Thu tay về, lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Ngạo Tuyết một cái, hắn lấy ra một tấm khăn tay thêu rồng màu tím, tinh tế lau chùi từng ngón tay, sau đó mới vứt khăn tay, bước ra, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong rồi ngồi xuống.
Lúc này trên đài, hai người đã bắt đầu trận chiến, thực lực hai bên đều không phân chia cao thấp, trong nhất thời lại khó có thể đánh giá thắng bại. Chiến đấu đặc sắc, tạm thời làm cho người khác quên mất chuyện vừa rồi.
Nam Cung Ngạo Tuyết bị khiêng xuống, từ nay về sau, tên thiên tài từ trên người của nàng sẽ bị loại bỏ.
"Nam tử y phục trắng kia sẽ thua." Lắc đầu, Hạ Như Phong có chút thở dài.
Dạ Thiên Tà kì quái nhìn nàng một cái, khóe miệng cong lên đầy tà mị, không nói gì, im lặng nhìn quyết đấu trên sân.
Quả nhiên, theo như lời của Hạ Như Phong, nam tử y phục trắng với một chiêu cuối cùng, đã bị thua bởi đối phương.
"Trận chiến này là Nãi Bạch thắng, tiếp theo là Hạ Như Phong bài danh thứ ba trong bảng Phong Vân, đối đầu với Hồ Lạc bài danh thứ mười."
Không nghĩ tới đến lượt mình nhanh như vậy, Hạ Như Phong sờ mũi, nhún người nhảy lên lôi đài.
Sau khi Cổ Phi đột phá đến Linh Tướng, đã tiến vào Tinh Anh Đường, mà Thanh Long bài danh thứ mười một, cũng chết ở trên tay của Hạ Như Phong, tất nhiên bài danh này, là từ thành viên thứ mười hai tiến lên.
Ai có thể đoán được, Hồ Lạc vừa lên đài, đã run rẩy giơ tay lên: "Ta... Ta nhận thua."
Nếu như bình thường, ngay cả hắn chỉ là Đại Linh Sư lục cấp, vì sĩ diện cũng sẽ đại chiến với người thất cấp.
Nhưng mà hắn không quên bộ dạng của Thượng Quan Tình.
Ngay cả Thượng Quan Tình đều dám giết, huống chi là chính mình?
Cho nên Hồ Lạc quyết định thật nhanh, trực tiếp nhận thua, không có sĩ diện dù sao vẫn tốt hơn mất mạng không phải sao?
Nhưng mọi người đều kinh sợ, còn chưa đánh đã xong rồi, đây...
"Khụ khụ, nếu đối thủ đã nhận thua, như vậy trận tỷ thí này, chính là Hạ Như Phong thắng." Rốt cuộc trọng tài cũng phục hồi tinh thần lại, ho khan hai tiếng, nói.
Chưa bắt đầu chiến đấu đã dọa đối phương nhận thua, đây chính là điều đầu tiên từ khi thành lập học viện Linh Phong cho tới nay.
Không nói gì nhăn mũi, thật ra Hạ Như Phong rất muốn hỏi một câu, nàng có khủng bố như vậy sao?
Sau đó lên lôi đài chính là Dạ Thiên Tà, với năng lực của Dạ Thiên Tà, cho dù là kiềm chế ở cấp bậc Đại Linh Sư, nhưng không phải ai cũng có thể đối đầu, trong vòng mấy chiêu đã phân ra thắng bại, nhanh chóng đi xuống.
Cuộc chiến đấu này, từ hai mươi tiến vào mười, trừ Dạ Thiên Tà ngang ngược xuất hiện, và Hạ Như Phong giành được thứ tự của Thượng Quan Tình ra, thì người còn lại chiến đấu cũng không dễ dàng như thế.
"Tiếp theo là trận quyết đấu thứ hai, do Trịnh Nham đối đầu với Tiễn Nhĩ..."
Chiến đấu giữa những đệ tử Phong Vân cực kỳ đặc sắc, nhưng với Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà mà nói, đã có chút buồn ngủ. Nếu không phải bọn họ còn có trận đấu, đoán chừng bọn họ đã trực tiếp rời đi.
Cuối cùng, hai người chấm dứt chiến đấu, là Tiễn Nhĩ chiến thắng.
Ngay lúc Hạ Như Phong ngáp một cái, giọng nói của trọng tài chợt vang lên: "Dưới đây, là Hạ Như Phong đối đầu với Lý Anh."
"A, đến rồi sao?" Đột nhiên mở hai mắt ra, Hạ Như Phong phất áo bào đỏ, ngay lập tức nhảy lên lôi đài.
Đối diện nàng là một nam tử áo bào xanh, chỉ thấy mặt của nam tử áo xanh không biểu cảm, trong mắt lờ mờ mang theo một tia khinh thường: "Gặp phải lý Anh ta, vận may của ngươi nên dừng ở đây thôi."
Đại chiến kia, tất cả mọi người đều cho rằng, là vì Thượng Quan Tình lấy ra Thiên Kiếm, tự tổn thương đến mình, nên mới để cho Hạ Như Phong giành được thắng lợi.
Về phần vì sao Hạ Như Phong có thể ngăn Thiên Kiếm lại, vậy thì khẳng định là do nàng có bảo vật gì đó.
Vì vậy Lý Anh tin tưởng, thiếu nữ này tuyệt không thể địch lại một chiêu của mình.
Tuy nói trước đó, Hạ Như Phong và Thượng Quan Tình đánh không phân chia cao thấp, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều nhìn thấy. Tục ngữ nói tai nghe không bằng mắt thấy, không thấy sự việc, sao có thể tin tưởng?
Nhất định là có người nói phóng đại lên, Lý Anh hắn, tuyệt đối không vì những lời này mà bị dao động.
Nhưng với lời nói của Lý Anh, Hạ Như Phong chỉ chớp mắt, không giải thích cho mình.
"Hừ." Nhìn thấy lạnh nhạt trong mắt của Hạ Như Phong, Lý Anh phát ra một tiếng hừ lạnh, cơ thể quỷ dị biến mất ở tại chỗ.
Hệ Hắc Ám, Lý Anh lại là Linh Sư hệ Hắc Ám hiếm có.
Nếu nói tốc độ của Linh Sư hệ Phong nhanh hơn người thường, lực lượng của Linh Sư hệ Hỏa cuồng bạo, lực công kích của Linh Sư hệ Kim tương đối mạnh, Linh Sư hệ Thủy ở ngoài mặt thì ôn nhu nhưng lại cất dấu sát ý đầy trời, mà Linh Sư hệ Hắc Ám lại am hiểu ẩn nấp, hắn không làm thích khách thì thật là đáng tiếc.
Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, yên tĩnh nhìn trận chiến này, ai cũng không lên tiếng quấy rầy.
"Hả?" Cảm nhận được linh lực nồng đậm dao động từ phía sau truyền đến, Hạ Như Phong nhanh chóng xoay người, trường côn trên tay chắn ngang ở trước ngực, cũng vào lúc này "keng" một tiếng, một dao găm đâm vào trường côn, tóe ra tia lửa nhỏ.
"Ẩn nấp của ngươi không đủ hoàn mỹ, ở lúc bản thân che giấu, nhưng không loại bỏ khí tức thuộc về ngươi."
Lắc đầu, Hạ Như Phong có chút đáng tiếc thở dài.
Nàng vốn thấy vui sướng khi nhìn thấy đối phương là hệ Hắc Ám, cho rằng đại chiến này sẽ đặc sắc hơn Thượng Quan Tình rất nhiều.
Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc.
Nếu hắn ẩn nấp có thể tốt hơn một chút, để cho bản thân không dao động một chút linh lực nào, nói không chừng, nàng sẽ trở nên bị động, dù sao giúp hệ Hắc Ám hiếm có thật là khủng bố.
Đương nhiên, có thể làm được một điểm kia, đó là hắn và Linh Tướng chiến đấu cũng có thể thừa dịp bất ngờ một kích giết chết hắn.
"Một khi đã như vậy, trận đấu này, cũng nên kết thúc thôi.” Trường côn trong tay đánh về phía Lý Anh, Lý Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngay cả cơ hội phản ứng hắn đều không có, đã bị đánh bay ra, ngã xuống dưới lôi đài.
Nhìn Lý Anh dưới lôi đài, lại nhìn tay cầm trường côn lần nữa, thiếu nữ tuyệt sắc đứng trong gió lạnh, ánh mắt mọi người đều đầy kinh sợ ngẩn người.
Lý Anh lại không chống được một chiêu này của nàng, đây...
"Trận chiến này, Hạ Như Phong thắng." Trọng tài run rẩy nói xong lời này, lau mồ hôi trên mặt, rồi ngồi xuống: "Kế tiếp, là Dạ Thiên Tà đối đầu với La Tư."
Đi xuống lôi đài, Hạ Như Phong nở nụ cười nhàn nhạt với Dạ Thiên Tà: "Đến lượt ngươi lên rồi."
Gật đầu, Dạ Thiên Tà cười tà mị, phất trường bào, bước chân tao nhã đi lên.
Hắn đến tham gia tỷ thí đạt thứ hạng, hoàn toàn là muốn trước khi rời đi sẽ để lại chút gì đó. Với năng lực của hắn, làm đối thủ của hắn chỉ có thể bị ngược mà thôi.
Sau khi đối thủ bị đánh một trận, ở trong ánh nhìn của tất cả mọi người, vẻ mặt mỉm cười tiêu sái đi xuống.
"Trận chiến đấu thứ hai, mười tiến vào năm, thành công tiến bảng có Tiễn Nhĩ, Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà, Tuyết Dạ và An Tường. Dựa theo quy định của học viện, bài danh thứ nhất Tuyết Dạ trực tiếp tiến vào vòng cuối cùng."
Chiến đấu sau đó, đã ở trong dự đoán của mọi người.
Lúc Dạ Thiên Tà chiến đấu với An Tường, Hạ Như Phong đối đầu với Tiễn Nhĩ, tất nhiên là Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà chiến thắng đối thủ. Tiếp theo là tiến vào vòng kế tiếp.
"Tà, không ngờ, cuối cùng chúng ta sẽ chiến đấu với nhau."
Mặc dù nói như thế, nhưng Hạ Như Phong biết, hai người bọn họ đều tham gia tỷ thí, may mắn lúc đầu không gặp nhau, ở khoảnh khắc cuối cùng, vẫn sẽ gặp nhau.
Dạ Thiên Tà nhìn nàng, bờ môi nở nụ cười tà mị: "Ta nhận thua."
Đừng nói là người khác, ngay cả Hạ Như Phong cũng đều ngây ngẩn cả người, nàng nhíu mày, nói: "Tà, ngươi..."
"Như Phong, trừ dướng dẫn ngươi ở ngoài, những lúc còn lại, ta sẽ không động thủ với ngươi, cho dù là tỷ thí cũng sẽ không." Lúc này hắn cười chân thành mà ấm áp, làm cho trong lòng của Hạ Như Phong hiện lên cảm giác khác thường.
"Ta đã nói rồi, ngươi nhất định sẽ giành được hạng nhất." Khẽ cười, Dạ Thiên Tà lại nhìn nàng một cái, rồi thả người nhảy xuống lôi đài.
"Đối thủ đã nhận thua, trận chiến này Hạ Như Phong thắng."
Theo giọng nói của trọng tài, trận chung kết cuối cùng rốt cuộc cũng đến.
"Hạ đồng học, xin chỉ bảo nhiều hơn." Giọng nói của Tuyết Dạ ôn hòa, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười dịu dàng.
"Ngươi chính là người đứng thứ nhất trong bảng Phong Vân sao?"
Tục ngữ nói, ra tay không đánh mặt người tươi cười, đối phương có thái độ thân thiết, dù với tính cách lạnh nhạt của Hạ Như Phong cũng sẽ không làm quá.
"Đúng, với chiến tích về Hạ đồng học, ta đã sớm nghe nói, vẫn xin Hạ đồng học lúc chiến đấu đặc biệt thủ hạ lưu tình."
Dứt lời, từ trong vỏ kiếm bên hông rút ra kiếm bạc, tia sáng kiếm bắn ra bốn phía, chiếu lên trên mặt tuấn mỹ của nam tử, làm sáng rực lên.
Đúng lúc, Hạ Như Phong cũng lấy ra trường côn, Tuyết Dạ là bài danh thứ nhất trong bảng Phong Vân. Tất nhiên không phải loại mặt hàng như Thượng Quan Tình có thể so sánh được.
Mặc dù Tuyết Dạ cũng chỉ là Đại Linh Sư cửu cấp...
"Hạ đồng học, ngươi phải chú ý, một chiêu này của ta tên là Lạc Tuyết Phân Phi, cũng là tuyệt chiêu của ta, ngay cả Linh Tướng nhất cấp cũng đều ăn đau khổ ở dưới nó, nếu Hạ đồng học có thể đối phó với một chiêu này của ta, ta sẽ nhận thua, hơn nữa chiêu này ở dưới trời đông giá rét thì lực lượng càng mạnh."
Nắm chặt thanh kiếm, Tuyết Dạ nâng lên kiếm, đôi môi hé mở, nói ra bốn chữ: "Lạc Tuyết Phân Phi."
Trong nháy mắt kia, trời đất dường như trở nên băng giá, bỗng nhiên kiếm tách ra biến thành vô số mảnh nhỏ, như tuyết hoa phân tán rơi xuống, bông tuyết kia rơi xuống đất lập tức đều kết thành băng. Gép lại kéo dài ra, rất nhanh đã đến dưới chân của Hạ Như Phong.
Cả mảnh sân đài đều bị băng tuyết bao phủ, ngay cả những đệ tử đứng ở xa, cũng cảm nhận được rét lạnh kia.
Vẻ mặt của Hạ Như Phong tối xầm lại, lúc băng đến dưới chân, bước chân di chuyển tránh sang bên cạnh, nhẫn nại chịu đựng, một mảnh bông tuyết rơi xuống chân của nàng, bông tuyết kia rất nhanh biến đổi, cũng trong nháy mắt đó, Hạ Như Phong biến thành điêu khắc trong suốt như thủy tinh.
"Hạ đồng học?" Tuyết Dạ kinh hãi, hắn cho rằng Hạ Như Phong cường hãn, sẽ không bị Lạc Tuyết của mình ảnh hướng đến, không ngờ nàng không thể tránh thoát, lúc này lại muốn giải trừ đóng băng.
Những người còn lại đều ngây ngẩn cả người, nàng lại khinh địch mà thua như vậy sao?
Xem ra, danh tiếng của Tuyết Dạ, quả nhiên không người nào có thể chống lại hắn.
Ngay lúc mọi người cho rằng Hạ Như Phong thất bại, một tia lửa từ trên người của nàng bùng cháy, tia lửa kia càng lan ra to hơn, lan ra toàn thân, vốn bông tuyết đang giam nàng, ở dưới tia lửa tan ra thành một bãi nước lạnh.
Bước chân ra, thiếu nữ áo bào đỏ như máu đứng thẳng đón gió lạnh.
Ngọn lửa đỏ rực nổi trên áo bào, tóc đen bay bổng, lại phong hoa tuyệt đại như thế, không khỏi làm cho người ta nhìn đến ngây người.
"Ta thua." Thu kiếm lại, Tuyết Dạ thở dài, hắn thua tâm phục khẩu phục: "Ngươi rất mạnh, nhưng ta sẽ càng thêm cố gắng, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ngươi khiêu chiến."
Lúc này, trong hai mắt của hắn nổi lên chiến ý hừng hực, cũng không vì thua mất đi bài danh thứ nhất mà chán nản, ngược lại tràn đầy kiên định.
Về sau, thiếu nữ này chính là mục tiêu mình muốn đánh bại.
Ở dưới trầm mặc nửa ngày, sau đó tiếng hoan hô vang lên, vọng lại thật lâu ở trong sân đấu.
"Hạ Như Phong, bài danh thứ nhất."
"Hạ Như Phong, đứng đầu tỷ thí học viện."
"..."
Ngọn lửa từ từ tiêu tán, trên khuôn mặt tuyệt thế còn trẻ con của Hạ Như Phong nở nụ cười thoải mái, tỷ thí học viện cuối cùng cũng đã xong, tiếp theo, đó chính là chiến đấu với Lưu Vân Tông...
Nàng đã từng nói, sẽ không để cho Lưu Vân Tông và Tần vương sống dễ chịu, cho nên đêm nay vừa đúng lúc là đêm giết người.
Trong bóng đêm, bầu trời đêm ảm đạm không ánh sáng, gió lạnh run rẩy, hai bóng người từ trong sân nhảy ra.
Loáng thoáng có thể thấy một người trong đó có một bộ tóc trắng như tuyết, ở dưới bầu trời đêm lại nổi bật như thế. Người còn lại không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy cả người cũng mặc áo bào màu đen, dường như toàn bộ đều che dấu ở trong bóng đêm.
Lúc này, một tòa nhà cổ xưa ở trong đại viện cổ kính.
Mấy người ngồi vây quanh bàn, vừa cười vừa nói, vẫn không cảm nhận được giết chóc sắp bắt đầu.
"Ta nói này lão đại, chúng ta cứ ở trong này sống phóng túng như vậy sao? Không biết khi nào đại nhân mới cần chúng ta giúp đỡ, cuộc sống thế này, thật sự rất nhàm chán." Nam tử trung niên tay trái bưng chén lớn, ngửa đầu uống một ngụm, dùng tay áo lau miệng, rồi mới bất mãn nói thầm.
"Ta cảm thấy ngày như thế này có lẽ cũng không tệ, còn tốt hơn ở trong Tông buồn tẻ tu luyện nhiều, có rượu ngon còn có mỹ nhân làm bạn." Nam tử khác bóp ngực mỹ nhân, hôn mạnh một cái ở trên mặt của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười bỉ ổi.
"Haiz, gần đây trong khoảng thời gian này, cuối cùng ta cảm thấy tâm trạng không yên, có phải dạo này sẽ xảy ra đại sự gì hay không?
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta là người của Lưu Vân Tông? Ai có lá gan tổn thương Lưu Vân chúng ta..."
Nam tử này còn chưa nói xong lời, một chủy thủ bay vào, trực tiếp xuyên qua tai trái của hắn, để lại ở trên đầu một lỗ thủng đầm đìa máu tươi, cuối cùng dính vào trên mặt tường.
Mỹ nhân trong lòng nam tử thấy vậy, sợ tới mức hét lên chói tai.
Nhất thời, trong phòng tình cảnh hỗn loạn, mọi người đều cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa, quát lớn: "Ai?
Bầu trời đêm đen, chỗ tối nữ tử đứng lặng ở ngọn cây, giọng nói của nàng lạnh lùng, xuyên qua gió lạnh đêm khuya, truyền vào trong phòng: "Thanh Nguyệt, tất cả đều giết, chúng ta lại đến chỗ tiếp theo."