Ta Phải Gả Cho Oan Gia Hoàng Đế

Chương 2:




Đĩa rau cần xào nôn ọe hồi lâu, khàn giọng nói: [Ta chỉ là một đĩa rau cần bị người ta hạ độc thôi mà, ta cái gì cũng không biết đâu.]
Đũa trên bàn cũng vội vàng lên tiếng: [Ta cũng không biết, ta không phải từ trong phòng bếp đi ra.]
Cái đĩa cũng lên tiếng: [Ta càng không biết, ngươi cũng biết ta từ nhỏ đã bị người ta làm thành cái đĩa, vẫn luôn làm việc chăm chỉ ở trong cung này.]
Bên tai ồn ào hỗn loạn, Giang Úc lại còn ghé sát vào người ta, hỏi: "Rau cần có thể nói chuyện?"
Ta không kiềm chế được lửa giận, quát lớn về phía cái bàn: "Tất cả im miệng cho ta!"
Giang Úc bị ta dọa giật mình, ho khan hai tiếng: "Không muốn nói thì đừng nói, hung dữ cái gì!?”
Ta thở phào nhẹ nhõm: "Ta không nói huynh."
Ai ngờ Giang Úc lại càng thêm tủi thân: "Vậy nàng đang nói ai?"
Ta hít sâu hai hơi, sai tất cả mọi người lui xuống, sau đó nghiêm túc nói với Giang Úc, ta có thể nghe thấy những âm thanh mà người khác không nghe thấy.
Giang Úc há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi: "Tống Đường, nàng có thể nhìn thấy ma?"
Ta cắn răng, tuôn ra một tràng dài:
"Còn đáng sợ hơn nhìn thấy ma, ta có thể nghe thấy nghiên mực, ghế, bút trong phòng huynh nói chuyện, cây bút trên bàn huynh luôn chê tấu chương của Lễ bộ Thượng thư dài dòng, ngày nào cũng hỏi huynh ăn cơm chưa.
"Cái ghế rồng huynh ngồi luôn mắng huynh lén đánh rắm, hun cho nó choáng váng đầu óc.”
"Cái gối trong tẩm điện của huynh còn nói huynh nửa đêm thường xuyên gọi tên ta, còn lén lau nước mắt nữa.
"Cái bát thủy tinh của huynh nói huynh ngày nào cũng kén ăn, không chịu ăn rau xanh, còn ghét nấm, lúc nào cũng giả vờ ngoan ngoãn cái gì cũng ăn được."
Giang Úc bỗng nhiên đỏ hoe mắt, nhìn ta với ánh mắt dịu dàng: "Đường Đường, thì ra nàng quan tâm ta như vậy."
Ta: 6.
Hắn thật sự muốn ta tức c.h.ế.t mà.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
4
Giang Úc không tin ta có thể nghe thấy đồ vật nói chuyện, hắn chỉ tin ta yêu hắn tha thiết, săn sóc tỉ mỉ. Tự nhiên ta lại muốn nhét đĩa rau cần độc kia vào miệng hắn, trị cho hắn hết ấm đầu.
Chiếc cốc trà bên cạnh ta bỗng lên tiếng: [Bây giờ nàng mới biết à, lúc sáu tuổi nàng đã tặng ta cho Giang Úc, mười mấy năm nay ta chưa từng được nghỉ ngơi ngày nào, ngày nào hắn cũng dùng ta uống nước.]
Ta ngồi trên ghế, len lén liếc mắt nhìn Giang Úc, luôn cảm thấy có mùi âm mưu.
Nương ta và mẫu hậu của Giang Úc là bạn thân, lúc nhỏ ta từng ở trong cung một thời gian, chính là khoảng thời gian đó ta và Giang Úc ngán ngẩm nhau đến tận cổ. Ta nói đàn vịt con trong hồ nhỏ thật đáng yêu, buổi tối hôm đó trên bàn là cả một bàn tiệc vịt.
Ta nói muốn đến Ngự Thanh trì câu cá, ngày hôm sau hắn liền lấy hết đồ câu đi đến hồ cá chép câu cá, cá chép có ăn được không vậy?
Ta nói hoa bạch yến thảo rất đẹp, đáng tiếc lại nở chiều tàn sáng, hắn liền nhân lúc hoa Bạch yến thảo chưa nở, nhổ sạch sẽ, treo lên xà nhà hong khô.
Ở gần nửa năm, ta thật sự không chịu nổi nữa, vừa khóc vừa chạy về nhà, từ đó trong lòng liền hình thành bóng ma tâm lý với Giang Úc.
Không ngờ ông trời lại trêu ngươi như vậy.
Lúc ta đang cảm thán, Cẩm nội thị lại hấp tấp chạy đến, nói muốn ta đến tẩm điện của Giang Úc thị tẩm.
Chắc chắn là tên tiểu tử kia lại giở trò quỷ quái gì rồi, ngày nào cũng gọi ta đến, ngày nào cũng nằm thẳng đơ, chẳng làm gì cả.
Ta đột nhiên sực tỉnh, hắn làm vậy có phải là đang muốn biến ta thành bia đỡ đạn cho Nhạc tần không, muốn cả thiên hạ đều biết hắn sủng ái ta nhất, sau đó âm thầm bảo vệ Nhạc tần bình an, dù sao thì Giang Úc cũng ba ngày hai bữa lại chạy đến Nguyệt Linh cung của Nhạc tần, hơn nữa Nhạc tần còn từng bị hạ độc.
Tên khốn kiếp, ta nghiến răng nghiến lợi: "Ta không đi."
Cẩm nội thị: "Hả?"
Ta nghiêm túc gật đầu: "Ta không đi."
Cẩm nội thị khom lưng còng rạp, run rẩy rời đi.
Không bao lâu sau, Giang Úc hùng hổ xông vào Chiêu La cung của ta: "A Đường, nàng không thoải mái sao?"
Ta vội vàng nhét bông gòn vào tai, nằm trên giường giả vờ ngủ, Lê Thanh nhỏ giọng đáp lời: "Hoàng thượng, mấy ngày nay nương nương bởi vì chuyện bị hạ độc nên ngủ không ngon, tối nay khó khăn lắm mới ngủ sớm được một chút."
Giang Úc hạ thấp giọng: "Chăm sóc nương nương cho tốt, chuyện hạ độc trẫm nhất định sẽ cho A Đường một lời giải thích."
Giang Úc vừa đi, Tiểu Đức Tử đứng canh giữ bên ngoài liền phẫn nộ bước vào: "Quả nhiên nương nương đoán đúng rồi, Hoàng thượng thật sự đã đi Nguyệt Linh cung của Nhạc tần."
"Thuần phi mấy ngày liền đều đến Ngự thư phòng đưa canh cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thường xuyên giữ Thuần phi thị tẩm."
Hàm răng ta nghiến ken két, đây rõ ràng là đang biến ta thành bia đỡ đạn, ta đã biết tên tiểu tử thối tha kia gọi ta tiến cung nhất định là không có ý đồ gì tốt đẹp mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.