Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 113: Em để anh làm 1000 lần




Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên từ từ đi tới phía sau Lộ Dương, vỗ vỗ vai hắn: "Lộ Dương?"
Thân thể nho nhỏ của Lộ Dương bị dọa tới khẽ run, xoay mặt qua, nhìn thấy là Dư Bảo Nguyên, mới thở phào một hơi: "Là cậu à."
Dư Bảo Nguyên ở bên cạnh cậu ngồi xuống, ngạc nhiên nói: "Cậu không phải đã sớm đi tàu cao tốc về quê sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
"Ài," Lộ Dương thở dài, "Toàn là đám cung ứng thương nghiệp ngu ngốc kia. Tớ bảo bọn họ năm sau lại đưa vịt tới, lại cứ không nghe, giờ phút quan trọng gọi điện thoại nói với tớ một nhóm hàng mới tới, khiến tớ đi suốt đêm hơn 200 cây số đến lấy vịt, *** mẹ! Lũ ngu thuần chủng!"
Không đợi Dư Bảo Nguyên nói chuyện, người đàn ông ngồi bên cạnh Lộ Dương đã uốn éo người, chớp mắt nhỏ âm thanh châm chọc nói: "Êu, còn nói người khác ngu thuần chủng nữa chứ, sao mày không nhìn mày xem? Gà rừng chính là gà rừng! Học người khác cướp đàn ông, ha, thật là không biết tự lượng sức mình."
"Con heo lẳng lơ chết tiệt, đừng tưởng tao sợ mày!" Lộ Dương nắm nắm đấm nhỏ.
Người đàn ông kia dường như không muốn dây dưa thêm với Lộ Dương, lẳng lơ đứng dậy: "Ừ, tao còn có hẹn SPA suối nước nóng buổi chiều, không ở đây lãng phí thời gian với mày nữa. Lộ gà rừng, mong chờ gặp lại lần sau."
Vừa nói, xách cái túi lấp lánh của mình lên, lắc lư cái mông béo đi ra ngoài.
Mắt Dư Bảo Nguyên liếc xéo hắn một cái: "Lộ Dương, đây là ai?"
"Một con heo lẳng lơ!" Lộ Dương tức giận mắng một tiếng, sau đó tự mình hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, tận lực bình tĩnh giải thích, "Cậu còn nhớ lần trước tớ đã nói với cậu, còn có người cũng đang theo đuổi Lục Dương."
Dư Bảo Nguyên chống đầu nghĩ một chút, quả thực có chuyện như vậy, "Ừ, tớ nhớ rồi. Cậu nói người đó là nhà giàu mới nổi, giống như con gấu, lớn lên...... Này, không phải hắn chứ?"
"Ngoài hắn còn có ai," Lộ Dương tàn bạo nghiến răng, "Hắn tên là Hùng Vũ Đan, nhưng hắn ngày nào cũng thích mặc quần áo diễm tục thêu mẫu đơn, còn cứ tâng bốc mình giống như mẫu đơn, là vương trong hoa, quốc sắc thiên hương, cho nên mọi người đều ở sau lưng gọi hắn là chị Thiên Hương."
Trên mặt Dư Bảo Nguyên nổi lên chút ý cười: "Hóa ra chính là hắn."
Dứt lời, cậu lại quay đầu nhìn vết máu trên người Lộ Dương: "Trên người cậu sao thế? Đánh nhau với người ta? Nặng lắm không?"
Lộ Dương ồ một tiếng: "Không sao đâu, mấy cái này không phải máu người, là máu vịt."
Cả người Dư Bảo Nguyên đều vùi trong kinh ngạc và tò mò: "Cậu...... cậu rốt cuộc làm cái quái gì?"
Lộ Dương thở dài một hơi, nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện xảy ra hôm nay một lần.
Hóa ra, hắn bởi vì một lỗi cung ứng thương nghiệp, phải đi suốt đêm hồi lại đống hàng vốn đến xử lý. Nhưng bên Hùng Vũ Đan đang tranh Lục Dương với Lộ Dương, tình hình chiến đấu kịch liệt, liền cho rằng con gà lăng lơ Lộ Dương là đến giở trò, cướp người, Hùng Vũ Đan tự nhiên tức không đánh một chỗ, gọi một đám người, muốn đến cửa dạy dỗ Lộ Dương, cho hắn biết thế nào là xã hội.
Lúc ấy, Lộ Dương đang ở trong quán giết vịt, không khống chế tốt, máu vịt đầy người.
Hùng Vũ Đan dẫn người xông vào quán của hắn, diễu võ dương oai nói một trận. Lộ Dương là người biết tiến lùi, nhìn thấy một đám người như vậy, biết không đánh lại, vẫn là trước tiên lẩn trốn kỹ, vì vậy hoảng hốt từ cửa sau quán chạy ra ngoài.
Hùng Vũ Đan dẫn người đuổi theo, hắn kéo thân thể to lớn chạy ở trước nhất, bổ nhào mạnh một cái liền nhào vào dưới người Lộ Dương.
Nhưng mà, bọn họ ngay cả đánh nhau cũng còn chưa bắt đầu, hình ảnh tráng hán hung sát và thân thể nhỏ dính máu của Lộ Dương, dọa hai bà cụ phơi nắng ven đường sợ gần chết, một người trực tiếp nấc một cái, trợn mắt trắng hôn mê bất tỉnh.
Người bên cạnh vội vàng gọi xe cứu thương, bà cụ phơi nắng khác ôm chị em của mình gào khóc một trận, khóc đến thở không ra hơi, gào một tiếng lại ở trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người ngã xuống.
Xe cứu thương mấy phút sau ú òa ú òa lái đến, vội vội vàng vàng đưa hai bà cụ vào ICU. Bác sĩ cầm máy đập tim lên, dùng sức lôi đình, cứu sinh mạng trời chiều của hai bà cụ xui xẻo này, chỉ hi vọng các bà không trở thành vong hồn trong tiết mục máu chó của hai gay tranh đàn ông.
Dư Bảo Nguyên bị Lộ Dương nói tới sửng sốt, phản ứng hồi lâu, ở trong đầu lướt qua sự việc một lần, mới xác nhận nói: "Cho nên, vụ này chính là chị Thiên Hương muốn gọi người đánh cậu, nhưng các cậu còn chưa đánh nhau, đã dọa hai bà cụ vô tội phơi nắng vào ICU thở oxy, phải không?"
"Đúng," Lộ Dương thở phì phò vểnh hai chân, "Bà cụ người không sao, nhưng cần nằm viện quan sát. Từ nhân đạo, tớ vừa cùng chị Thiên Hương, mỗi người bồi thường 30 nghìn đồng. Tiên sư, sắp Tết nhất rồi, thật con mẹ nó xui!"
Dư Bảo Nguyên không nhịn được xì cười một cái: "Hai các cậu cả ngày nay đều làm gì? Cậu nói hai bà cụ cũng là xui xẻo, không dễ dàng phơi nắng, còn phải nhìn thấy tiết mục bạo lực kích thích như vậy."
"Đừng nói nữa," Lộ Dương bất đắc dĩ phất phất tay, "Làm một trận như vậy, tớ năm nay ăn Tết phải mồng hai âm lịch mới về, phiền."
"Đã như vậy," Dư Bảo Nguyên ôm vai hắn, "30 Tết đến nhà tớ ăn tất niên?"
Lộ Dương cau mày, "Vậy thì tốt, tớ đang lo không có ai thân thiết."
Dư Bảo Nguyên và Lộ Dương hẹn xong, liền đứng dậy nói tạm biệt, tiếp tục đi lên lầu.
Đi tới tầng phòng bệnh của Mạnh Mãng Long, hỏi hộ sĩ, hiện tại chính là thời gian thăm hỏi của phòng cấp cứu hồi sức, Bạch Hướng Thịnh đã thay đồ vô khuẩn đi vào thăm Mạnh Mãng Long.
Dư Bảo Nguyên đi tới cửa phòng bệnh, cách cửa sổ nhỏ nhìn người bên trong.
Trong phòng bệnh, Bạch Hướng Thịnh ngồi bên cạnh Mạnh Mãng Long, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt mang theo vết thương của gã. Máy móc phát ra tiếng vang tích tích có quy luật, cho thấy dấu hiệu sinh mạng của gã.
Hồi lâu, y từ từ cúi đầu, ở trên mặt Mạnh Mãng Long hôn một cái.
"Long ngốc, nhanh tỉnh lại đi. Chỉ cần anh tỉnh lại," Trên mặt Bạch Hướng Thịnh lộ ra nụ cười, nhưng trong hốc mắt rõ ràng là ướt át, "Em liền đáp ứng anh, để anh thao 1000 lần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.