Ta Phải Gả Cho Oan Gia Hoàng Đế

Chương 6:




Chưa được yên ổn mấy ngày, Giang Úc mặt mày âm trầm ngồi bên cạnh ta, trầm giọng nói: "Thái y viện hôm nay cho người đến bẩm báo, Thuần phi đã mang thai ba tháng rồi."
Ta cau mày, thở dài liên tục, ba tháng, đứa nhỏ này chắc chắn đã an toàn rồi, e là chờ đến lúc "chín muồi", Lâm gia sẽ ra tay.
Giang Úc vội vàng xoa tay: "Không phải con của trẫm, trẫm thề tối hôm đó trẫm không hề động vào nàng ta."
Ta cũng đâu có nói gì đâu.
"Trẫm biết, hẳn là của Trương Tùng đúng không, Lâm gia chính là dựa vào việc trẫm không dám làm lớn chuyện, nhưng Thuần phi mang thai bọn họ sẽ ra tay thôi." Ta gãi gãi đầu, "Hay là huynh phế ta vào lãnh cung, tránh sóng gió một chút?"
Giang Úc đưa tay nhéo eo ta một cái, sải bước bỏ đi, ta nhịn không được thở dài, tránh sóng gió thất bại.
Lê Thanh ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, không phải khen hoa trong cung của Trương Tùng đẹp thì là khen cỏ trong cung của Thuần phi xinh đẹp, ngày nào cũng giúp ta chuyển đồ về.
Ta ngày nào cũng nghe đám hoa cỏ bên ngoài đến buôn chuyện phiếm, nhưng mà tin tức đều vô dụng.
Tuyết Đoàn trợn mắt trắng dã với ta, nhảy lên xà nhà meo meo kêu.
Không bao lâu sau, Tiểu Bạch trong cung của Trương Tùng lắc m.ô.n.g đi tới, hai con mèo thân thiết cọ xát với nhau một lúc rồi lắc lư bỏ đi.
Sau khi Tuyết Đoàn quay lại vênh váo nói cho ta biết: [Thúc phụ của tiểu Hoàng đế - Dự vương mấy ngày nữa sẽ hồi kinh.]
[Thúc phụ hắn hồi kinh làm gì?]
Ta vuốt ve bộ lông trên đầu Tuyết Đoàn, thản nhiên nói: "Có lẽ là về đoạt ngôi vị hoàng đế."
Tuyết Đoàn đột nhiên nhảy dựng từ trên đùi ta xuống, vừa chạy vừa kêu: [Tiểu Bạch, nhà ngươi còn cần con rể đến ở rể không?!]
Ta giơ tay lau đi giọt nước mắt bị gió thổi qua, trong lòng ta khổ không nói nên lời, ta thật kiên cường.
Chưa kiên cường được hai ngày, cha ta phái người đưa cho ta một phong thư mật: [Nhà nguy! Nhanh về!]
Cha ta là người trầm ổn như vậy mà, đây là gặp phải chuyện gì gấp rồi sao?
Trở về nhà, nhìn thấy ngọc tỷ trong suốt sáng long lanh trên bàn, ta lần đầu tiên cảm thấy thì ra cuộc đời này ngắn ngủi đến vậy. Ngọc tỷ đắc ý lên tiếng: [Lại thêm một kẻ bị vẻ đẹp của bổn cô nương mê hoặc.]
Cha ta chậm rãi lên tiếng: "Năm đó, tiên đế và ta, Ngụy Trầm, Trương Cẩm là huynh đệ kết nghĩa, vốn tưởng rằng tiên đế đăng cơ có thể thi triển hoài bão, ai ngờ Dự vương cấu kết với thế gia, hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho tiên đế, còn có ý đồ thay thế tiên đế. Tiên đế vốn muốn giấu ngọc tỷ đi, mượn chuyện này diệt trừ thế gia và Dự vương. Ai ngờ Ngụy gia bị hãm hại, hiện giờ Trương gia cũng vướng vào vụ án, ngọc tỷ này vẫn luôn được cất giữ ở nhà chúng ta, chỉ chờ khi nào Lâm gia mượn ngọc tỷ gây chuyện sẽ lấy ngọc tỷ thật ra đưa cho đương kim thánh thượng."
Ta thở dài một hơi, liếc nhìn xà nhà: "Cái đó, ngươi tên là Thập Nhị đúng không? Hay là ngươi hồi cung mời Hoàng thượng đến đây một chuyến?"
Thập Nhị mặc đồ đen từ trên xà nhà nhảy xuống, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng chỉ dặn dò thuộc hạ bảo vệ nương nương bình an."
"Ám vệ? Chuyện này ta có thể giải thích." Cha ta trợn to hai mắt, "Ta có nhân chứng, tiên đế từng cho ta một ám vệ biết toàn bộ sự tình, ta còn có thư tay của tiên đế!"
Nửa nén nhang sau, ta xách theo hộp thức ăn nặng trịch, ôm tâm trạng như đi chịu c.h.ế.t hồi cung, trong này thật sự là ngọc tỷ sao?
Hu hu hu, đây là hai mươi mạng người nhà họ Tống bọn ta!
Ta lê từng bước chân nặng nhọc đến Ngự thư phòng, sau khi ghé mắt vào khe cửa xác nhận tâm trạng Giang Úc có vẻ rất tốt, mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Cái đó, ta mang về một số thứ mà Hoàng thượng vẫn luôn muốn."
Nhưng mà khi ta run rẩy mở hộp thức ăn ra, ta cảm nhận được sự tĩnh lặng của thế gian.
Ta vội vàng lấy từ trong lòng ra một phong thư sơn son thiếp vàng: "Thư tiên đế để lại cho huynh."
Ta nhìn Giang Úc nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, nhịn không được cảm thán, quả nhiên được sống yên ổn có điểm tốt là mỗi ngày đều có những cú sốc mới.
Sau khi Giang Úc xem xong bức thư, lại nhìn ta, ta lập tức hiểu ý: "Hoàng thượng, ta có thể vào lãnh cung."
Ta thông minh bổ sung thêm một câu: "Đưa cha ta vào ở cùng cũng được."
Giang Úc không trả lời ta, quay ra ngoài gọi Cẩm nội thị: "Truyền chỉ cho lục cung, sắc phong đích nữ Tống gia - Tống Đường làm Hoàng hậu, ngày mười lăm tháng tám làm lễ sắc phong."
Hả? Sao lại đột ngột như vậy? Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
Cẩm nội thị vui mừng khôn xiết, liên tục đáp ứng, vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hoàng hậu nương nương phù hộ, Hoàng hậu nương nương phù hộ, Hoàng thượng rốt cuộc đã chịu lập tiểu thư Tống gia rồi, Hoàng hậu nương nương phù hộ."
Ta xoa xoa ngực, không hiểu Giang Úc đang giở trò gì, nhưng mà là phúc thì không phải họa, là họa thì cũng không tránh được, muốn thế nào thì cứ thế ấy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.