Ta Phải Gả Cho Oan Gia Hoàng Đế

Chương 8:




10
Ta cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Giang Úc, nhịn không được cảm khái, lần này ta nằm im cũng thắng rồi.
Ta đi đến bên cạnh Giang Úc, cười híp mắt nói: "Sao huynh có thể khiến Trương Tùng và Thuần phi cùng nhau phản bội vậy?"
"Trương Tùng từ đầu đến cuối đều là người của trẫm." Giang Úc chắp tay sau lưng, vẻ mặt già đời, "Trẫm hứa với Thuần phi, nếu như nàng ta vạch trần tội ác của Lâm tướng trước mặt bá quan văn võ, sẽ cho nàng ta mang theo hài tử cao chạy xa bay, nếu nàng ta không chịu vạch trần, trẫm cũng có cách chứng minh đứa nhỏ này không phải con của trẫm, đến lúc đó chính là tội c.h.ế.t tru di cửu tộc."
"Trẫm còn để Trương Tùng thổi gió bên tai Thuần phi, một bên là đế vương vô tình vô nghĩa, một bên là nam nhân ngày đêm bên cạnh, còn có phụ thân không quan tâm đến tính mạng, chỉ muốn lợi dụng nàng ta, nàng sẽ chọn ai?"
Ta bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: "Ta chọn Trương Tùng."
Giang Úc đen mặt: "Trẫm lập tức lệnh cho ám vệ đi bắt Trương Tùng về, lăng trì xử tử."
"Chọn huynh, chọn huynh." Ta vội vàng ngăn cản Giang Úc, "Ta vừa rồi chỉ nói đùa thôi."
Ngày tháng trôi qua hỗn loạn, một bên là xử lý Lâm tướng cùng với đám người tham gia tạo phản, một bên là Giang Úc ra lệnh cho người ta chuẩn bị hôn lễ sắc phong Hoàng hậu.
Ta bận đến mức chân tay luống cuống, ngay cả Giang Úc cũng không có thời gian rảnh rỗi, ta ngã người trên ghế, hỏi Lê Thanh: "Hoàng thượng đâu rồi?"
"Nghe Cẩm công công nói, hình như đang ở Vũ Lạc điện trong Chiêu La cung." "Ở đâu?" Ta ngẩn người, chẳng phải đó là tẩm điện ta từng ở lúc nhỏ sao?
Hai chân ta nhanh như bay chạy đến đó.
Giang Úc lật giở quyển sách trong tay: "Sao mỗi quyển thoại bản A Đường xem lúc nhỏ phía sau đều có tên của trẫm vậy?"
Ta nghẹn họng: "Khi…khi đó ta ngứa tay."
Giang Úc trợn trắng mắt: "Rõ ràng là nàng thích ta, sao nàng không chịu thừa nhận?"
Hắn còn có mặt mũi nhắc đến chuyện này sao? Ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ta hỏi huynh, năm đó ta ở trong cung, ta nói vịt con đáng yêu, sao tối hôm đó huynh liền sai người làm cả một bàn tiệc vịt?"
"Ta tưởng rằng nàng nói vịt con ăn rất ngon, cho nên mới sai người bắt hết đám vịt con kia làm thịt." Giang Úc vẻ mặt khó hiểu, "Bởi vì chuyện này mà ta còn bị phụ hoàng đánh một trận."
"Vậy sao ta nói muốn đi câu cá, huynh lại lấy hết cần câu trong cung đi?"
"Ta muốn lấy hết cần câu đi, nàng sẽ đến hồ cá chép tìm ta, chúng ta cùng nhau câu cá."
"Vậy sao ta nói hoa Bạch yến thảo đẹp, huynh lại nhổ hết, hong khô?"
"Hong khô rồi sẽ không nở chiều tàn sáng, có thể giữ được mãi mãi."
"Vậy sao huynh lại lập ta làm Hoàng hậu, để ta làm bia đỡ đạn cho huynh?"
Giang Úc vẻ mặt không nói nên lời: "Đó là trẫm đã để lại một đạo thánh chỉ, nếu như có bất kỳ biến cố gì, liền lập đích tôn nhà Kỷ vương thúc làm Thái tử, nàng buông rèm nhiếp chính."
Hả?
Hắn nói có lý như vậy, ta trầm tư một lúc, hỏi một câu hỏi đánh thẳng vào tâm hồn: "Vậy sao mỗi lần triệu ta thị tẩm, huynh đều nằm im như khúc gỗ vậy?"
Giang Úc đỏ mặt: "Phụ thân, phụ thân nàng từng nói với hoàng tổ mẫu, nàng, thân thể nàng không được tốt."
Không thể nào, ta khỏe như trâu, cha ta biết rõ mà.
Ta chống nạnh: "Không thể nào, ta sáu tuổi tay không bắt chó, tám tuổi có thể lật ngã phụ thân, mười tuổi có thể nhấc bổng tảng đá trước cửa, sao thân thể ta lại không tốt được?"
Giang Úc càng đỏ mặt: "Vậy, vậy hôn lễ sắc phong Hoàng hậu vào ngày kia…" "Sao vậy?" Vừa nhắc đến hôn lễ sắc phong Hoàng hậu là ta lại thấy sợ hãi, "Còn chuyện gì cần sắp xếp sao?"
Giang Úc đỏ mặt không nói, nhưng mà sau khi hôn lễ sắc phong Hoàng hậu kết thúc, Giang Úc giày vò ta - người sắp tan thành từng mảnh - thêm một lần nữa, ta mới hiểu được ý của hắn hôm đó là gì.
Cả căn phòng vang lên tiếng: [Ối chao ôi chao].
Chăn bông cười ha hả: [Hay lắm, thật náo nhiệt, náo nhiệt lên mới vui.]
Nến hỉ nương cố hết sức, nổ một bông hoa: [Tối nay ta sẽ không nghỉ ngơi, ta muốn nổ đến tận sáng.]
Mặt ta nóng như lửa đốt: "Tất cả nhắm mắt lại cho ta."
"Hả?" Giang Úc khàn giọng hỏi, "A Đường, nhất định phải nhắm mắt sao?"
Ta vuốt ve đường gân xanh nổi lên trên trán Giang Úc, nhỏ giọng nói: "Huynh cứ tự nhiên."
Mọi việc đều như ý muốn, trăm sự đều vui vẻ.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
Ngoại truyện
Là một nghiên mực cũ kỹ đã hầu hạ hai đời đế vương.
Ta nhìn tiểu Hoàng đế còn hơi non nớt, ho khan hai tiếng, ta cố gắng thêm chút nữa, tên nhóc này cũng sẽ thăng thiên thôi.
Ta còn phát hiện ra bạch nguyệt quang ngọc tỷ của ta đã biến mất được một thời gian rồi, bảo vật lập quốc cũng có thể làm mất, ta cảm thấy mình có thể làm chủ trên cái bàn này rồi.
Ta ho khan hai tiếng, đang định nói với đám nhóc con trên bàn vài câu thì đã bị Tống Đường bưng lên, đặt lên giá gỗ.
Nàng nói ta ngày nào cũng ho, chắc chắn là có bệnh. Đó là do ta già rồi, ho khan hai tiếng cho oai một chút, có được không!
Hơn nữa nàng còn ngại nói ta có bệnh, nàng lúc nào cũng chui vào trong lòng Giang Úc, ưm ưm a a, ta còn chưa nói nàng ta có bệnh đấy. Ban ngày ban mặt, Giang Úc dỗ dành nàng hai câu là nàng đã đỏ mặt, thật là vô sỉ!
Ta đột nhiên phản ứng lại, Tống Đường có thể nghe thấy ta nói chuyện, ho khan sao?
Vậy thì ta ngày nào cũng mắng nàng và Giang Úc ân ân ái ái trước mặt ta, nàng đều biết hết rồi sao? Nàng sẽ không nhân cơ hội trả thù ta đấy chứ?
Giá bút bên cạnh ta khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn là vậy rồi, ông ngày nào cũng nói nhiều như ông cụ non ấy."
Ta iếc mắt nhìn thấy bóng dáng Tống Đường bước vào điện, vội vàng nịnh hót: "Ngươi thì hiểu cái gì, lão phu đây là ghen tị với tình cảm tốt đẹp giữa Đế - Hậu, lão phu sống đến ngần này tuổi rồi mà vẫn độc thân, lão phu khổ quá mà."
"Hơn nữa Hoàng hậu là người biết cách trị phu, nắm bắt Hoàng thượng trong lòng bàn tay, Hoàng thượng từ nhỏ đã có chủ kiến, chắc chắn là yêu Hoàng hậu đến c.h.ế.t đi sống lại nên mới cái gì cũng chiều theo Hoàng hậu."
Tống Đường lấy ta từ trên giá gỗ xuống, đặt lại trên án thư, chọc chọc vào người ta: "Hoàng thượng lúc nhỏ có chuyện gì xấu hổ không? Ví dụ như có từng nghịch ngợm gây họa bị tiên đế trách phạt không?"
Ta vỗ ngực, nói nàng hỏi đúng người rồi, sau đó không ngừng nghỉ kể lể cho Tống Đường nghe suốt hai canh giờ.
Nhìn khóe miệng Tống Đường hài lòng nhếch lên, trong lòng ta kêu gào thảm thiết: Hu hu hu, lương tâm của lão phu biến mất rồi!
Ngày hôm sau, tiểu Hoàng đế đen mặt, chất vấn Cẩm nội thị có phải hắn nói cho Tống Đường nghe chuyện hắn lúc nhỏ bị gãy răng cửa hay không.
Ta nhìn Cẩm nội thị run rẩy xua tay thề thốt, lương tâm hơi đau nhói: "Ừm… lão Cẩm, ngươi tự mình giải thích đi, sống trên đời sao có thể khiến ai cũng hài lòng được."
Không đến hai ngày, tiểu Hoàng đế đen mặt bỗng nhiên vui vẻ ra mặt nói cho Cẩm nội thị biết, Tống Đường có thai rồi.
Ta cười tủm tỉm vuốt râu, hắc hắc hắc, lại tiễn thêm được một đời nữa rồi!
[Hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.