Mạc Yên Nhiên tới Đức Dương Cung, Đức Phi hoàn toàn không ngạc nhiên khi
nàng tới, ngược lại dùng biểu cảm ta chờ ngươi đã lâu để nhìn nàng, mời
nàng ngồi xuống, mời nàng uống trà, còn chủ động đuổi cung nữ hầu hạ ra
ngoài.
Nàng ta ngồi ở đối diện, “Bây giờ ngươi mới đến khiến ta có chút ngạc
nhiên.” Hôm nay nàng ta không trang điểm, không bôi phấn, trên mặt có
một vết sẹo mờ, Mạc Yên Nhiên có chút thất thần, nàng biết vì sao có vết thương này, nhưng hiện nay không có nổi một chúng đồng tình, dù ngày
trước nàng ta đã từng thật lòng thì vẫn có phần tính kế.
Mạc Chỉ Vi nhìn về phía nàng cười, “Ngươi vừa ra tay với Phạm Dĩ Nhất ta đã biết, theo tính cách của ngươi, cho dù nàng ta đắc tội Hoàng Hậu, không thể nào nói đánh chết liền đánh chết.”
Mạc Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ta, “Cũng chưa chắc, ta ngang ngược như
vậy, nói không chừng ngứa mắt hành vi của nàng ta cũng nên, dù sao nàng
ta đắc tội Hoàng Hậu, đây là chuyện lớn.”
Mạc Chỉ Vi vẫn giữ nụ cười, “Ngươi không như thế.” Giọng nói của nàng ta có chút hoài niệm, “Dù ngươi nói vậy ta vẫn biết, ngươi không như thế,
Hoàng Hậu nương nương cũng không phải người như thế. Thái độ của các
ngươi đối với mạng người nghiêm túc hơn chúng ta, ngươi sẽ không tùy
tiện xử tử người khác dù ngươi không hài lòng, bởi ngươi tôn trọng sinh
mệnh. Chuyện về ngươi và những người khác từng truyền tới tai ta, thời
điểm đó ta không thèm quan tâm nhưng ta tin ngươi không phải người như
vậy. Cho nên khi ngươi xử tử Phạm Dĩ Nhất ta đã biết không lâu sau ngươi sẽ tới tìm ta, quả nhiên ngươi tới rồi.”
“Ta nghe kể vài chuyện.” Mạc Yên Nhiên vươn tay nghịch nắp chén trà, “Chuyện về mẹ đẻ của ngươi.”
Quả nhiên nét mặt Mạc Chỉ Vi hơi cứng lại, nàng ta rũ mắt xuống, “À, Mạc
Bình U nói với ngươi phải không? Thần kỳ nhỉ, ba chúng ta lại là tỷ muội ruột thịt đấy, chẳng trách mặt mũi giống nhau đến thế.” Nàng ta hít sâu một hơi, “Ta biết, Mạc Bình U khinh thường thân phận của ta, nhưng ta
luôn không hiểu, nàng ta là Đại tiểu thư chân chính của phủ tướng quân,
ngươi thì là cái gì, chỉ là một đứa con riêng mà thôi, cao quý hơn ta
chỗ nào mà nàng ta thật sự coi ngươi là muội muội. Có điều giờ đã qua cả rồi, ngươi xem đi, cuối cùng ta vẫn sống lâu hơn Mạc Bình U một chút.”
“Sống lâu hơn có ích gì. Đáng thương ngươi, những thứ muốn có đến giờ vẫn
không chiếm được, tốt xấu gì Mạc Bình U từng có những năm tháng đó.”
“Từng có cũng có ích gì, bệ hạ đối với nàng ta trước nay là hư tình giả ý, dù chiếm được cũng có tác dụng gì? Xem ra chỉ càng làm cho người ta cảm
thấy buồn cười và đáng thương.”
“Ngươi chỉ đang ghen tị với nàng ta thôi, Mạc Chỉ Vi.”
“Ta ghen tị? Ta có gì phải ghen tị? Ta…” Nàng ta vươn tay cầm chén trà bên
cạnh, đột nhiên cười, “Đúng thế, ta ghen tị, từ nhỏ nàng ta đã có tình
thương của cha hoàn chỉnh, nhưng ta thì sao? Chỉ được chui vào một góc
âm u ẩm ướt sống tạm bợ, sau này, dù ta cố gắng rất nhiều mới lấy được
một cơ hội, vào phủ Thái Tử, bọn họ còn tưởng rằng thủ đoạn của mình là
cao minh, đuổi được ta ra ngoài. Rõ ràng chính ta muốn đi… Thái Tử điện
hạ, ngày đó ta đã gặp một lần ở phủ tướng quân, ưu tú đến mức nào… Ta
đi, dù không thể vào mắt Thái Tử thì sao? Ta nhất định sẽ có cơ hội, chỉ cần chờ… Nhưng ta chờ được gì, Mạc Bình U cũng tiến cung, lấy đi tất cả hy vọng và cơ hội của ta, ta lập tức biến thành một phi tử đứng ở địa
vị cao mà thôi. Ngay cả hoàng tử do ta nuôi dưỡng cũng không được coi
trọng, chỉ vì mẹ đẻ của hắn cũng giống mẹ đẻ của ta, một nô tỳ ti tiện.
Ngươi không hiểu được đâu, Mạc Yên Nhiên, dù ngươi không được phụ thân
thượng thư của ngươi quan tâm, không được phụ thân tướng quân của ngươi
chú ý, những gì ta phải chịu đựng ngươi sẽ không hiểu được chút nào
hết.”
“Đương nhiên ta sẽ không hiểu, bởi trước nay ta sẽ không nghĩ tới những thứ
vĩnh viễn không thể đạt được, trước nay sẽ không bao giờ mơ mộng như
thế.”
“Mọi người vao cung đếu như nhau, dựa vào cái gì ta thì là mơ mộng, các ngươi lại có thể thành hiện thực.”
Mạc Yên Nhiên đứng lên, điều nàng muốn nói đã nói xong, nàng biết Mạc Chỉ
Vi sẽ không thức thời, “Ai cũng thành hiện thực? Dõi mắt nhìn hậu cung
lớn nhường này, nhiều hậu phi mỹ nhân nhường này, người duy nhất thành
hiện thực chỉ có một mình Mạc Yên Nhiên ta.” Nàng đi ra ngoài, “Ngươi
không phải người duy nhất thất bại trên con đường này, yên tâm đi, ta sẽ tìm một nơi thích hợp cho Nhị hoàng tử của ngươi.”
Mạc Chỉ Vi cúi đầu ngồi trên ghế, nghe tiếng bước chân của Mạc Yên Nhiên
ngày một xa, dù nàng ta không biết một chút mơ ước duy nhất trong lòng
mình là gì, nhưng vẫn ngẩng đầu lên hô, “Ta đồng ý với ngươi, nhưng ta
chỉ cần gặp bệ hạ một lần cuối cùng, ngươi sẽ không đến mức không để ta
gặp bệ hạ một lần cuối cùng này chứ?”
Mạc Yên Nhiên đi tới cửa, nghe nàng ta nói vậy thoáng ngừng, “Ta đã biết.”
Tóm lại không biết Mạc Yên Nhiên dùng biện pháp gì, Thẩm Sơ Hàn chịu tới gặp nàng ta.
Mạc Chỉ Vi cẩn thận trang điểm cho mình, ngồi bên cạnh Thẩm Sơ Hàn, nói
thẳng thừng, “Lục Phi là một người thỏa đáng, mong bệ hạ có thể giao Nhị hoàng tử cho Lục Phi dạy dỗ.”
Thẩm Sơ Hàn nhíu mày, hắn chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn với Mạc Chỉ Vi, “Ừ, ngươi muốn gặp trẫm chỉ để nói chuyện này?”
“Không, không, không.” Giọng nói của nàng ta vững vàng không giống người vừa
mới hai mươi, mà giống một người đã trải qua thế sự xoay vần, “Ta muốn
nói với bệ hạ rất nhiều, nhất thời không biết nên nói từ đâu.”
Thẩm Sơ Hàn nhăn mày càng chặt, muốn đứng lên bỏ đi, nhưng trong lòng hắn
vẫn nhớ những lời Mạc Yên Nhiên lảm nhảm bên tai hắn, đành ngồi ở kia
nghe nàng ta nói tiếp.
Mạc Chỉ Vi thật sự giống một người sắp chết, đứt quãng nói rất nhiều, cho
đến khi Thẩm Sơ Hàn thật sự không còn kiên nhẫn, “Ngươi nói hết những gì muốn nói rồi chứ?” Hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Mạc Chỉ Vi bỗng hô lên, “Bệ hạ đừng quá thích Di Phi.” Thấy sắc mặt Thẩm Sơ Hàn khó coi quay lại nhìn mình, nụ cười của nàng ta càng vui vẻ hơn,
“Mạc Yên Nhiên hoàn toàn không thích ngươi, nàng ta vốn dĩ vô tâm. Bệ hạ biết Phong Giáng Bạch chết thế nào không? Là bị Mạc Yên Nhiên bức tử,
ngay cả Mạc Bình U cũng bị Mạc Yên Nhiên bức tử. Nàng ta chỉ muốn chèn
ép, bức tử tất cả mọi người trong hậu cung này, không phải một tiểu nữ
tử ngây thơ, thuần khiết mà bệ hạ tưởng. Bệ hạ đừng nói vì nàng ta thích bệ hạ mới làm vậy, nàng ta không thích bệ hạ cho nên mới khuyên bệ hạ
tới gặp ta lần cuối, cho dù ta không hề có chút uy hiếp nào, nhưng nếu
nàng ta thích bệ hạ thì sẽ không dễ dàng để bệ hạ dời mắt tới một nữ
nhân khác một giây.”
Thẩm Sơ Hàn không muốn nghe tiếp nữa, hắn quay đầu đi ra ngoài.
Mạc Chỉ Vi đứng thẳng tắp, dùng hết sức lực còn lại hô một câu, “Cho dù bệ
hạ đã sớm biết trong bụng nàng ta vốn dĩ không có đứa nhỏ, cũng không
chút để ý Phong Giáng Bạch, người ở bên cạnh ngươi lâu như vậy vì sao mà chết sao?”
Bóng dáng hắn đã hoàn toàn biến mất.
Ta không thể để mặc ngươi quá thuận buồm xuôi gió, Mạc Yên Nhiên.
Ngày Mạc Chỉ Vi ra đi, trời đổ mưa lớn. Mạc Yên Nhiên đứng ngoài ban công
nhìn mưa trút xuống từng trận, Thư Nhu chạy từ dưới lầu lên, “Chủ tử, bệ hạ đang tới đây.”
Mạc Yên Nhiên thoáng sửng sốt, “Mưa to như vậy… Mau chuẩn bị trà gừng, quần áo cũng hơ nóng, chuẩn bị sẵn đi.”
Nàng không lưu luyến cảnh mưa nữa mà theo bọn họ đi xuống lầu.
Sắc mặt Thẩm Sơ Hàn rất tệ, nàng chỉ nghĩ hắn không vui vì chuyện gì đó
trên triều, ở bên cạnh hắn vội vàng chuẩn bị lại bị hắn giữ chặt, ánh
mắt hắn tăm tối không rõ cảm xúc, “Trẫm có chuyện muốn hỏi nàng.”
Mạc Yên Nhiên à một tiếng, “Vâng, chàng hỏi đi. Có điều lang quân thay quần áo trước đi, miễn cho lát nữa cảm lạnh.”
Thẩm Sơ Hàn đuổi hết hạ nhân ra ngoài, tự mình cởi áo khoác ném xuống đất, “Trẫm tới hỏi nàng chuyện Giáng Bạch lúc trước.”
Sắc mặt Mạc Yên Nhiên bỗng trở nên rất khó coi.
“Ngày ấy, nàng đi tìm Phong Giáng Bạch? Nàng nói chuyện gì với nàng ấy…”
Trong mắt hắn dường như có chút khó tin, lại có chút bi thương.
Mạc Yên Nhiên bị một chút bi thương kia kích thích, “Ta đến gặp nàng ta thì sao, giai nhân đã qua đời, giờ bệ hạ mới thấy tiếc? Chỉ sợ là muộn
rồi!”
Thẩm Sơ Hàn bị nàng nói nghẹn họng, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Trẫm…
chưa từng nghĩ tới sẽ là nàng. Cũng đúng, trừ nàng ra, ai có thể khiến
Ninh An che giấu trẫm một vài chuyện.”
Mạc Yên Nhiên cười ra nước mắt, “Là ta thì sao? Nàng ta mưu hại con ta, lẽ nào nàng ta không nên đền mạng?”
“Nàng và trẫm đều biết rõ, thật sự là nàng ấy làm hại sao?” Ánh mắt hắn nặng
nề nhìn nàng, “Còn nữa, đứa bé kia, thật sự từng tồn tại sao?”
Mạc Yên Nhiên cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu thoáng ẩn thoáng hiện, hắn đã biết, làm sao hắn biết được, làm sao hắn
biết được?
“Trẫm không hỏi không phải trẫm không biết, trẫm chỉ không muốn vì chuyện này mà… Nàng hãm hại Giáng Bạch, trẫm biết rõ đó là hãm hại mà vẫn theo ý
nàng, khi đó trẫm không biết đứa bé là giả, chỉ nghĩ tới an ủi nàng, chỉ nghĩ tới làm sao để nàng dễ chịu một chút. Sau này đã biết đứa bé là
giả trẫm cũng không muốn nhắc tới, chỉ nghĩ rằng Khanh Khanh của trẫm
lương thiện như vậy, có lẽ chính nàng cũng không biết, bị người ta tính
kế mà thôi. Không ngờ rằng nàng lại muốn lấy mạng Giáng Bạch! Rốt cuộc
thâm thù đại hận thế nào mà nàng lại ép Giáng Bạch tự sát? Lẽ nào vì một đêm đó trẫm tới cung của Giáng Bạch sao? Chuyện đó đã qua bao lâu rồi
mà nàng còn ghi hận như vậy? Có lẽ nàng cũng luôn hận trẫm phải không,
nàng cũng hận trẫm lâu như vậy phải không? Có phải nàng cũng hận không
thể lấy mạng trẫm đúng không? Để rửa nỗi nhục của nàng ngày đó!”
Mạc Yên Nhiên nhìn hắn, sự phẫn nộ của hắn viết hết trên mặt, hình như hắn
chưa bao giờ tỏ vẻ thế này với nàng, đây là vì Phong Giáng Bạch, hay vì
thứ gì khác? “Bệ hạ có bao giờ nghĩ tới, có lẽ, ta chỉ không thể nào tha thứ có một nữ nhân khác bên cạnh chàng thì sao?”
Dường như Thẩm Sơ Hàn không thể nhịn được nữa, một lúc sau bỗng bật cười,
“Nàng vẫn còn lừa trẫm, nàng nghĩ trẫm vụng về vậy sao, vẫn dùng những
lời này để đùa giỡn trẫm? Nàng thật sự thích trẫm sao? Hay chỉ lợi dụng
trẫm để làm được những chuyện nàng thích? Nàng cho rằng trẫm không biết
vì sao Giáng Bạch lại tự tử sao? Nếu nàng ấy không biết trẫm đối với
nàng ấy… Nàng ấy sao lại chết được, nàng đã biết chuyện này thì cần gì
nói không cách nào tha thứ bên cạnh trẫm có người khác! Nàng thật sự để ý sao? Nàng có trái tim không, Mạc Yên Nhiên.”