Ta Phải Gả Cho Oan Gia Hoàng Đế

Chương 4:




6
Đêm khuya gió lớn, đưa tay không thấy được năm ngón, Giang Úc lén lút dẫn theo ta và Trương Tùng đến Ngụy phủ bị niêm phong.
Vừa bước qua cổng lớn Ngụy phủ, bên tai ta toàn là tiếng khóc than ai oán không dứt.
Ta nhìn Giang Úc và Trương Tùng với vẻ mặt bình tĩnh, lúc này mới ý thức được những tiếng khóc lóc trong sân này chỉ có mình ta nghe thấy.
Ta nắm chặt lấy vạt áo Giang Úc, vịn vào cột nhà đi về phía sâu trong tiếng khóc, Trương Tùng cũng thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi theo sau.
Ta sờ lên cuốn sách cũ phủ đầy bụi trong thư phòng của thúc phụ Ngụy gia.
Cuốn sách cũ rên rỉ hai tiếng: [Lại là ai đến vậy?] . Truyện Nữ Phụ
"Ngụy đại nhân giấu chứng cứ tố cáo Lâm gia ở đâu?" Ta sờ lên giá nến, nhỏ giọng hỏi, "Có thể dùng để lật lại vụ án cho Ngụy đại nhân."
Lời ta vừa dứt, cả căn phòng vang lên tiếng mắng chửi:
Bàn sách: [Nghịch tử, ngươi còn dám quay về?!]
Giá nến: [Ngươi cấu kết với Lâm gia hại c.h.ế.t phụ thân ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn phụ thân ngươi dưới suối vàng cũng không được yên ổn sao?!]
[Lúc nào cũng đến lục lọi, tìm kiếm, còn dẫn theo Lâm lão cẩu về Ngụy gia cùng nhau tìm, ngươi không sợ oan hồn Ngụy phủ này đến đòi mạng ngươi sao!]
Ta chậm rãi quay đầu nhìn Trương Tùng đang lục lọi đồ đạc phía sau, bình tĩnh nói: "Trương đại ca đã tìm những chỗ nào rồi? Chúng ta chia nhau ra tìm cho nhanh."
Trương Tùng chỉ vào giá sách và tủ: "Những chỗ này ta đều đã tìm qua rồi, phía sau cũng không có ngăn bí mật nào."
Ta gật đầu, kéo Giang Úc đang lục lọi trên dưới: "Hôm nay chúng ta không tìm được thì về trước đi, ta ở đây hơi sợ."
Giang Úc sờ trán ta: "Sao lại lạnh như vậy?"
"Ở đây hơi âm u."
Giang Úc gọi Trương Tùng: "Tối nay chúng ta tìm đến đây thôi, ngày mai lại đến."
Trở về cung, ta giả vờ ngất xỉu trong lòng Giang Úc, mặc kệ Giang Úc bế ta về tẩm điện.
Sau khi đuổi hết mọi người ra ngoài, ta đẩy Giang Úc ngã xuống giường, lấy chăn bông đắp lên người chúng ta.
Giang Úc cứng đờ mặc ta bài bố: "A Đường, nàng, nàng."
Ta chui vào trong chăn, bò qua bò lại, cẩn thận xác nhận trên chăn không có khe hở nào có thể truyền ra âm thanh.
Giang Úc khẽ rên một tiếng, ấp úng hỏi ta: "A, A Đường, nàng đang làm gì vậy?"
Ta ghé sát vào Giang Úc, ghé vào tai hắn, nói nhỏ: "Trương Tùng là người của Lâm tướng." Ngột ngạt c.h.ế.t mất, ta hất chăn ra, hít thở dồn dập, ta quay đầu nhìn Giang Úc với vẻ mặt trầm tư, nghi ngờ hỏi sao tai hắn lại đỏ rồi?
Giang Úc giật lấy chăn trong tay ta đắp lên đầu ta, sau đó đè lên người ta, chèn chặt khe hở bên cạnh, ghé vào tai ta nói nhỏ: "A Đường, trẫm biết từ lâu rồi."
Ta cúi đầu, né tránh, cọ cọ vào vai hắn, ngứa quá.
Sau đó mới phản ứng lại: "Huynh biết từ lâu rồi?"
Giang Úc gối đầu lên vai ta, tủi thân nói: "A Đường, phụ hoàng giao mớ hỗn độn này cho ta, lúc đầu ta cũng cho rằng Trương Tùng là nhớ tình nghĩa xưa, thật lòng muốn giúp ta, ai ngờ…"
Giang Úc thở dài một hơi, giọng nói run rẩy: "A Đường, sau khi mẫu hậu qua đời, một mình ta đã đi một đoạn đường rất dài, rất dài."
Sau khi phụ hoàng của Giang Úc băng hà, mẫu hậu hắn đau buồn khôn xiết, không lâu sau cũng qua đời. Ta đưa tay ôm lấy Giang Úc, vỗ về lưng hắn: "Không sao, sau này có ta ở bên cạnh huynh."
Giang Úc mở to mắt nhìn ta: "Thật sao, thật sao?"
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
7
Sau khi biết được Trương Tùng là người của Lâm tướng, ta thường xuyên gọi Thuần phi đến Nguyệt Linh cung ngồi chơi, mỹ danh rằng là cùng với Trương Tùng giám sát Thuần phi đến không còn một kẻ hở.
Thế nhưng Thuần phi căn bản không coi Trương Tùng ra gì, ngược lại ngày nào cũng giễu võ dương oai với ta: "Nghe Hoàng thượng nói Hiền phi cũng là người có lòng dạ lương thiện, thích động vật nhỏ sao?"
"Ừ." Ta gật đầu, thản nhiên đáp, "Thích vịt quay, gà quay, cá kho."
Tay Thuần phi đang vuốt ve Tiểu Bạch khựng lại, nhìn ta với vẻ mặt chán ghét, ta bỗng lóe lên một ý, đây chẳng phải là cơ hội tốt để cài gián điệp hay sao?
Nói là làm, ta hùng hổ chọn một con mèo trắng nhỏ định đưa đến chỗ Thuần phi làm nội gián.
Mèo trắng nhỏ trong lòng ta thở dài: [Ánh nắng tốt như vậy, sau này không còn được nhìn thấy nữa rồi.]
Ta ngẩn người: "Huynh đệ, ta đưa ngươi đến đó làm nội gián, không phải đưa ngươi đến đó chịu chết."
Mèo trắng nhỏ mắng to: [Nàng có thể nghe hiểu ta nói chuyện sao? Vậy mà nàng còn đưa ta đi! Cả hoàng cung này ai mà không biết Thuần phi ngày nào cũng đập phá đồ đạc, nàng rõ ràng là đang đưa ta đến đó chịu tội!]
"Xem ta diễn xuất này." Ta xoa dịu đầu mèo trắng nhỏ, "Thuần phi tỷ tỷ, Hoàng thượng nghe nói tỷ tỷ thích động vật nhỏ, nên đặc biệt đi chọn một con mèo trắng nhỏ, nhưng trên đường đi lại bị Thái hoàng thái hậu triệu kiến, muội muội liền nhận việc này, mang đến cho tỷ tỷ."
"Con mèo này còn xinh đẹp hơn cả mèo của Nhạc tần, gọi là Tuyết Đoàn đi." Thuần phi vui vẻ nhận lấy mèo trắng nhỏ, còn thưởng cho ta một cây trâm ngọc.
Mèo trắng nhỏ hắng giọng: [Coi như nàng còn có chút lương tâm, yên tâm đi, bổn đại gia sẽ thức đêm canh chừng ả ta.]
Từ đó về sau, Tuyết Đoàn bắt đầu cuộc sống mỗi đêm đều chui qua hang chó đến chỗ ta.
Tuyết Đoàn l.i.ế.m láp con cá mà ta bảo ngự trù hầm cho nó, kể cho ta nghe tỉ mỉ nhất cử nhất động của Thuần phi, còn oán trách ta: [Vì giúp đỡ nàng, bổn đại gia là mèo đực, vậy mà ngày nào cũng bị người ta nói là đồ bám người, thật mất mặt.]
Ta vội vàng thêm cho Tuyết Đoàn hai con cá khô nhỏ: "Ngươi vất vả rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.