Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 52:




"Chắc do người đó thiếu mắng quá nên vợ tôi mới vậy."
Nghe được lời Lôi Kiệt Bân nói, Thái Vịnh Lệ tái mặt.
Năm đó Lôi Kiệt Bân làm lớp trưởng, bạn cùng lớp xảy ra cãi vã thì anh đều tìm hiểu đúng sai hai bên trước rồi mới nhắc nhở bên sai.
Bây giờ anh che chở vợ mình mà không rành đỏ đen, đổ tất cả tội lỗi lên đầu cô ta.
Thái Vịnh Lệ hậm hực nhìn Trình Dĩnh Doanh, là con ranh này làm cô ta mất mặt với nam thần ngày xưa.
Trình Dĩnh Doanh vẫn luôn coi Thái Vịnh Lệ là người người vô hình, tay cô vuốt phẳng tây trang Lôi Kiệt Bân: "Đẹp trai lắm nha, còn vừa người nữa."
"Đúng không?" Dù hai vợ chồng đã gắn bó thân thiết lâu nhưng lúc được vợ khen Lôi Kiệt Bân vẫn rất hào hứng, mặt không khỏi hồng hơn.
Thái Vịnh Lệ nắm chặt tay, móng tay găm sâu vào thịt. Nếu như cô ta không chuyển sang nước ngoài thì làm gì đến lượt loại hàng Trình Dĩnh Doanh này vấy bẩn nam thần mình?
Trình Dĩnh Doanh giục: "Lấy bộ này, anh đi thay nhanh lên, em còn sang chỗ khác mua áo khoác cho anh nữa, Bắc Kinh có tuyết lạnh rồi, phải mua nhiều quần áo."
Lôi Kiệt Bân cười nói: "Anh đi có một ngày đêm, lo xa quá đó."
Trình Dĩnh Doanh không cho là đúng: "Không được, ngày nào anh cũng bọc em thành bánh chưng mới cho ra ngoài, em cũng phải biến anh bánh chưng sang Bắc Kinh!"
Lôi Kiệt Bân dở khóc dở cười, hóa ra con bé chỉ muốn trả thù thôi.
Lôi Kiệt Bân vào phòng thay đồ đổi quần áo, Trình Dĩnh Doanh ra quầy thanh toán.
Thái Vịnh Lệ đang lâm vào tình cảnh hết sức khó xử, hai người trong cuộc kia không hề để ý tới cô ta, chỉ còn mỗi nhân viên bán hàng. Bộ Thái Vịnh Lệ thích bị người khác chọn, mặc dù lúc cô ta nói chuyện với Trình Dĩnh Doanh chẳng giống người có tu dưỡng nhưng nghe giọng biết ngay người có tiền.
Nên nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi giới thiệu: "Đây là tây trang mới nhất của cửa hàng, kiểu dáng và thiết kế đều thuộc hàng cao cấp."
Thái Vịnh Lệ lướt qua giá tiền, gấp đôi bộ Trình Dĩnh Doanh lấy, vượt quá khả năng chi tiêu của cô ta.
Nhưng không thể nói là không đủ tiền được, giả vờ ghét bỏ: "Chả ra gì."
Nhân viên cửa hàng đã bị từ chối quen tiếp tục cười: "Còn có các kiểu dáng khác cô có thể xem qua."
Lôi Kiệt Bân đổi qua quần áo của mình đi ra thấy Trình Dĩnh Doanh đang nhìn về phía Thái Vịnh Lệ, hỏi cô: "Có gì à?"
Trình Dĩnh Doanh trông rõ nhân viên muốn đẩy mạnh tiêu thụ đưa quần áo cho Thái Vịnh Lệ xem rồi cất về chỗ cũ, cô chỉ vào bộ quần áo đó hỏi: "Nhìn khá được, mua thêm bộ không?"
"Em chọn đi."
Trình Dĩnh Doanh gọi nhân viên theo cô lúc nãy lấy bộ đó theo số cô cho.
Thái Vịnh Lệ thấy Trình Dĩnh Doanh cho người đi lấy đúng bộ tây trang quý giá đó, sau đó ướm thử lên người Lôi Kiệt Bân, và rồi không nhìn giá lấy luôn thẻ đưa cho người ta quét, tựa như đang mỉa mai cô ta giả bộ giàu có.
Trình Dĩnh Doanh không nhìn giá, lúc kí hóa đơn thì liếc qua phát, nhíu mày nhẹ, không nói gì đặt bút kí tên mình. Thật ra trong lòng cô đang tự khiến mình ấu trĩ, giáng một cú tát vô hình vào mặt cô gái kia.
Nhân viên đóng gói tây trang đặt vào túi giấy, Lôi Kiệt Bân xách túi rời đi cùng vợ.
"Kiệt Bân." Thái Vịnh Lệ như keo dính chó cố gắng hết cỡ bày ra vẻ hào phóng tự nhiên của mình: "Lâu không gặp, muốn đi uống nước hay gì đó ôn chuyện cũ không?"
Cô ta cố ý quan sát vẻ mặt Trình Dĩnh Doanh, không chút lưu tình: "Vợ ông sẽ không để ý đến chúng ta ôn chuyện đúng không?"
Kiểu như nếu Trình Dĩnh Doanh không đồng ý sẽ thành tội đồ.
Lôi Kiệt Bân bất thình lình phun ra câu: "Tôi để ý."
Nụ cười Thái Vịnh Lệ cứng còng lại, không ngờ Lôi Kiệt Bân sẽ nói thế. Thái Vịnh Lệ xưa và nay khác nhiều, không chỉ da trắng thôi đâu, cô ta còn chỉnh mũi ở bệnh viện, ngũ quan tinh tế hơn, mà dáng người cô ta cao gầy, chân dài nuột nà, mặc váy ngắn cực kì gợi cảm.
Cô cam đoan, nếu cô mà là đàn ông, mười thì chín đồng ý, người còn lại chắc là gay.
Thái Vịnh Lệ không ngờ được Lôi Kiệt Bân là người đầu tiên dám từ chối cô ta.
"Tại sao chứ, chúng ta không gặp nhau lâu rồi, ông không nhớ tôi à? Mỗi việc bàn lại kỉ niệm xưa cũng không được sao?" Thái Vịnh Lệ dùng giọng điệu làm nũng.
"Chúng ta không thân quen, chẳng có kỉ niệm gì cả. Hơn nữa, đây là thời gian cuối ngày tôi dành cho gia đình, không phải cho người lạ." Lôi Kiệt Bân giải thích rõ ràng.
"Không còn chuyện gì nữa, bọn tôi đi trước." Nói rồi Lôi Kiệt Bân kéo Trình Dĩnh Doanh sang cửa hàng khác.
Thái Vịnh Lệ phồng má, tức chết đi được, tức bảy màu đây này!
"Anh Kiệt Bân, trêu hoa ghẹo nguyệt đó!" Trình Dĩnh Doanh hơi ghen.
Lôi Kiệt Bân rất oan uổng: "Trời ạ, anh không quen người đó, anh đâu biết cô ta bị thần kinh gì mà giả thân quen với anh?"
Trong trí nhớ Lôi Kiệt Bân, lúc Trình Dĩnh Doanh vẫn chưa lên cao trung, Thái Vịnh Lệ thường xuyên bám lấy anh làm anh cực hoang mang. Khi ấy Thái Vịnh Lệ không xinh đẹp như giờ, mà anh không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong, anh đã có crush của mình nên rất bối rối với kiểu dây dưa của cô ta.
Vất vả mãi Trình Dĩnh Doanh cũng lên cao trung, cứ đến giờ nghỉ là lại chạy đi chơi với Trình Dĩnh Doanh, hai người như hình với bóng.
Không rõ ai mách lẻo với giáo viên rằng Lôi Kiệt Bân và Trình Dĩnh Doanh yêu sớm, hại bọn họ bị mời phụ huynh lên trường làm tư tưởng giáo dục cho hai đứa. May mà ba mẹ khá cởi mở, giải thích với giáo viên họ là hàng xóm quen biết từ nhỏ, quan hệ rất tốt, cùng đi học không có gì không ổn.
Từ sau vụ mời phụ huynh lên trường, Trình Dĩnh Doanh bỗng xa cách với anh. Anh cho là việc bị giáo viên hiểu nhầm thành yêu sớm quấy nhiễu cô nên làm công tác tư tưởng cho cô rất nhiều, mãi sau cô mới không lạnh lùng với anh nữa.
Trình Dĩnh Doanh nói: "Em nhớ cô gái đó, trước kia cô ấy bảo em cao mà xấu, học không giỏi, bảo em không xứng với anh, khiến em không dám chơi với anh, sợ bị anh ghét."
"Sao cô ta lại làm thế?" Lôi Kiệt Bân nghe xong tự thấy nghẹn thở, hỏi tiếp: "Cô ta nói bao giờ?"
"Là cái lúc mời phụ huynh ấy, hồi đấy đã thích anh rồi, nhưng mà nghe cô ta nói vậy làm em thấy mình thật sự kém cỏi...Không dám thích anh."
Lôi Kiệt Bân chưa từng nghe Trình Dĩnh Doanh kể chuyện này, nếu không có Thái Vịnh Lệ bày trò thì không chừng bọn họ đã hẹn hò từ sớm rồi.
"Em không kém gì cả, dù cho em không quá thông minh nhưng em hiền lành lại có trách nhiệm, tốt hơn nhiều người nhiều! Em không xấu, chuyện xinh hay không phải xem trang điểm thế nào." Lôi Kiệt Bân dắt tay cô: "Đi, anh đưa em đi mua quần áo đẹp, thành phu nhân quý phái ngay mà."
Trình Dĩnh Doanh bĩu mỗi: "Em không muốn làm phu nhân, muốn làm một thiếu nữ xinh xẻo cơ!"
"Rồi rồi, làm thiếu nữ xinh xẻo, anh chọn cho em mấy bộ thủy thủ!"
Trình Dĩnh Doanh kịch liệt ghét bỏ: "Ai bảo làm thiếu nữ phải mặc đồ thủy thủ, anh xem anime nhiều quá à?"
Lôi Kiệt Bân giả bộ đáng thương: "Rõ ràng là em muốn xem nên anh mới xem cùng."
Hồi nhỏ, TV nhà Trình Dĩnh Doanh hỏng mà tiền nuôi hai đứa khá nhiều, mãi không sửa TV. Khi ấy Trình Dĩnh Doanh đang theo dõi một bộ shoujo anime, thường chạy sang nhà Lôi Kiệt Bân xem ké.
Nhưng trên TV phát phim siêu nhân trùng giờ với anime, Lôi Kiệt Bân là con trai tất nhiên thích xem siêu nhân hơn rồi.
Thế nhưng cuối cùng Lôi Kiệt Bân vẫn nhường cô xem, còn ngồi xem cùng cô đến tận khi TV sửa xong.
Tự dưng Trình Dĩnh Doanh thích cảm giác như thế, cùng nhau lớn lên, trải qua nhiều chuyện, đến khi lớn rồi vẫn ở cạnh nhau, nắm tay người đó trôi qua nửa đời còn lại.
"Ông xã à, yêu anh quá xá luôn!"
Trình Dĩnh Doanh ít khi bày tỏ tình cảm với Lôi Kiệt Bân, nghe cô nói làm thấy rạo rực trong lòng: "Anh cũng yêu vợ nhất đó!"
*
Vài ngày sau, Lôi Kiệt Bân đến Bắc Kinh tham gia lễ khởi động máy, ban đầu tính đi một ngày một đêm, sau không cưỡng được sự chiêu đãi nhiệt tình của mấy thương hiệu muốn quảng cáo, lùi ba ngày trở về Quảng Xuyên. May mà hôm đó Trình Dĩnh Doanh mua nhiều tây trang, sợ anh làm bẩn bộ kia nên bắt anh mang nhiều hơn một bộ.
Chân Lưu Vĩ Kỳ đã lành sớm, có thể đi đứng bình thường. Sau khi khỏe hẳn thì chạy sang bên Thâm thị ở cùng Trình Dĩnh Văn, tìm một công việc tài chính, giúp khách hàng kiểm kê hàng hóa, kiếm tiền thuê.
Trình Dĩnh Văn có thai nên đưa Lưu Vĩ Kỳ từ Thâm thị về bàn chuyện kết hôn với ba mẹ.
Trình Dĩnh Doanh do mang thai nên mới kết hôn với Lôi Kiệt Bân, bên Lôi Kiệt Bân có hơi mê tín, tìm người chọn ngày đẹp thì biết mệnh cách hai người không thích hợp tổ chức lễ cưới trong năm, cho nên dời hôn lễ sang năm sau, đợi sinh con ra thì cùng tổ chức lễ thành hôn với tiệc đầy tháng.
Dân gian lưu truyền một câu, hai chị em không thể gả đi cùng năm, thế là mang hết phúc khí trong nhà.
Trình Dĩnh Văn không muốn chờ đến sang năm, bảo ba mẹ chọn ngày thành hôn trước Tết Âm lịch.
Lúc đầu Trình Dĩnh Doanh tưởng chị và Lưu Vĩ Kỳ sẽ dây dưa đến mấy năm nữa mới kết hôn, không ngờ bị họ úp sọt.
Trình Dĩnh Doanh nhìn mọi người thảo luận ngày cưới, do chỉ có một tháng nên giờ đang bắt tay vào việc chuẩn bị. Lưu Vĩ Kỳ ở nhà Trình soạn danh sách khách mời ở công ty, cô rảnh rỗi sang nhà mẹ đẻ ngồi xuống tám chuyện cùng Lưu Vĩ Kỳ: "Chẹp chẹp chẹp, nhanh thật đấy, theo tôi biết thì chị tôi không muốn kết hôn sớm. Có phải cậu đã chọc thủng lỗ trên bao cao su làm chị ấy có thai không?"
Lưu Vĩ Kỳ khinh bỉ: "Tôi đớ như thế sao?"
Trình Dĩnh Doanh nghiêm túc gật đầu, suýt nữa làm Lưu Vĩ Kỳ tức đỏ mặt.
Bèn giải thích: "Chị cô chủ động nói muốn có con."
Trình Dĩnh Doanh đánh chết cũng không tin: "Đùa à, chị tôi đã bảo là đang trong giai đoạn quan trọng của sự nghiệp, còn lâu mới có con!"
"Dĩnh Doanh, cô phải đi qua quỷ môn quan thì mới hiểu được." Lưu Vĩ Kỳ thật lòng trịnh trọng bày tỏ: "Nhưng mà hi vọng cô bình an cả đời."
Trình Dĩnh Doanh không chịu được Lưu Vĩ Kỳ này, rùng mình nổi da gà khắp người: "Dị thật!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.