Tô Dật Phong vốn đã quyết tâm muốn buông bỏ tình cảm đối với Tô Ôn Nhu. Nhưng vừa nghe Lưu Tử Hàn hạ thấp cô, ghét bỏ cô, Tô Dật Phong lại nén không được lửa giận. Hắn thậm chí mất khống chế muốn tiến lên ra sức đánh Lưu Tử Hàn một trận, buộc hắn thu hồi lại những lời vừa nói.
Lưu Tử Hàn vốn dĩ chỉ là cái gối thêu hoa, đừng thấy hắn vừa rồi đối với Tô Ôn Nhu kiêu căng ngạo mạn nhưng vừa thấy Tô Dật Phong nổi giận liền lập tức héo. Cuối cùng vẫn là Tô Ôn Nhu chắn giữa hai người, ngăn cản đại ca động thủ đánh người.
Xem cô đi, cư nhiên còn chấp mê bất ngộ, vẫn nghĩ đến muốn ở bên Lưu Tử Hàn. Trong lúc nhất thời, Tô Dật Phong tức nổ phổi, không biết Tô Ôn Nhu là do mắt bị mù hay ăn trúng bùa mê thuốc lú gì nữa.
Nhưng cố tình lúc đối mặt với Tô Ôn Nhu, Tô Dật Phong không xuống tay được. Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, tức tối mà thu tay, xoay người đi ra cửa.
Đẩy cửa ra, vừa vặn thấy Tô Quân Quân đứng ở cửa. Nhớ tới những lời Lưu Tử Hàn nói, Tô Dật Phong liền lập tức nổi trận nôi đình, không chút nghĩ ngợi liền dơ tay đánh Tô Quân Quân, miệng còn mắng:
" Cướp bạn trai của chị gái, Tô Quân Quân, cô đúng là càng ngày càng có bản lĩnh."
Vừa thấy Tô Dật Phong muốn đánh mình, Tô Quân Quân theo bản năng liền lui lại nửa bước, nhìn qua cái tát kia vừa vặn rơi trên má cô, nhưng trên thực tế cô lại mảy may không bị chút thương tổn nào. Nhưng người ngoài nhìn qua, Tô Quân Quân hiển nhiên bị đánh.
Từ nhỏ, Tô Quân Quân được ông nội dạy cho võ học gia truyền, một lần luyện chính là mười mấy năm, cho dù đối mặt với ba bốn người đàn ông vạm vỡ cô cũng không sợ, huống chi là loại nam nhân thư sinh như Tô Dật Phong???
Bên kia, Tô Dật Phong hiển nhiên không nghĩ tới, Tô Quân Quân vậy mà còn dám tránh, đây quả thực là đổ thêm dầu vào lửa. Trong nhất thời, lửa giận trong lòng Tô Dật Phong càng lớn hơn, hắn không nhịn được lớn tiếng mắng:
"Tô Quân Quân, ai dạy cô làm tổn thương người thân như vậy? Ai dạy cô không biết xấu hổ như vậy? Tô gia như thế nào lại dạy ra một kẻ không biết xấu hổ như cô chứ? Những thủ đoạn bỉ ổi này của cô chẳng lẽ là học được từ người mẹ không lên được mặt bàn kia của cô đi? Qủa nhiên kẻ chảy dòng máu đê tiện, cho dù giả bộ giống đến đâu, cũng không thành cô gái đứng đắn được."
Tô Quân Quân vốn dĩ không muốn cùng kẻ điên này so đo. Nhưng cố tình Tô Dật Phong càng làm tới, càng mắng càng khó nghe, thậm chí còn chạm vào điểm mấu chốt của người khác. Tô Quân Quân dứt khoát giơ tay đem nồi canh nóng hất về phía Tô Dật Phong. Canh vẫn nóng, mùa hè lại mặc quần áo mỏng, Tô Dật Phong bị nóng đến nhe răng, hắn lại hung tợn mà mắng: "Tô Quân Quân, cô phát điên cái gì? Cô muốn tôi bỏng chết hả?"
Tô Quân Quân lạnh giọng nói: "Anh mới là người bị điên đấy. Nòi canh này của tôi cũng đáng tiếc thật đấy, nhưng có thể làm cho anh đầu óc anh tỉnh táo, súc miệng sạch sẽ, đỡ phải như chó điên cắn người lung tung thì cũng đáng lắm."
"Cô........" Tô Dật Phong tức giận muốn tiến lên lôi kéo Tô Quân Quân, muốn giáo huấn nha đầu chết tiệt này một chút. Nhưng vừa nhấc đầu lên, liền đối mặt với đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, hai mắt giống như hồ nước sâu thẳm.
Đôi mắt không chứa nửa điểm tình cả anh em, chỉ cói coi thường cùng khinh bỉ. Phảng phất dường như những bí mật xấu xa hắn giấu ở dưới đáy lòng đều bị cô nhìn thấu.
Tô Quân Quân cũng không xem hắn như anh trai mà đối đãi, hoặc là nói, anh trai như hắn không xúng được Tô Quân Quân tôn trọng.
Trong lúc nhất thời, giống như bị một chậu nước đá lớn dội vào người, hỏa khí đầy mình của Tô Dật Phong nháy mắt bị diệt, thậm chí còn có chút rét run.
Rất nhanh, Tô Dật Phong bắt đầu hồi phục lý trí.
Hắn rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Tô Ôn Nhu mắt mù, sống chết muốn cùng tên tra nam Lưu Tử Hàn đính hôn, hắn không đành lòng giáo huấn Tô Ôn Nhu, liền chạy tới trước Tô Quân Quân trút giận?
Trong khoảng thời gia này, Tô Quân Quân vẫn luôn ở trong nhà chuẩn bị cho cuộc thi nấu nướng, lấy đâu ra thời gian câu dẫn Lưu Tử Hàn. Rõ ràng là Lưu Tử Hàn không muốn đính hôn liền lấy cô ra làm cái cớ.
Lưu Tử Hàn vốn dĩ chính là một tên khốn khiếp, bị đánh chết cũng xứng đáng. Nhưng Tô Quân Quân dâu làm cái gì sai, dựa vào cái gì phải chịu sự ủy khuất này? Cô cùng Tô Ôn Nhu không phải đều là em gái hắn sao?
Nghĩ đến đây, Tô Dật Phong đột nhiên cảm thấy hối hận. Hắn vừa rồi giống như tẩu hỏa nhập ma vậy.
*
Lúc này, Tô Ôn Nhu chạy tới kéo tay Tô Dật Phong lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đại ca, anh ngàn vạn lần đừng mắng Quân Quân, Quân Quân còn nhỏ. Về sau chúng ta đem con bé từ từ dạy lại là được, nhất định có thể đem con bé dạy tốt mà."
Nghe xong lời này, Tô Quân Quân bị cô chị gái tiện nghi này làm cho tức đến phát cười. Không phải Tô Ôn Nhu trong nguyên tác là thánh mẫu bạch liên hoa sao, nhưng nhìn như thế nào lại giống trà xanh vậy nhỉ?
Nhìn bên ngoài, cô ta nói chuyện giúp Tô Quân Quân. Nhưng thực tế, cô ta vừa mở miệng liền trực tiếp định cho cô tội danh thông đồng với Lưu Tử Hàn. Còn muốn về sau từ từ dạy bảo cô? Cũng không biết ai cho cô ta cái tự tin như vậy?
Tô Quân Quân bất động thanh sắc hỏi: "Tôi cũng không biết tôi đã làm cái gì sai mà để chị phải tới dạy dỗ?"
Tô Ôn Nhu không nghĩ tới, Tô Quân Quân vậy mà chất vấn cô ta, vội vàng nói thêm: "Này....Quân Quân nha, dù sao thì, em cũng không nên hất canh nóng và đại ca. Làm đại ca bị phỏng, ba ba sẽ sẽ tức giận."
Cô ta đây là ỷ vào cha Tô thích cô ta, lấy cha Tô tới bức Tô Quân Quân, buộc cô cúi đầu.
Tới bây giờ, Tô Quân Quân cẩn thận suy nghĩ lại, cho dù cô có nhường nhịn như thế nào, Tô Ôn Nhu và Tô Dật Phong cũng sẽ không tha cho cô. Hơn nữa, tên cặn bã Lưu Tử Hàn kia, bọn họ rõ ràng muốn đem cô bức chết.
Nếu những người này không muốn cho cô sống tốt, vậy bọn họ cũng đừng mong sống yên!!!
Tô Quân Quân dứt khoát liền nhướng mày nói: " Vậy chị nói xem, đại ca vô duyên vô cớ đánh ta, mắng ta, cũng đều là do ta sai sao?" giọng nói của cô vón dĩ ngọt ngào, phần sau nhẹ giọng lại, liền phá lệ có vẻ vô tội.
Tô Ôn Nhu thấy cô chịu thua, trong lòng lập tức đắc ý, quay đầu nói với Tô Dật Phong: "Đại ca đương nhiên cũng có chỗ không đúng, sự tình còn chưa rõ ràng, anh liền đánh mắng Quân Quân. Từ nhỏ đến lớn, Quân Quân luôn ngưỡng mộ anh. Đại ca, anh làm như vậy khiến con bé thương tâm lắm đấy có biết không?"
Trên mặt Tô Dật Phong lập tức hiện lên tia xấu hổ. Tô Ôn Nhu lại nói tiếp: "Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm, chị cùng Lưu Tử Hàn nói đùa thôi."
Dứt lời, cô ta xoay người nhìn Lưu Tử Hàn. Lúc này, nếu Lưu Tử Hàn chịu cho cô ta chút mặt mũi, mọi người liền có một cái bậc thang leo xuống, thì coi như không có gì xảy ra.
Tô Quân Quân nghe xong lời này cũng nhướng mày nhìn về phía Lưu Tử Hàn.
Tô Ôn Nhu và Tô Quân Quân tuy là hai chị em nhưng lớn lên lại hoàn toàn không giống nhau. Tô Ôn Nhu cũng coi như là xinh đẹp nhưng cũng chỉ dừng lại ở thanh tú, không đủ kiều diễm. Ở trong mắt của Lưu Tử Hàn, cô bạn gái này là người nhiều chuyện, thích quấn người, thật sự có chút nhàm chán. Tô Quân Quân liền không giống, nghe nói diện mạo của cô giống với người mẹ không lên nổi mặt bàn kia, lớn lên có gương mặt đào hoa. Tô Quân Quân so với Tô Ôn Nhu tuy nhỏ hơn nửa tuổi nhưng cũng đã phát dục, bộ ngực no đủ, eo nhỏ chân dài. Nói trắng ra là, diện mạo yêu diễm lẳng lơ.
Lúc trước, nguyên chủ vẫn luôn tự ti với thân thể của mình, sợ người khác nói cô tùy tiện, không đủ đoan trang, càng không thích nguồi khác đàm luận về diện mạo của mình. Bởi vậy nên thường xuyên cúi thấp đầu, còng lưng, cả người đều âm u, không có chút nào làm người ta thích.
Sau khi thay đổi linh hồn, Tô Quân Quân lại rất tự tin, cô đối với diện mạo rất vừa lòng, cùng với thói quen "Thẳng lưng mà sống" càng làm lộ ra vòng eo quyến rũ.
Lúc trước điệu thấp là bởi vì Tô Quân Quân ngại phiền toái. Lúc này cô bất thình lình nhìn về phía Lưu Tử Hàn, trong ánh mắt không che giấu mang theo vài phần sắc bén.
Lưu Tử Hàn bị cô nhìn đến trong lòng run lên, hán lúc này mới phát hiện Tô Quân Quân lớn lên thế nhưng lại kiều diễm động lòng người như vậy. Đặc biệt là đôi mắt đen tựa đá quý lộng lẫy kia.
Trong lúc nhất thời, mấy lời nói nhăng nói cuội hắn vùa nói có nhiều hơn vài phần thật tình.
Lưu Tử Hàn tính toán, Tô Quân Quân tuy rằng xuất thân hơi kém một chút nhưng lại là một mỹ nhân. Hơn nữa, tích cách cô lãnh đạm, cũng không giống như Tô Ôn Nhu dính người, mang ra ngoài vô cùng có mặt mũi.
Nghĩ đến đây, Lưu Tử Hàn liền không tín toán cho Tô Ôn Nhu chút mặt mũi nào, hắn thuận miệng nói: "Không phải hiểu lầm, tôi vẫn luôn thích Quân Quân. Chuyện này tôi sẽ nhanh chóng nói với gia đình. Tô Ôn Nhu, chúng ta vẫn là nhanh chia tay đi."
Nghe xong lời này, trong lòng Tô Ôn Nhu nhất thời buồn hận đan xen. Lưu Tử Hàn là mối tình đầu của cô ta, cô ta cực khổ theo đuổi 3 năm hai người mới chính thức quen nhau. Bây giờ thì hay rồi, Lưu Tử Hàn đột nhiên nói thích Tô Quân Quân, muốn chia tay với cô.
Sao có thể được? Cô ta đối với Lưu Tử Hàn là thật lòng.
Tô Ôn Nhu càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng tức giận, trong lúc nhất thời bất chấp tất, cô ta cười lạnh nói: "anh muốn cùng Tô Quân Quân ở bên nhau, những cũng phải xem em ấy có đồng ý hay không nha? Lưu Tủ Hàn, sợ là anh không biết đi, Quân Quân sớm có người trong lòng. Đáng tiếc người đó lại không phải là anh."
"Là ai?" Lưu Tửu Hàn sớm đã xem Tô Quân Quân là vật trong tay. Tự nhiên cũng không muốn nghe thấy loại lời nói này.
Tô Ôn Nhu cũng không để ý được đến những cái khác, rũ mắt xuống liền nói: "Là đại ca a"
Nói xong lại bổ sung thêm: " Quân Quân từ nhoe đã thích đại ca, trong mắt em ấy đều không chứa nổi người khác. Nếu tương lai anh cả trở lại bổn gia, cưới Quân Quân, chuyện này cũng xem như vẹn cả đôi đường."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tô Dật Phong liền lập tức thay đổi. Hắn trừng lớn hai mắt nhìn về phía Tô Ôn Nhu, giống như chưa từng quen biết người này.
Tô Dật Phong thật không nghĩ tới, em gái hắn sủng ái mười mấy năm thế nhưng lại nói ra những lời tổn thương hắn như vậy. Mà những vấn đề đã từng làm hắn chịu đủ tra tấn cùng bối rối lại bị Tô Ôn Nhu nói ra nhẹ nhàng đến vậy. Người này cũng thật không biết lễ nghĩa liêm sỉ, vì vu tội cho em gái, vãn hồi Lưu Tử Hàn mà cái gì cô ta cũng dám làm.
Hoặc là nói, Tô Ôn Nhu đối với tình cảm của hán không phải là không biết gì, cô chỉ làm bộ không biết mà thôi. Buồn cười chính là, hắn vẫn nhảy nhót như một tên hề, liều mạng làm cho Tô Ôn Nhu vui vẻ.
*
Tô Quân Quân thật sự không nghe nổi nữa, trực tiếp đánh gãy lời của Tô Ôn Nhu:
"Tô Ôn Nhu, cô đủ chưa hả? Nói hươu nói vượn cũng nên có giới hạn thôi. Người ta cho cô thể diện, cô lại được một tấc muốn tiến một thước hả? Cô nói những lời như vậy còn là tiếng người sao? Cái gì mà kêu tôi thích đại ca? Cô có chứng cứ không? Những lời như vậy cô dám nói trước mặt ba không? Có cần tôi lập tức gọi điện, kêu ba về, hỏi một chút, có phải hôn sự của Tô Quân Quân tôi để cho chị gái là cô định đoạt không?"
Nguyên chủ chưa bao giờ cùng Tô Ôn Nhu cãi nhau, ngược lại khắp nơi nhường nhịn. Lúc này Tô Ôn Nhu lập tức bị khí thế mạnh mẽ của Tô Quân Quân trấn trụ.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Cái kia Quân Quân, chị...... chị kỳ thật cũng không phải có ý đó, ba bận rộn như vậy, em tuyệt đối đừng gọi ba về."Tô Ôn Nhu nhỏ giọng nói
Nhưng Tô Quân Quân hiển nhiên không muốn buông tha cho cô ta:
"Vậy cô có ý tứ gì? Bởi vì là người thân, không muốn so đo với cô. Vậy cô có thể trực tiếp bịa đặt vu tội cho anh trai và em gái sao?"
"Chị không có. Chị chỉ nhất thời suy nghĩ không thông. Quân Quân, thực xin lỗi" Tô Ôn Nhu lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống, giống như bị ủy khuất rất lớn.
Cô ta thậm chí còn hướng về phía Tô Dật Phong cầu cứu, chỉ tiếc Tô Dật Phong giống như không nhìn thấy, luôn rũ đầu đứng bên cạnh, căn bản không có nhìn về phía cô ta.
Tô Quân Quân cười lạnh: "Cô không có? Cô đang cảm thấy ủy khuất sao? Đều là do người khác bắt nạt cô. Tô Ôn Nhu, cô nhất định là cảm thấy tôi âm thầm chơi xấu,cướp Lưu Tử Hàn của cô?
Nhưng cô có nghĩ đến không, chính là do cô mắt mù đi thích tên cặn bã Lưu Tử Hàn này, liền nghĩ rằng người khác cũng giống cô sao? Xin lỗi, Tô Quân Quân tôi ánh mắt không có kém như vậy."
Nghe đến đó, Lưu Tử Hàn không nhịn được lên tiếng chất vấn: "Tô Quân Quân, cô có ý gì hả?"
Tô Quân Quân nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng nói: " Ý của tôi chính là Tô Quân Quân tôi chướng mắt anh! Cho nên, về sau, đừng hắt nước bẩn lên tôi.
Anh không muốn cùng Tô Ôn Nhu hẹn hò thì nói rõ cho cô ta biết. Ai quy định Tô Lưu hai nhà nhất định phải liên hôn? Ai cho Lưu Tử Hàn anh mặt mũi lỡ như vậy? Anh cho anh là cải trắng sao, con gái Tô gia anh muốn chọn ai thì người đó phải quỳ gối dưới chân cảm tạ vì lọt được vào mắt anh của anh hả?
Làm ơn chừa cho mình chút mặt mũi đi, đừng tự mình đa tình. Tương lai Tô Quân Quân tôi nhất định tìm một người đàn ông tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần."
Tô Quân Quân mắng xong liền phủi tay đi lên lầu, không muốn nhìn mặt mấy người này thêm nữa.
Lưu Tử Hành bị mắng một trận, mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng nói cho cùng việc này cũng do hắn không đúng. Hắn không dám nói chuyện này với người trong nhà.
So với hắn, sắc mặt Tô Ôn Nhu cũng không tốt hơn là bao. Tuy rằng không náo đến mức gọi cha Tô trở về, nhưng tình chị em của cô ta và Tô Quân Quân xem như xong.
Còn lại Tô Dật Phong, vẫn rũ đầu đứng nguyên tại chỗ. Tô Quân Quân cuối cùng cũng không vạch trần tâm tư hắn đối với Tô Ôn Nhu, nhưng tâm của Tô Dật Phong cũng hoàn toàn chết.
Một hồi tỉ mỉ chuẩn bị cơm chiều, kết quả lại tan rã trong không vui.