu xong ạ?”
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Thưa chủ tử, vừa rồi Thư Chiêu Viện tới chỗ chúng ta, nói là đến bái biệt
nương nương, nhưng nương nương không ở đó, nàng nói ngồi chờ một lát,
kết quả là bệ hạ vừa khéo cũng tới, hai người đụng mặt ở kia.”
Mạc Yên Nhiên ngồi trên kiệu, lung la lung lay làm nàng nghe mà hơi buồn
ngủ, nghe tới cuối lập tức có tinh thần hơn, “Hả? Khéo vậy sao? Giờ thế
nào?”
“Bệ hạ thấy Thư Chiêu Viện liền hỏi hai câu, nghe nói Thư Chiêu Viện muốn
vào trong am bệ hạ cũng không nhiều lời, bảo nàng bẩm báo với Hoàng Hậu
là được, rồi nghe nói nàng tới gặp nương nương lại quay về Cần Chính
Điện, dặn Sơ Ảnh tỷ tỷ nhắn lại với chủ tử giữa trưa tới Cần Chính Điện
cùng bệ hạ dùng bữa.”
Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, “Nàng ta cũng may mắn đấy. Đi thôi, chúng ta mau
chóng trở về, đừng để Thư Chiêu Viện nương nương đến bái biệt chờ lâu.”
Thư Anh thật sự đợi đã lâu, nhưng nàng vẫn rất kiên nhẫn, huống hồ còn đụng phải bệ hạ, nàng vốn không mong chờ bệ hạ có thái độ gì đặc biệt với
chuyện nàng xin rời khỏi cung, nhưng dáng vẻ lạnh nhạt của hắn vẫn khiến nàng lạnh lòng. Khi hắn nhắc tới Di Phi, cả khi hắn hỏi tỳ nữ của Di
Phi nàng đi đâu, trên mặt vẫn mang vẻ ấm áp, luôn mang theo độ ấm.
Nhưng khi nói chuyện với nàng hắn dường như chỉ có mất kiên nhẫn, ngay cả có
lệ cũng không muốn, vội vàng bỏ đi. Hắn đã quên sao, Mạc Yên Nhiên là
phi tử của hắn, nàng cũng vậy mà. Thậm chí nàng còn đến sớm hơn, nàng và hắn gặp nhau sớm hơn. Có lẽ hắn đã quên ngày hắn mới gặp nàng, dù không giống như đối với Mạc Yên Nhiên nhưng ít nhiều vẫn có ý cười. Hắn sẽ
gọi nàng Anh Nhi, gọi nàng ái phi, sẽ mỉm cười nghe nàng nói chuyện, sẽ
bảo nàng mài mực, sẽ không giống bây giờ, ngay cả liếc mắt nhìn thêm một cái cũng không muốn.
Rõ ràng, rõ ràng không nên như vậy. Có oán Mạc Yên Nhiên không? Đương
nhiên. Nhưng cũng không phải chỉ oán mình nàng ta, bởi không có nàng ta
cũng có người khác, lúc trước còn có Phong Giáng Bạch, còn có Mạc Bình
U.
Nhưng vì sao cố tình lại là Mạc Yên Nhiên, nàng còn nhớ rõ, ngày đó Mạc Yên
Nhiên vừa mới tiến cung, ở trắc điện của nàng, đối với nàng là cung kính nơm nớp lo sợ, vì sao nhất định phải đi tới vị trí thế này ngay trước
mắt nàng.
Mạc Yên Nhiên gọi nàng ta đứng dậy, cho ngồi xuống bên cạnh, “Ngươi không
cần đặc biệt lại đây bái biệt, đi một chuyến rõ xa, thật ra không cần
thiết.”
Thư Anh thản nhiên cười, “Bái biệt Di Phi nương nương vốn là quy củ, vừa
rồi đã xin chỉ thị của bệ hạ, có lẽ trong hai ngày tới sẽ chuyển ra.”
Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng không chút để ý.
Thư Anh ngồi ngay gần nàng, lúc này giọng nói không lớn lắm, “Thần thiếp còn một chuyện muốn xin nương nương làm chủ.”
“Ngươi nói nghe thử xem.”
“Chuyện Kỷ Mỹ Nhân, lúc này nàng còn đang ở trắc điện của Di Hoa Cung, thân
mình ngày càng không tốt, vốn thu săn trở về định xin Hoàng Hậu nương
nương dời cung cho nàng, nhưng nàng lại là người nhớ tình bạn cũ, nói ở
cạnh thần thiếp đã quen, không muốn đi, lần này thần thiếp đi rồi nàng
sẽ không cố chấp vậy nữa, đến lúc đó xin Di Phi nương nương để nàng
chuyển ra ngoài, cũng để nàng sống lâu thêm hai năm…”
Mạc Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ta, “Không ngờ Thư Chiêu Viện cũng biết lo lắng cho người khác.”
Nghe ngữ khí là biết nàng đồng ý, nàng ta như thở phào một hơi, rời khỏi ghế quỳ xuống trước mặt nàng, “Thần thiếp thay Kỷ Mỹ Nhân tạ ơn Di Phi
nương nương.”
Mạc Yên Nhiên quay đầu đi cầm chén trà trên bàn, chỉ trong một giây kia,
Thư Anh vốn quỳ dưới đất bỗng bật dậy nhào về phía nàng, trong tay không biết từ khi nào nắm một con dao găm, ánh mặt trời chiếu vào con dao kia lóa mắt làm người ta không nhìn rõ. Bộ mặt nàng ta dữ tợn, chỉ thiếu
một tấc nữa là có thể đâm tới Mạc Yên Nhiên.
Sơ Ảnh đứng bên cạnh Mạc Yên Nhiên, nàng phản ứng cực nhanh, đi lên cản
Thư Anh, miệng còn hô, “Người đâu, bắt thích khách.” Động tác tuy nhanh
nhưng cánh tay vẫn bị con dao sắc bén đâm một lỗ lớn, máu lập tức trào
ra, chỉ chốc lát đã nhỏ đầy đất.
Mạc Yên Nhiên giận dữ, nàng ném chén trà, vừa sai người đi truyền Thái Y
vừa đi về phía Thư Anh đã bị bắt. Mặt nàng ta bị đè dính xuống đất, chèn thành một bộ dạng kỳ quái.
Mạc Yên Nhiên một cước giẫm lên mặt nàng ta.