Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 87: Hoàng đế bệ hạ bị đe dọa




"Đại nhân." Lý Nột nhìn thấy Hạ Như Phong xuất hiện, lập tức cung kính lên tiếng. Hắn lại không chú ý đến câu này của hắn lại làm cho mọi người khiếp sợ.
Đại…. Đại nhân?
Bọn họ nghe nhầm rồi sao? Đúng, nhất định là vậy, người chiến thắng cuối cùng sao có thể là thiếu nữ kia?
"Lý Nột đại sư, ngươi đây là..." Tằng Hiệp Liễu sửng sốt, nhíu mày lại, vẻ mặt mang theo nghi hoặc hỏi.
"Về sau, ta không còn là người của Lưu Vân tông nữa." Xoay người lại, vẻ mặt của Lý Nột khôi phục lại lạnh lùng, trong mắt bắn ra vẻ âm u lạnh lẽo. Phất áo bào, bàn tay đặt ở sau lưng, giọng nói hờ hững chậm rãi vang lên ở trong đại viện này như một đòn cảnh cáo, làm cho Tằng Hiệp Liễu ngây dại.
"Trước kia khi ta đang đói khát, phu nhân lão tông chủ đã có ơn đưa cơm, vì ân huệ này, sau khi ta công thành danh toại thì lựa chọn gia nhập Lưu Vân tông, giúp tông chủ đương nhiệm. Bây giờ qua nhiều năm như vậy, ân huệ của ta cũng báo đáp xong. Từ nay về sau, ta vĩnh viễn đi theo làm tùy tùng của đại nhân."
Đây không phải chỉ vì lời hứa hẹn kia, mà bởi vì trình độ luyện dược của Hạ Như Phong vượt qua hắn. Hơn nữa Hạ Như Phong còn trẻ như thế, sau này tiền đồ vô cùng lớn.
Chủ yếu là hắn còn có một nguyện vọng chưa thực hiện. Hắn có một cảm giác, đi theo thiếu nữ này nhất định sẽ trở lại nơi ấy. Hắn muốn cho những người từng coi thường hắn biết được, Lý Nột hắn không phải phế vật.
"Cái... Cái gì?"
"Đây là thật sao?"
"Hình như trình độ của Lý Nột đại sư là tứ phẩm trung cấp? Chẳng lẽ nàng cũng đến tứ phẩm trung cấp sao? Hoặc là cao cấp?"
Mọi người đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt đờ ra dừng ở trên khuôn mặt trẻ con kia! Luyện dược sư tứ phẩm trung cấp còn trẻ tuổi như vậy? Chẳng lẽ đại lục này sẽ có ngày thật sự phải đổi sao?
"Cữu mẫu, chúng ta đi thôi!" Nhoẻn miệng cười, ở trong giọng nói của nàng lúc này, nhẹ nhàng hơn so với lúc trước.
Gật đầu, ánh mắt Hoàng Ảnh dại ra, đi theo phía sau lưng Hạ Như Phong như con rối gỗ. Cho đến lúc này, bà còn chưa từ trong kinh hỉ kia đi ra.
Thắng? Thật sự thắng rồi sao? Bà tự do? Có thể trở lại bên người Quân Mạc? Đây là sự thật sao?
Không phải nằm mơ?
Nếu đây là mộng, bà tình nguyện cả đời cũng không cần tỉnh lại...
"Ảnh Nhi." Giọng nói yêu thương xưa kia từ bên cạnh truyền đến: "Ảnh Nhi, cuối cùng con cũng có thể rời khỏi đây."
Cơ thể đột nhiên run lên, Hoàng Ảnh phục hồi tinh thần lại, vành mắt bất giác đã ươn ướt. Bà chờ thời khắc này đã lâu, đợi suốt mười hai năm, mười hai năm thống khổ, mười hai năm áp lực, sau khi thoát khỏi hoàng thất thì hoàn toàn biến mất.
"Quân Mạc, chờ ta, chúng ta lập tức có thể gặp lại nhau rồi..."
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, bờ môi của Hoàng Ảnh cong lên cười nhẹ nhõm, bà  chưa từng có cảm giác không khí trong lành như hôm nay.
"Ảnh Nhi..." Người sau lưng mang theo một vẻ mặt đau khổ và ân hận gào to lên.
Bước chân của bà dừng lại, khuôn mặt lạnh như băng, giọng nói lạnh nhạt hỏi: "Hoàng gia chủ, không biết ngươi gọi ta lại còn có chuyện gì quan trọng? Còn có, tên gọi Ảnh Nhi này ngươi không có tư cách gọi."
Dùng sức nắm chặt nắm đấm, lúc này Hoàng Khánh như già đi mười mấy tuổi, lúc đầu tóc đã hoa râm lặng lẽ biến trắng toàn bộ, đôi mắt kia đầy vẻ hối hận: "Ảnh Nhi, con hận phụ thân sao?"
"Hận?" Lắc đầu một cái, bỗng nhiên Hoàng Ảnh nở nụ cười nhẹ: "Không, ta không hận ngươi."
Hoàng Khánh thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó, nhưng lời nói tiếp theo của Hoàng Ảnh như đánh ông từ thiên đường xuống địa ngục.
"Bởi vì đôi khi, không yêu thì không hận." Miệng khẽ hít không khí trong lành, bà đưa lưng về phía Hoàng Khánh, giọng nói lạnh nhạt kia không có một chút tình cảm: "Thật ra, sau khi ngươi ép buộc ta rời xa Quân Mạc, ta cũng chưa từng hận ngươi, ta biết suy nghĩ của ngươi đã ăn sâu bén rễ, ngươi làm như thế, chắc là có nguyên nhân của ngươi. Ta không trách ngươi, thật sự không trách ngươi..."
"Nhưng mà mấy ngày trước, hành vi của ngươi làm cho ta vô cùng tuyệt vọng, khi đó ta mới hiểu được, vì sao ngươi nhìn thấy ta thì rõ ràng đang cười nhưng cuối cùng trong mắt lại đầy vẻ lạnh lẽo. Nguyên nhân là bởi vì, ngươi vốn không yêu ta, ta chỉ là một công cụ có khả năng mua bán mà thôi." Rõ ràng đang nói chuyện của mình, nhưng lúc này giọng nói của Hoàng Ảnh lại càng như một người đứng xem hơn.
"Khi đó, ta vẫn không hận ngươi, có lẽ, chính là bởi vì không yêu nên đến sức lực hận cũng không có."
Tại sao chứ? Tại sao yêu thương của ông ta là giả dối, thì mình nhất định phải yêu ông ta chứ?
Yêu là bảo vệ lẫn nhau, ông không thể cho mình yêu thương chân chính, vì sao mình phải yêu ông ta?
Cũng là bởi vì, ông ta cho bà máu thịt và thân thể này sao? Đúng vậy, ông ta cho bà mạng sống và vinh hoa phú quý, nhưng lại không thể cho bà tình thân chân chính. Ngay cả tình yêu kia, cũng hoàn toàn không bằng hai người không cùng huyết thống với mình.
Ở trên đời này, chỉ có hai lão nhân là Hạ lão gia và Băng gia gia là thật lòng yêu thương bà. Phần yêu thương chân chính này còn hơn Hoàng Khánh mười mấy lần.
"Phịch."
Bàn chân mềm nhũn, Hoàng khánh ngã trên mặt đất, mặt xám như tro tàn, nếu như cho ông thêm một cơ hội, ông sẽ không phạm sai lầm thêm một lần nào nữa, ngay cả việc hết sức thúc đẩy hôn sự của bà và tiểu tử kia.
Luyện dược sư tứ phẩm trung cấp trẻ tuổi như thế! Nếu không phải ông từng phạm sai lầm, thì thiếu nữ biến thái này sẽ là thông gia với Hoàng gia, Hoàng gia lo gì không lớn mạnh?
Hiển nhiên, cuối cùng Hoàng Khánh vẫn không tỉnh ngộ, trong lòng vẫn nghĩ đến lợi ích của Hoàng gia.
"Lý Nột đại sư, ngươi không thể đi, ngươi không thể đi được! Ngươi đi rồi chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tằng Hiệp Liễu thấy Lý Nột muốn tùy ý rời đi, nhất thời nóng nảy, không nhịn được nắm lấy áo bào dài của Lý Nột, đau khổ cầu xin.
Hắn đang làm cái gì vậy? Nếu không phải hắn muốn vào Hoàng gia, cũng sẽ không đánh cược với Lý Nột, cuối cùng lại càng không thua. Nếu như phụ thân biết nguyên nhân liên quan đến mình, làm hại Lý Nột rời đi, hắn không chết cũng phải bị lột da.
"Ta đã quyết định rồi, ngươi đừng ngăn cản." Dùng sức hất tay của Tằng Hiệp Liễu ra, mặt của Lý Nột không chút thay đổi nói.
"Lý Nột, nếu có ai dám ngăn cản chúng ta rời đi, giết không tha." Lúc nói ba chữ cuối cùng, giọng nói của thiếu nữ lạnh lùng và khát máu, cả người tỏa ra sát ý, làm cho tất cả mọi người cảm thấy rùng mình. Không chút nghi ngờ nếu mình dám ngăn cản, nhất định thiếu nữ này xuống tay không lưu tình.
Cơ thể chợt run lên, Tằng Hiệp Liễu hoảng sợ khi nhìn vào con ngươi màu đen lạnh nhạt kia. Cuối cùng hắn phát hiện, thiếu nữ mình nhìn trúng lại là một người tàn nhẫn như vậy.
Thật không biết lời nói khát máu như thế, làm sao có thể nói ra từ miệng của một thiếu nữ trẻ con? Chỉ sợ chính mình cũng sẽ không nói giống như nàng!
Bình yên bước ra khỏi biệt viện, lần này lại không có người ngăn cản nữa, trong mắt Mạc Trúc lóe ra ánh sáng không rõ, ngón tay thon dài vuốt cằm, liếc mắt nhìn trộm Hạ Như Phong.
Hắn chợt phát hiện, mình càng ngày càng yêu thích muội tử này, với kẻ thù thì thủ đoạn độc ác, nhưng chỉ cần được nàng thừa nhận thì sẽ không chút để ý mà ra tay giúp đỡ. Có lẽ, tính cách này của nàng về sau sẽ có rất nhiều bằng hữu thật lòng thật dạ vây quanh bên cạnh.
May mà mình tự hiểu được nên ngay từ đầu đã kết giao với nàng, cho dù sau này nàng có nhiều bằng hữu, thì cũng có một vị trí dành cho mình.
"Đúng rồi, muội tử, vừa rồi ngươi luyện chế đan dược phẩm cấp gì mà giành chiến thắng vậy?"
Mạc Trúc cũng rất tò mò, rốt cuộc nàng luyện chế đan dược tứ phẩm trung cấp hay là tứ phẩm cao cấp, lại có thể hơn Lý Nột.
Đương nhiên, lời này cũng chỉ có Mạc Trúc hỏi, dù sao Lý Nột ở bên cạnh mà lại nhắc đến chuyện không tốt của người ta, thì là một hành vi khiêu khích. Nhưng Mạc Trúc là ai? Đồ đệ yêu quý của hội trưởng An Đức Lâm, sao có thể lo lắng Lý Nột tức giận?
Chẳng qua, cho dù hắn không phải là đệ tử của An Đức Lâm, với tính cách hào phóng kia của hắn cũng sẽ không quan tâm Lý Nột ở bên cạnh.
Sờ mũi, Hạ Như Phong không trả lời, nàng duỗi bàn tay ra, bỗng nhiên xuất hiện ở lòng bàn tay là một viên đan dược nổi lên ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt.
Ngoài Lý Nột đã sớm biết ra, thì ba người còn lại đều trợn tròn hai mắt. Cho dù Hoàng Ảnh và Băng lão không phải luyện dược sư, nhưng cũng biết đan dược có màu vàng kim là thuộc về ngũ phẩm.
Luyện dược sư ngũ phẩm, nàng lại là luyện dược sư ngũ phẩm, miệng nuốt đầy cay đắng, Mạc Trúc không biết làm sao lắc đầu: "Muội tử, ta thật sự đã coi thường muội...”
Về đến Hạ gia, Hạ Như Phong trực tiếp gọi Lý Nột vào trong phòng, lười biếng dựa vào trên chỗ chủ vị, nhẹ nâng mí mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lý Nột: "Nói đi, rốt cuộc Lưu Vân tông các ngươi tới đây là có chuyện gì?"
Nếu như nói không có âm mưu gì, nàng tuyệt đối không tin, nếu đặc biệt đến đây du ngoạn, thì Lý Nột, một luyện dược sư tứ phẩm cao cấp, làm sao có thể đến cùng với nhau?
Nàng xác định, Lưu Vân tông đến Hoàng Thành chắc chắn có mục đích.
"Bẩm báo đại nhân, chúng ta tới đây là vì giúp đỡ Tần Vương cướp ngôi." Lý Nột không che dấu mà nói ra, hắn cho rằng, ân huệ một bữa cơm đã trả xong, huống chi lão tông chủ phu nhân đã không còn, hắn cũng không cần phải vì Lưu Vân tông giấu diếm gì nữa.
Vả lại chủ nhân bây giờ của hắn là Hạ Như Phong, hắn còn muốn dựa vào nàng trở về quê nhà, để cho những người từng xem thường và trục xuất hắn ra khỏi cửa nhìn xem, Lý Nột hắn cũng không phải cái gì cũng sai.
Vì vậy, giờ phút này, sao có thể lừa dối Hạ Như Phong?
“Tần Vương?” Khóe miệng nở nụ cười lạnh, trong con ngươi màu đen của nàng chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo rồi lập tức biến mất.
Nếu như trước kia biết được tin tức này, nàng chỉ cười không để ý tới. Dù sao nàng không phải loại người thích xen vào việc của người khác, âm mưu quỷ kế của hoàng thất, soán vị triều đại nào đó thì có quan hệ gì với nàng chứ?
Nhưng người muốn cướp ngôi là kẻ thù của nàng, như vậy lại là vấn đề khác.
Nàng vì Mị Nhi hoàn toàn đắc tội với Cốc gia, mà phu nhân gia chủ Cốc gia Tần Tuyết, lại là con gái của Tần vương. Tuy Tần vương trở thành hoàng đế thì cũng chẳng có nguy hiểm trí mạng gì với người có được hứa hẹn của bộ tộc đồ đằng như mình, nhưng phiền phức vẫn sẽ có. Vả lại nếu là kẻ địch rồi, sao nàng lại có thể để cho ông ta thành công?
Cho nên chuyện này, nàng chắc chắn sẽ nhúng tay vào.
"Lưu Vân tông các ngươi có bao nhiêu người đến đây? Đều ở biệt viện sao?" Thân thể ngồi thẳng dậy, ngón tay nàng gõ lên tay ghế, lạnh nhạt hỏi.
"Tổng cộng hơn trăm người Lưu Vân tông đến đây, trong đó phần lớn là đại linh sư và linh tướng, mười linh vương, kể cả ta cũng ở trong đó. Bởi vì Tằng Hiệp Liễu đến đây là mượn danh nghĩa du ngoạn, nên những người đó không về biệt viện mà ẩn núp khắp nơi."
"Mười người linh vương?" Hai đầu lông mày khẽ nhăn lại, Hạ Như Phong thở dài, Lưu Vân tông thật sự là hào phóng, mười người linh vương, điều đi khoảng một nửa thành viên linh vương, xem ra chuyện này có chút phiền toái.
“Ngươi biết bọn họ trốn ở đâu không?”
Trong mắt hiện lên sát ý, mười linh vương kia, đã nhập vào danh sách nàng phải giết rồi.
Tuy nàng không phải là đối thủ của những người đó, nhưng người bên cạnh nàng có Mộ Dung Thanh Nguyệt là bát cấp linh vương, và Dạ Thiên Tà có thực lực không rõ, về phần Lý Nột... Hắn tạm thời không thể tin tưởng, cho nên trước hết loại bỏ.
Chờ nàng tìm được Mộc Linh rồi, thì sẽ giúp Mộ Dung Thanh Nguyệt đột phá đến linh quân. Đến lúc đó, còn phải sợ mười người linh vương sao?. 𝙏ì𝐦‎ 𝘁𝗋u𝑦ệ𝔫‎ ha𝑦‎ 𝘁ại‎ ++‎ 𝙏𝐑‎ u𝗠𝙏𝐑UYeN.V𝔫‎ ++
"Đúng rồi, có lẽ Lưu Vân tông sẽ mời tam đại gia tộc gia nhập." Suy nghĩ một chút, Lý Nột vẫn nói ra chuyện này.
Cười lạnh một tiếng, vẻ mặt của Hạ Như Phong tỏ ra không chút để ý: "Nữ nhi của Tần vương ở Cốc gia, thì nhất định sẽ gia nhập. Mà Cổ gia kia, tất nhiên sẽ không tham gia vào vòng xoáy phức tạp này, về phần Hoàng gia..."
Từ trên chủ vị đứng lên, khuôn mặt của Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh nhạt, nhưng giọng nói kia lại để lộ ra vẻ lạnh lẽo khoét vào xương tủy: "Nếu bọn họ gia nhập thì phải...... Tự chịu diệt vong thôi."
Cơ thể đột nhiên run lên, Lý Nột hiểu rõ, bây giờ nàng muốn tham gia vào việc không quan trọng này.
Một vị luyện dược sư ngũ phẩm cấp thấp, cho dù là đệ nhất cường giả linh vương cũng sẽ trở nên điên cuồng. Nàng chỉ cần ném viên Vương Cực Đan vừa luyện chế ra, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tranh giành cống hiến sức lực vì nàng, đến lúc đó, tình hình sẽ biến hóa rõ ràng.
"Đại nhân, ta có một việc thỉnh cầu." Hai tay nắm chặt, Lý Nột im lặng trong giây lát, vẫn nói ra: "Dù sao ta cũng từng là người của Lưu Vân tông, cho nên, nếu đại nhân giao chiến với Lưu Vân tông, xin cho phép ta không ra trận."
Nghe vậy, Hạ Như Phong vô cùng kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái.
Nếu Lý Nột xin tự mình ra tay, dùng máu tươi của người Lưu Vân tông để đạt được tin tưởng của mình, vậy nàng phải suy nghĩ lại việc thu phục hắn có phải là việc làm chính xác hay không.
Nhưng thực tế hắn lại không muốn chiến đấu với bằng hữu trước kia của mình, nếu là người khác, nói không chừng sẽ nghi ngờ lòng trung thành của Lý Nột. Điểm ấy của hắn, lại làm cho Hạ Như Phong nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nhưng mà, cũng chỉ như thế, muốn để Hạ Như Phong hoàn toàn tin tưởng hắn, không trải qua thử thách là không được.
"Lý Nột, ta có một vấn đề, tất cả âm mưu quỷ kế ở trước thực lực cường đại, đều không dùng được. Trưởng lão thủ hộ hoàng thất kia là đệ nhất cao thủ Lâm Phong quốc, cường giả linh quân bát cấp, có ông ta ở đây thì sao Tần vương có thể cướp ngôi?"
Đây cũng là vấn đề nghi hoặc của Hạ Như Phong, đi vào hoàng thành, nàng cũng nghe nói qua về vị đệ nhất cao thủ Lâm Phong quốc này. Từ Linh Quân trở lên, chênh lệch cấp bậc càng rõ rang, nàng không cho là người của Tần vương có thể đánh thắng được vị trưởng lão thủ hộ này.
Một khi đã như vậy, vì sao Tần vương còn muốn cướp ngôi chứ?
"Tần vương mời đến một vị độc dược sư."
"Thảo nào..." Nghe thấy lời nói của Lý Nột, ngay lập tức Hạ Như Phong tỉnh ngộ.
Nếu nói luyện dược sư có thể cứu người thì cũng có thể hại người. Nhưng độc dược sư chỉ có thể hại người, bọn họ giỏi nghiên cứu độc dược, nếu có độc dược sư thì ngay cả linh quân, hay cường giả linh tôn đều có thể bị sát hại. Hơn nữa bọn họ giết người trong vô hình, điều này cũng là chỗ kinh khủng của độc dược sư.
Đáng tiếc độc dược sư rất hiếm, có rất ít người làm nghề nghiệp bị cả đại lục kinh bỉ này. Nếu một thế lực có được độc dược sư, như vậy kẻ địch của hắn ta phải cẩn thận, nói không chừng buổi tối còn đang trong giấc mộng lại yên lặng đi gặp Diêm Vương.
Chỉ là hoàng cung dù sao vẫn là hoàng cung, độc dược sư muốn giết người, cũng không thể làm lén lút được, cho nên chỉ có thể tìm nơi vắng vẻ, nếu không phải như thế, nói không chừng ngôi vị hoàng đế này đã sớm đổi chủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.