Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Gió thu, thiếu nữ đứng thẳng trong gió, tay áo lướt nhẹ, bạch y trắng như tuyết kia làm cho nét mặt của nàng thoạt nhìn càng lạnh lùng hơn, mà ngọn lửa trong con ngươi đen lửa dần dần tắt đi và không mang theo nhiệt độ nhìn Nam Môn Khánh.
Thiếu nữ tuyệt thế là hình ảnh rực rỡ đẹp nhất nơi này, mọi người đều kinh diễm nhìn gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết kia.
"Không biết cô nương là ai, vì sao lại xen vào việc của người khác?" Thu lại kinh diễm ở trong mắt, sắc mặt Nam Môn Khánh trầm xuống, bởi vì đối phương là thiếu nữ tuyệt sắc nên giọng điệu của hắn cũng coi như ôn hòa.
"Ha ha, xen vào việc của người khác?" Hạ Như Phong cười khẽ một tiếng, khóe miệng nàng nở nụ cười trào phúng, trong con ngươi đen thoáng qua lạnh như băng rồi biến mất: "Ngươi con mẹ nó dám làm tổn thương Tam ca ta lại còn dám nói ta xen vào việc của người khác?"
Hạ Như Phong nghiến răng nghiến lợi nói, dường như là tức giận tột độ nên ngay cả những câu thô tục cũng đều nói ra khỏi miệng.
Phía sau, cơ thể Nghiêm Phong Hành đột nhiên run lên, hắn thậm chí cũng không có nhìn thấy rõ dung mạo thiếu nữ phía trước, cũng không biết thân phận đối phương, nhưng sau khi nghe được lời của nàng thì trong đầu chợt hiện ra một bóng dáng mảnh mai.
Không, không thể nào, nàng không phải là Tiểu muội, Tiểu muội làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng gương mặt lãnh khốc của hắn lại xuất hiện khe nứt, trong mắt hàm chứa ánh sáng chờ mong...
"Ngươi là người Nghiêm gia?" Trong lòng Nam Môn Khánh lộp bộp một cái, ngọn lửa trên người của thiếu nữ này, không biết vì sao lại làm cho hắn có một cảm giác sợ hãi, cảm thấy lúc này không nên đối nghịch với nàng.
"Nghiêm gia? Ta không phải người Nghiêm gia mà chỉ là muội muội của Tam ca thôi, Nghiêm gia là cái quái gì? Dù bị sụp đổ hủy diệt cũng không quan hệ tới ta, nhưng người ngàn không nên vạn không nên làm hại Tam ca ta."
Lời từ trong miệng thiếu nữ nói ra rất lạnh lùng và vô tình, trên gương mặt tuyệt mỹ kia vẫn phủ đầy băng sương như trước.
"Nếu cô nương không có quan hệ với Nghiêm gia, chúng ta đây sẽ cho cô nương một cái thể diện..."
"Thể diện của ta là do Nam Môn gia các ngươi cho sao? Thể diện của ta, cho tới bây giờ đều là ta tự mình lấy được, người của Nam Môn gia tộc các ngươi thật đúng là cuồng vọng, có tư cách gì mà dám nói sẽ cho ta thể diện?"
"Ngươi..." Nam Môn Khánh hơi chán nản, vốn định chấm dứt trận giằng co này nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị đánh gãy.
Còn có, rốt cuộc là ai cuồng vọng? Đúng vậy, ngọn lửa của nàng làm cho hắn kiêng kị, nhưng thân là đại gia chủ của luyện dược thế gia, làm sao có thể không làm gì được nàng? Không ngờ thiếu nữ này lại không biết tốt xấu như vậy.
"Hừ." Phất tay áo, gương mặt Nam Môn Khánh âm trầm xuống: "Thật tốt cho một nha đầu miệng lưỡi sắc bén, chúng ta đã đạt được sự đồng thuận với Nghiêm gia, nửa tháng sau, gặp nhau tại quảng trường tỷ thí luyện dược để quyết định ruộng thuốc thuộc về ai, đến lúc đó, còn hy vọng Nghiêm gia các ngươi không cần lùi bước."
"Tỷ thí luyện dược, ngươi chắc chắn?" Lần này, Hạ Như Phong thật sự ngây ngẩn cả người, không ngờ, còn có người muốn tỷ thí luyện dược với mình, sau đó khóe miệng khẽ cong lên và khinh thường nói: "Các ngươi xứng sao?"
Lời nói cuồng vọng đến cực điểm của thiếu nữ làm cho những người có mặt đều ngây dại.
Chỉ có Tiểu Bạch là xoa xoa móng vuốt rồi mở đôi mắt mông lung đang buồn ngủ của mình ra, nó biết, mỹ nhân tỷ tỷ nói đều là sự thật, tỷ thí luyện dược với nàng, những người đó thật sự là không xứng.
"Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không dám nhận sao?" Sắc mặt thay đổi mấy lần thì Nam Môn Khánh mới bình tĩnh lại được, hít một hơi thật sâu để đè nén tức giận trong lòng xuống rồi lạnh như băng nói.
"Có gì không dám?" Hạ Như Phong nhếch môi cười châm biếm, với tinh thần lực Thất giai của mình thì nàng thật đúng là không để bọn họ vào mắt.
"Im miệng! Ngươi không có tư cách đại biểu cho Nghiêm gia chúng ta." Ma Y trưởng lão thấy vậy vội vàng nhảy ra, đôi mắt nhỏ sắc bén bắn ra ánh sáng lợi hại: "Hừ, tiểu nha đầu, ta không biết ngươi từ đâu xuất hiện nhưng vẫn nên nhanh chạy trở về, chuyện này không phải là một nữ hài tử như ngươi có thể nhúng tay."
Mặc dù Hạ Như Phong tự xưng là muội muội Nghiêm Phong Hành, nhưng Ma Y trưởng lão biết Nghiêm Phong Hành chỉ có một muội muội là phế vật, rất rõ ràng đây không phải là nàng và hắn cũng không suy nghĩ đến chiều hướng đó.
Mắt thấy Nghiêm Phong Hành suýt chút nữa bị phế nhưng nửa đường lại xuất hiện một trình giảo kim, với tính khí của Ma Y trưởng lão thì làm sao lại cho nàng sắc mặt hoà nhã? Nếu không phải nhìn thân phận của đối phương là thiếu nữ thì hắn chắc chắn đã trực tiếp ra tay phế đi nàng.
Hạ Như Phong không kiên nhẫn nhíu nhíu mày đưa tay xoa xoa lỗ tai hô lên: "Ngạo Thiên..."
Một bóng dáng màu đỏ rất nhanh nhảy ra từ đám người bên ngoài, Ma Y trưởng lão còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một bàn tay phóng đại ở trước mặt, "Ba" một tiếng, đánh thật mạnh lên trên mặt của hắn.
Âm thanh này cũng không phải rất vang dội, chỉ giống như là hai tay nhẹ nhàng vỗ xuống.
Ma Y trưởng lão vẫn đứng yên tại chỗ và trên mặt cũng không có xuất hiện dấu bàn tay, ngay lúc một số người muốn cười nhạo Ma Ngạo Thiên thì một màn kỳ quái đã xảy ra.
Chỉ thấy đầu Ma Y trưởng lão đầu giống như con quay, quay một vòng tại chỗ nhưng thân thể kia lại không có nhúc nhích.
Trong giây lát, cổ bị vặn thành như một cái dây thừng thật dày, rốt cuộc cổ nhỏ dài không chịu nổi sức mạnh của đầu nên đã rách ra một cái khe hở, nhưng mà lại không có máu tươi tràn ra.
"Lộc cộc."
Đầu từ trên cổ rớt xuống dưới và dừng ở trên mặt đất phát ra một âm thanh vang dội và trầm đục.
Mọi người đều mở to con ngươi và nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ kia, theo bản năng nuốt nước miếng, một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền đến trái tim và hung hăng run rẩy.
Nam tử hồng y ngẩng đầu lên, trong mắt là lạnh lùng âm u và thị huyết, trên gương mặt tuyệt mỹ không mang theo biểu cảm gì, thật giống như người vặn rơi đầu người khác cũng không phải là hắn vậy.
Vài người có quan hệ tốt với Ma Y trưởng lão, ngay lúc này, thế nhưng không dám vì bạn hữu tốt mà lấy lại công đạo, tất cả đều run rẩy lui lại núp ở một bên và ngừng thở, chỉ sợ ma đầu giết người không chớp mắt kia chú ý tới mình.
"Xuống tay không cẩn thận nên hơi nặng một chút, ta cũng không biết hắn không chịu được một cái đánh như vậy." Giọng nói âm u lạnh lẽo của Ma Ngạo Thiên chậm rãi vang lên, khi nhìn về phía Hạ Như Phong thì ánh sáng trong mắt dần dần trở nên dịu dàng.
Xuống tay nặng ... Một chút?
Cái gì là nặng một chút? Không có ai có thể giống như hắn, một bàn tay liền đem đầu người vỗ rớt xuống dưới.
Mọi người đều là hút một ngụm khí lạnh, nếu hắn dùng hết sức lực thì sẽ như thế nào?
"Ngạo Thiên, người này muốn phế bỏ kinh mạch trên tay Tam ca ta, ngươi nên chừa chút tình cảm chỉ cần phế đi hai tay của hắn là được, nhớ kỹ, tạm thời đừng làm cho hắn chết." Hạ Như Phong lạnh lùng cười, cho dù đáp ứng tỷ thí luyện dược thì có một số khoản cũng nên thanh toán.
Tổn thương người của Tam ca thì nàng sẽ đem đau đớn gấp hai lần để hoàn lại.
Chẳng qua, đây cũng chỉ là tạm thời thôi, bởi vì tất cả người của Nam Môn gia đều ở trong vòng mục tiêu diệt trừ của nàng.
"Hai cánh tay?" Ma Ngạo Thiên nhíu nhíu mày, xoay người, mặt nhìn về phía Nam Môn Khánh cả người đang run rẩy, khí thế cường đại từ trên thân tràn ra: "Chỉ phế hai cánh tay, Như Phong, ngươi vẫn là rất thiện lương."
Lời nói của Ma Ngạo Thiên, nhất thời làm cho những người có mặt đều giật mình.
Người khác tính toán phế hắn một cánh tay, huống chi còn chưa có thực hiện được thì nàng lại há mồm hai cánh tay? Như thế lại vẫn là thiện lương?
Rốt cuộc hai người này là quái thai từ chỗ nào tới? Quả thật quá kinh khủng... Nhất là nam tử kia, bất quá chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi nhưng lại có năng lực trong nháy mắt giết được Linh Vương, vậy cấp bậc của hắn ít nhất cũng là Linh Vương Cao cấp.
Nhưng nam tử cường đại như vậy, thế nhưng lại nghe theo mệnh lệnh của thiếu nữ, rốt cuộc thiếu nữ kia có năng lực gì mà làm cho hắn ngoan ngoãn nghe theo nàng?
"Ngươi muốn làm cái gì?" Đã thấy qua thủ đoạn của Ma Ngạo Thiên nên sự cao ngạo của một gia chủ đã bị Nam Môn Khánh sớm ném ra sau ót, trong con ngươi đen lộ ra thần sắc hoảng sợ đến cực điểm.
Mặc dù trong lòng của những người Nam Môn gia cũng run sợ nhưng họ vẫn rút vũ khí ra đứng trước người Nam Môn Khánh, chỉ là tay cầm vũ khí lại không ngừng run rẩy, thậm chí sức lực để di chuyển cũng không có.
Hai tròng mắt âm lãnh liếc nhìn bọn họ một cái, Ma Ngạo Thiên rút kiếm ra và giơ bàn tay lên, một đạo kiếm quang xẹt qua làm cho những người phía trước ngã xuống một mảng lớn.
Những người này hoàn toàn không thể địch lại một chiêu của hắn.
"A!" Sau đó, Ma Ngạo Thiên lại chém ra hai kiếm chính xác chặt bỏ hai cánh tay Nam Môn Khánh, những tiếng gào thét đau đớn từ trong miệng Nam Môn Khánh phát ra làm người ta rợn cả tóc gáy.
Máu từ trên thanh kiếm nhỏ xuống, mà dưới sự phụ trợ của bộ hồng y càng làm tăng thêm vẻ yêu dã thị huyết.
Thu hồi kiếm, Ma Ngạo Thiên mặt không chút thay đổi xoay người đi đến trước mặt Hạ Như Phong, từ đầu tới cuối đều không có nói thêm một lời nào.
"Cút đi!" Hạ Như Phong lạnh nhạt lên tiếng, nhưng cũng không có liếc mắt nhìn Nam Môn Khánh bị mất hai cánh tay.
Người Nam Môn gia dường như buông bỏ được gánh nặng vội vàng nâng Nam Môn Khánh lên và liền chạy trở về, sau khi bọn họ đi được vài bước, phía sau, giọng nói của thiếu nữ giống như được truyền đến từ trong Minh Giới âm u lạnh lẽo.
"Mặt khác, tỷ thí luyện dược sẽ tiến hành vào năm ngày sau, để cho Nam Môn gia các ngươi xuất ra Luyện Dược Sư cấp bậc cao nhất đến ứng chiến, đến lúc đó, ta sẽ cho các ngươi hối hận vì đã dám đắc tội với Tam ca ta."
Sau khi Hạ Như Phong dứt lời thì những người đó không quay đầu lại mà vội vàng rời đi.
Xoay người, gương mặt tuấn mỹ của nam tử phản chiếu vào trong mắt của nàng, Hạ Như Phong dịu dàng khẽ cười, giọng điệu giống như gió xuân thổi qua, so sánh cùng với lạnh như băng và tàn nhẫn mới vừa rồi của nàng giống như là hai người vậy.
"Tam ca, ta tới tìm ngươi ..."
Lúc này, tươi cười của thiếu nữ tuyệt mỹ động lòng người, trong nhu hòa mang theo hương vị ấm áp.
Đồng tử trong mắt Ma Ngạo Thiên hiện lên ánh sáng kỳ lạ, biết nàng cũng đã được mấy ngày, nhưng lại chưa từng nhìn thấy qua nàng tươi cười xinh đẹp như vậy.
"Tiểu muội, thật... Thật sự là ngươi?" Đôi tay không kìm được khẽ vuốt lên trên gương mặt hoàn mỹ kia, trong hốc mắt Nghiêm Phong Hành hiện ra màu sắc kích động, gương mặt tuấn mỹ đã không còn lãnh khốc trước sau như một như khi đối đãi với người ngoài nữa.
Từ rất lâu rồi, sự lãnh khốc đã trở thành đại biểu cho vẻ mặt của hắn, cho dù là bạn thân Hoa Vô Tuyệt hay trước mặt Diệp Cầm hiện tại thì hắn vẫn là Tam thiếu gia lãnh khốc của Nghiêm gia.
Trên đời này chỉ có hai nữ tử làm cho hắn đối đãi đặc biệt.
Một người là Mẫu thân và người còn lại là muội muội mà hắn thương yêu nhất...
"Tiểu muội." Nghiêm Phong Hành một phen kéo Hạ Như Phong qua và ôm nàng thật chặt vào trong lòng, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự run rẩy: "Tiểu muội, những năm gần đây ngươi đã chịu khổ."
Nghiêm Phong Hành ôm không giống với người khác.
Khi ở trong ngực của hắn, Hạ Như Phong cảm nhận được cảm giác an tâm.
Vì nàng biết người này là ca ca của nàng, là ca ca ruột thịt của nàng, trong cơ thể còn chảy cùng một dòng máu và là người thân cận nhất ngoại trừ Mẫu thân của nàng.
Tuy rằng biết Nghiêm Phong Hành thời gian không lâu, đây cũng chỉ có thể xem như là lần gặp mặt thứ hai, nhưng địa vị của Nghiêm Phong Hành ở trong lòng nàng đã được tăng lên tới một trình độ rất cao.
Có lẽ đây là cảm giác của máu mủ tình thâm...
"Tam ca, người chịu khổ phải là ngươi." Rời khỏi vòng tay của hắn, khóe miệng Hạ Như Phong nâng lên một độ cong nhàn nhạt.
Mặc kệ thế nào, ở Hỏa Vân thành, nàng có Ngoại công, Cửu Cửu, Biểu ca yêu thương và có Thiên Nhi làm bạn, và trong một gian dài nàng còn được Cốc Mị Nhi bảo vệ...
Ở Thương Lang quốc, Tam ca cũng ở nơi đầu ngọn gió luôn phải lo lắng cho tính mạng, hơn nữa lại bị Huyết Hoàng gây khó khăn khắp nơi, cho nên người chân chính cực khổ phải là Tam ca.
"Tam ca, chúng ta đi vào rồi nói." Nhàn nhạt thở ra, ánh sáng trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua vài trưởng lão Nghiêm gia: "Các ngươi lập tức đi vào trong sân nhỏ chờ, ta không hy vọng có người chạy trốn, bằng không, cho dù các ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển thì ta cũng sẽ đuổi giết đến cùng, tin tưởng ta, ta có năng lực này."
Nói xong, triển khai cước bộ đi vào đại viện Nghiêm gia, Hạ Như Phong cũng không có đi để ý tới mấy trưởng lão kia, tin tưởng sau khi Ma Ngạo Thiên bày ra thực lực thì sẽ làm cho bọn hắn có điều kiêng kị.
Nghiêm Phong Hành nhìn bóng lưng đơn bạc nhưng lại cứng cỏi của Hạ Như Phong, đột nhiên hắn phát hiện không có cách nào nhìn thấu người muội muội này ...
Phòng khách mộc mạc sạch sẽ, chỉ bày đơn giản vài cái bàn và trà cụ, ngược lại rất giống cách hành sự của Nghiêm Phong Hành.
Sau khi dẫn hai người tiến vào thì đóng cửa lại, Nghiêm Phong Hành để Hạ Như Phong ngồi bên cạnh mình, sủng ái nhìn thiếu nữ, cho tới nay gương mặt anh tuấn kia đều là vẻ mặt không chút thay đổi nhưng giờ lại đang nở nụ cười dịu dàng.
Tiến vào phòng khách, trừ Nghiêm Phong Hành, Hạ Như Phong, Ma Ngạo Thiên ra thì chỉ còn có một người đa mưu túc trí là quân sư Diệp Cầm.
Một đôi mắt tò mò thỉnh thoảng hướng về phía Hạ Như Phong, Diệp Cầm cũng là vô cùng muốn biết vị muội muội này của Nghiêm Phong Hành là người ra sao, khí thế kia dù là Nghiêm Phong Hành cũng không thể nào đuổi kịp.
Chẳng qua là chuyện kế tiếp lại làm cho hắn trợn tròn mắt.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi vì sao muốn thả bọn hắn đi? Trực tiếp diệt trừ cái gì Nam Môn gia kia không phải tốt rồi sao?" Tiểu Bạch bỉu môi, trên mặt hiển lộ ra sự không hài lòng thật to.
Vốn tưởng rằng Hạ Như Phong sẽ diệt trừ Nam Môn gia nhưng không nghĩ tới lại thả bọn hắn rời đi.
Loại gia tộc này, chính mình chỉ cần một đầu ngón tay là có thể san bằng nó.
Nghiêm Phong Hành và Diệp Cầm đồng thời trợn to đôi mắt và nhìn chằm chằm về phía con thú nho nhỏ kia.
Nói chuyện? Bọn họ không có nghe lầm chứ? Con mèo con kia nói tiếng người? Nói được tiếng người thì chỉ có thú Lục giai, chẳng lẽ con mèo con này lại là thú Lục giai sao?
"Ngươi là muốn ở nơi này xây dựng thế lực?" Ma Ngạo Thiên dường như suy đoán được cái gì, ánh sáng trong mắt dừng lại ở trên người nàng.
Hạ Như Phong nhàn nhạt cong khóe môi và lắc đầu: "Không, không phải ta mà là Tam ca."
"Ta?" Nghiêm Phong Hành hơi sửng sốt và nhíu mày: "Tiểu muội, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Bởi vì ta không muốn để cho người khác biết ta là người sắp đặt hết tất cả, cho nên Tam ca ngươi coi như là lá chắn của ta đi!" Trừng mắt nhìn, Hạ Như Phong dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật để nói, sau đó thần sắc mới ngẩn ra rồi tiếp tục mở miệng: "Hơn nữa, ta muốn làm cho Nghiêm gia cùng đường, đến lúc đó, Tam ca đem Nghiêm gia ở đây phát dương quang đại, bọn họ tất nhiên sẽ yêu cầu người nơi này tiến đến giúp đỡ, nếu như để cho bọn họ biết hy vọng duy nhất đã sớm không phục tùng mệnh lệnh thì sẽ như thế nào?"
Sẽ như thế nào? Đoán chừng Nghiêm Nhân sẽ tức giận nổi điên lên, mà đây mới là mục tiêu chủ yếu của Hạ Như Phong.
"Huống chi, kể từ đó, địa vị của Tam ca ở Nghiêm gia sẽ không có ai có thể uy hiếp, cho dù là Huyết Hoàng cũng không ở dám hạ sát thủ đối với Tam ca ngươi."
Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nàng đã nói qua, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nghiêm gia.
Nàng muốn để cho bọn họ từ chỗ cao hung hăng té xuống, lại làm cho cả đời bọn họ phải sống trong hối hận và tuyệt vọng.
Chết? Có lúc cái chết cũng không phải là trừng phạt thống khổ nhất...
"Tiểu muội, ngươi đã biết?" Nghiêm Phong Hành sửng sốt một chút, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ.
Chuyện này, hắn vốn là muốn giấu diếm đi, chưa từng nghĩ đến nàng cũng đã biết...
"Nói như vậy, ngươi là muốn thu phục Thanh Phong thành?" Diệp Cầm tay cầm chiết phiến và ánh mắt lộ ra ánh sáng kinh ngạc, tất cả các thế lực lớn nhỏ trong Thanh Phong thành nhiều đếm không xuể, làm sao có thể dễ dàng thu phục như vậy chứ?
Cho dù nàng có một đầu thú Lục giai thì chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy.
Hạ Như Phong liếc nhìn Diệp Cầm một cái, nhíu mày, ánh mắt quay lại trên người Nghiêm Phong Hành.
"Ta giới thiệu với ngươi, vị này là Diệp Cầm cũng là người duy nhất ta tin tưởng ở đây" Nghiêm Phong Hành tự nhiên biết Hạ Như Phong muốn hỏi gì nên dịu dàng giới thiệu cho nàng.
"Ân." Hạ Như Phong gật đầu một cái rồi mới nói: "Thanh Phong thành sao? Không, ta không phải chỉ muốn mỗi Thanh Phong thành, mà là toàn bộ La Lan bình nguyên."
Toàn bộ La Lan bình nguyên? Đây chính là miếng thịt béo mà hoàng thất Thương Lang quốc không có cách nào nuốt vào được, có thể thấy được trong La Lan bình nguyên là ngọa hổ tàng long, nàng lại mở miệng sẽ thu phục toàn bộ?
Bởi vì Hạ Như Phong có khẩu vị to lớn nên làm cho hai người đều phải hút một ngụm khí lạnh.
"Cho nên, Tam ca, ngươi tận lực đem chuyện tỷ thí truyền khắp La Lan bình nguyên, dùng tất cả các phương pháp hấp dẫn nhiều người đến đến xem, đây sẽ là bước đầu tiên quan trọng của chúng ta."
Ngón tay gõ nhẹ trước mặt bàn, vẻ mặt Hạ Như Phong ngưng trọng.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng đáp ứng tỷ thí, nếu không, với năng lực của Nam Môn gia thì hoàn toàn không xứng so luyện dược với nàng.
"Tiểu muội, ta phát hiện, ngươi thật sự đã thay đổi..." Hai tròng mắt dịu dàng dừng trên gương mặt của thiếu nữ, giọng điệu của Nghiêm Phong Hành tràn đầy cưng chìu: "Ngươi cũng không còn là người nhu nhược giống trước kia nữa..."
"Người, luôn luôn sẽ thay đổi không phải sao?" Ánh mắt thâm thúy xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, trên mặt nàng mang theo nụ cười nhạt, trong mắt lại phảng phất có một tầng ưu thương.
Người quả thật sẽ thay đổi, thay đổi của nàng là từ kiếp trước.
Nhìn khí chất của thiếu nữ dường như không thuộc về thế giới này, trong lòng Nghiêm Phong Hành nhất thời co rút đau đớn một chút, những năm gần đây, rốt cuộc đã trải qua cái gì nên nàng mới có thể biến thành như vậy?
"Tam ca, Nghiêm gia nơi này có bao nhiêu người có thể tin?" Thản nhiên thu hồi ánh mắt, trên gương mặt Hạ Như Phong lại khôi phục thần sắc trịnh trọng.
Nhíu mày, Nghiêm Phong Hành suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Kỳ thật, Nghiêm gia bên này và Nghiêm gia bên Hoàng Thành rất ít liên hệ, trên căn bản không có bao nhiêu tình cảm đối với nơi đó, dĩ nhiên, ta nói là chỉ những đệ tử bình thường, còn những người quyền cao chức trọng như các trưởng lão này thì ta cũng không rõ lắm."
Hạ Như Phong nghĩ tới lúc Tam ca bị nguy hiểm, những trưởng lão đó chỉ đứng xem diễn mà lại không ra tay giúp đỡ, nhất thời sát ý lộ ra và khóe miệng tràn ngập lãnh ý: "Tam ca, ngươi nên dọn dẹp lại Nghiêm gia, nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của ngươi thì lưu lại, nếu như không muốn vậy thì giết đi! Chẳng qua, mấy người trưởng lão kia là chắc chắn phải chết."
Ngước mắt nhìn gương mặt lạnh như băng của Hạ Như Phong, Nghiêm Phong Hành ngoéo môi rồi khẽ gật đầu: "Được."
Hai người này xem tính mạng của các trưởng lão dường như không đáng tiền, chỉ với hai câu nói thì đã quyết định tính mạng của bọn họ.
Diệp Cầm ngây ngẩn cả người, cưng chìu muội muội cũng nên có giới hạn nhưng Nghiêm Phong Hành lại cưng chìu đến loại trình độ này, giống như nếu Hạ Như Phong muốn giết người thì mặc kệ là ai hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Phải biết rằng đây chính là Linh Vương chứ không phải rau cải trắng khắp nơi đều có.
Mất đi những Linh Vương này thì thế lực của Nghiêm gia ở đây chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh, sao phải khổ vậy chứ?
Chẳng qua, Diệp Cầm lại không biết gì về hai huynh muội này, bọn họ đối với Nghiêm gia không chút cảm giác thân thuộc, cho nên thế lực Nghiêm gia có như thế nào thì có quan hệ gì với bọn họ đâu? Nếu không phải muốn thu phục La Lan bình nguyên thì nàng cũng sẽ không tạm thời dừng lại nơi này.
"Tam ca, ngươi phải nhớ kỹ, người để cho những người đó nguyện trung thành phải là ngươi, Nghiêm Phong Hành, chứ không phải là Nghiêm gia."
Lời này của Hạ Như Phong chẳng khác nào để cho Nghiêm Phong Hành đi nói rõ, bọn hắn vẫn nguyện trung thành với Nghiêm gia như cũ, nhưng cũng không phải Nghiêm gia ban đầu nữa, mà Nghiêm gia này chỉ có một người đó chính là Nghiêm Phong Hành.
Cũng chính là nói, từ nay về sau chủ nhân của họ chỉ có một mình Nghiêm Phong Hành.
Còn Hạ Như Phong nàng thì lui lại phía sau, nàng cũng không tính bại lộ vào lúc này.
"Tiểu muội, ta hiểu ý của ngươi." Nghiêm Phong Hành ôn nhu cười, cưng chìu xoa xoa đầu Hạ Như Phong: "Chỉ là, tỷ thí của năm ngày sau..."
"Yên tâm đi Tam ca, ta tự có nắm chắc." Hạ Như Phong tự tin cười cười, dưới ánh mặt trời, gương mặt nàng tràn đầy ánh sáng nhu hòa: "Đúng rồi, vì sao các ngươi lại xung đột với người của Nam Môn gia?"
Nghiêm Phong Hành thu bàn tay về rồi sau đó nói tất cả nguyên nhân và hậu quả cho Hạ Như Phong.
"Ruộng thuốc?" Hạ Như Phong sờ sờ mũi và quay đầu hỏi: "Ruộng thuốc Nghiêm gia có bao nhiêu?"
"Ruộng thuốc ở Thanh Phong thành thì Nghiêm gia chiếm một phần ba, hai phần ba còn lại thì nằm trong tay Nam Môn gia tộc."
"Tốt, ruộng thuốc kia của Nghiêm gia, ta muốn."
Nghiêm Nhân bạc đãi Mẫu thân và Tam ca, cũng nên bắt đầu thu một phần nhỏ lợi tức trước, vậy dược điền kia liền thuộc về nàng.
"Nhưng trước đó, Tam ca, ta có một lễ vật muốn tặng cho ngươi." Dường như là nhớ ra cái gì, Hạ Như Phong từ trên ghế đứng lên, vung hai tay lên, có ánh sáng màu đen lóe lên trước mặt nàng, một con Ưng Vương uy phong lẫm liệt bỗng nhiên xuất hiện.
Chẳng qua điều làm người ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
"Vị công tử này, ngươi chính là chủ nhân mà Như Phong đại nhân giúp ta chọn đi? Ngươi nhất định phải khế ước với ta, ta đường đường là Ưng Vương, thực lực ở Lục giai Bát cấp, lại có thể ngày đi nghìn dặm, khế ước với ta ngươi còn có một trợ lực rất lớn, có Ưng Vương ta thì tuyệt đối không có người nào làm bị thương được ngươi, cho nên, ta van ngươi, ngươi đem ta khế ước đi!"
Nói đến cuối cùng, giọng điệu Ưng Vương lại mang theo khẩn cầu.
Ai có thể nghĩ tới, một cái đầu thú Lục giai cư nhiên lại khẩn cầu người khác khế ước với nó? Mà người mà nó khẩn cầu chỉ là một Linh Tướng nhỏ yếu. Nhưng chuyện như vậy, hết lần này tới lần khác lại đang xảy ra ở trước mắt.