Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 117: Chồng của tôi con của tôi




Edit + Beta: Vịt
**** Thề dạo này tui dùng máy tính nào cũng chán thật sự:((( cái lap sida theo tui từ hồi tui bắt đầu edit giờ nó ngơ ngơ, máy ở công ty cũng sida nốt. Hôm nay lỡ mồm chê máy tính công ty lởm bị sếp phạt 5 nghìn =.=
Một cái bàn, Dư Bảo Nguyên ngồi ở chính giữa.
Tưởng Hạo và Cố Phong ngồi ở hai bên, một cười nhẹ nhàng, một vẻ mặt đen thui, rất giống phật Di Lặc và Hắc Diện Thần hạ phàm nhân gian.
Lộ Dương ngồi ở đối diện Dư Bảo Nguyên, gẩy vào trong miệng một miếng cơm, nhìn Bảo Nguyên vẻ mặt khó chịu kẹp giữa hai người đàn ông cao lớn đối diện, trong ánh mắt toát ra một tia hả hê.
"Ăn thôi," Lộ Dương dùng đũa gọi, "Hai các anh làm gì vậy, chỉ nhìn người không ăn cơm? Ăn ăn ăn."
Tưởng Hạo dùng đũa gắp một miếng thịt gà sốt cà, bỏ vào trong bát Dư Bảo Nguyên: "Bảo Nguyên, ăn cái này."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, đang định ăn, Cố Phong bên kia ngữ khí lành lạnh chua loét: "Đều là món em ấy làm, anh lại mượn hoa hiến Phật."
Tưởng Hạo giương mắt nhìn Cố Phong một cái, con ngươi hai người đều lộ ra thâm trầm.
Hai bên rất không hòa hợp.
"Cố tổng nói đùa," Tưởng Hạo cười nói, "Tôi chỉ là gắp món giúp Bảo Nguyên mà thôi, không cần chuyện bé xé ra to vậy chứ."
Cố Phong cười lạnh một tiếng, cướp lấy cốc Dư Bảo Nguyên, rót cho cậu một cốc sữa tươi nóng: "Không cho phép em uống đồ lạnh, uống sữa tươi."
"Hai người các anh yên cho tôi," Dư Bảo Nguyên tức đến lườm bọn họ một cái, "Đều ở đây càm ràm cái gì hả, để tôi ăn cơm ngon được không?"
Tưởng Hạo và Cố Phong lúc này mới không lên tiếng, dao súng kiếm trong lời nói mới dừng vũ khí.
Nhưng mà vẫn chưa xong.
Cố Phong từ trước kia, đã thích ăn vịt ướp tương Dư Bảo Nguyên làm nhất. Sau khi chia tay với Dư Bảo Nguyên, cho dù tay nghề đầu bếp bên ngoài kinh nghiệm tốt hơn nữa đủ hơn nữa, hắn ăn lâu, liền sẽ điên cuồng mà bắt đầu nhớ mùi thơm của vịt ướp tương kia.
Thật sự là rất nhớ.
Bây giờ, Dư Bảo Nguyên hiếm thấy lại làm món này bày trên bàn ăn. Cố Phong vừa vào cửa đã chú ý tới, mắt nhất thời phát sáng, một tia thỏa mãn mất đi mà được lại cơ hồ muốn từ trong lồng ngực tràn ra.
Nhưng rất không đúng dịp, Tưởng Hạo cũng thích ăn món này.
Cố Phong trơ mắt nhìn Tưởng Hạo giống như không có ai từng đũa gắp thịt vịt đi, trên mặt bình tĩnh, trong lòng tức đến nghiến răng.
Đó đều là Bảo Nguyên tự tay làm, Bảo Nguyên biết hắn thích ăn, tự tay làm!
Tưởng Hạo cứ như vậy gắp đi! Hắn ta cứ như vậy gắp đi!
Đó là của hắn!
Cố Phong cũng không biết đang tức cái gì, từ lúc lớn lên đến giờ, hắn hiếm khi có lúc tâm tình mất kiểm soát như vậy. Nhưng hôm nay, giống như mất trí, chính là nhìn Tưởng Hạo thế nào cũng không vừa mắt, Tưởng Hạo muốn duỗi đũa gắp, hắn cố ý cũng đưa đũa vào đĩa thịt vịt, lén chọt chọt đuổi đũa Tưởng Hạo đi.
Một đến một đi, bàn ăn không giống bàn ăn, giống như chiến trường.
Lộ Dương nhìn hai anh đẹp trai này âm thầm đấu sức, giống như xem phim máu chó, mắt phát sáng như bóng đèn, miệng nhỏ chẹp chẹp ăn càng ngon.
Dư Bảo Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Hai các anh an phận chút, đều là người có máu mặt, đừng giống như dân tị nạn châu Phi vậy."
Tưởng Hạo lúc này mới phẫn nộ thu đũa, Cố Phong đắc ý gắp miếng thịt vịt lên bỏ vào trong miệng.
Vẫn là mùi vị quen thuộc.
Mùi vị Dư Bảo Nguyên nấu, hắn một miếng là có thể thưởng ra được, lâu vậy rồi cũng không quên được.
Trong lòng Cố Phong nổi lên một trận chua loét. Nếu như...... nếu như hồi đó hắn không khinh suất, nếu như hắn có thể ý thức được sớm chút.
Chuyện này, như vậy sẽ không khiến trái tim Dư Bảo Nguyên bị hắn làm bị thương thành như vậy, hắn cũng sẽ không giống bây giờ, ngay cả ăn một miếng thịt vịt Dư Bảo Nguyên tự tay làm, cũng là yêu cầu xa vời hiếm có.
Trên bàn ăn duy nhất Lộ Dương lắm mồm, ăn cực nhanh, trực tiếp chạy vào phòng xem xuân vãn. 3 người còn lại, đều không phải người nói nhiều, vì vậy bữa cơm tất niên này ở trong im lặng ăn xong.
Dư Bảo Nguyên ăn cơm xong, muốn thu dọn bát đũa, bị Cố Phong cản lại: "Em chú ý thân thể, chỗ này tôi và Tưởng Hạo thu dọn."
"Hai bọn anh?" Dư Bảo Nguyên cười nhạo nói, "Hai đại thiếu gia các anh từng làm việc này sao? Đừng quẳng hết bát nhà tôi thành vụn."
"Cậu yên tâm đi," Tưởng Hạo cười rất ấm áp, "Chúng tôi có thể thu dọn được."
Dư Bảo Nguyên nghi ngờ nhìn hai bọn họ một cái, rốt cục cũng không nói thêm gì. Chủ yếu là thời gian mang thai càng ngày càng dài, người cũng càng ngày càng ham ngủ. Mỗi ngày ăn cơm liền muốn ỳ trên giường trên sofa lơ mơ nửa tiếng một tiếng mới có tinh thần.
Cậu ngáp một cái, tùy ý dặn dò mấy câu, về phòng.
Còn lại Tưởng Hạo và Cố Phong ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Phong ngồi trở lại vị trí, khôi phục khí thế ông chủ lớn ở công ty, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Hạo: "Tôi biết tâm tư của anh."
"Vậy sao," Ánh mắt Tưởng Hạo cũng nghiêm túc, "Suy nghĩ của Cố tổng, tôi cũng hiểu."
"Anh nên biết, trong bụng Dư Bảo Nguyên mang thai chính là cốt cục thân sinh của tôi," Cố Phong nhẹ nhàng hớp ngụm rượu, "Tôi là cha ruột của đứa nhỏ, sau này cùng Bảo Nguyên cũng là quan hệ không chia cách được, tôi nghĩ anh nên biết cái gọi là nhìn thời thế."
Tưởng Hạo cũng không bị Cố Phong dọa: "Cố tổng nói quá lời. Tôi nghe nói Cố tổng từng ở bên Bảo Nguyên 5 năm, nhưng cũng cô phụ cậu ấy 5 năm."
Sắc mặt Cố Phong đen lại.
"Chén vỡ ghép lại đều có vết nứt, trái tim đã bị người làm tổn thương, còn có thể trở lại như cũ sao?" Tưởng Hạo cười đến cực kỳ có thâm ý, "Thay vì muốn một cái chén vỡ nứt, chẳng bằng cần một cái mới."
"Nói cách khác, anh nhất định muốn theo đuổi?" Cố Phong trực tiếp nói rõ lời.
"Phải," Tưởng Hạo cũng không che giấu, trực tiếp gật đầu, "Tôi muốn theo đuổi Dư Bảo Nguyên, tôi muốn để cậu ấy trở thành bảo bối của tôi."
Cố Phong vọt cái đứng dậy: "Cậu hai Tưởng, đừng quá coi trọng bản thân. Chuyện này, tôi không thể để anh thuận lợi."
Cố Phong chỉ cần vừa nghĩ tới, một ngày nào đó, Dư Bảo Nguyên dùng ái ý tràn đầy từng đối đãi với hắn, sẽ dùng cách giống vậy mà đối đãi với người khác. Món Dư Bảo Nguyên làm hắn cũng không ăn được nữa, mà người khác lại có thể hàng ngày được ăn; lời nói mang theo quan tâm của Dư Bảo Nguyên hắn cũng không được nghe nữa, người khác lại có thể nghe hàng ngày......
Tất cả cái tốt của Dư Bảo Nguyên đều không phải của hắn nữa, đều cho người khác. Dư Bảo Nguyên không còn là bảo bối của hắn, cậu sẽ được người khác ôm, dụng tâm mà thương mà yêu.
Nghĩ đến hình ảnh như vậy, cả người Cố Phong cơ hồ muốn nổ tung.
Hắn không thể tiếp nhận, cũng sẽ không tiếp nhận.
Kể từ sau khi hắn từ từ hiểu được tâm tư của mình, hắn đã hiểu, muốn hắn tặng Dư Bảo Nguyên cho người khác, tuyệt đối không thể nào.
Tưởng Hạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cố Phong, biết cũng là cảm động thật, khóe môi anh hơi câu lên, đứng dậy: "Cố tổng, là anh đá người ta trước, bây giờ còn không cho người khác coi người mà anh đá văng làm bảo bối cưng chiều sao?"
"Không tới lượt anh," Cố Phong lạnh nhạt nói, "Tôi sẽ học đối tốt với Bảo Nguyên, anh khỏi cần xen vào."
"Vậy sao?" Tưởng Hạo tự tại nói, "Vậy chúng ta không ngại đi xem chứ."
Cố Phong nắm cốc trong lòng bàn tay, cười lạnh nói: "Chúc anh, vĩnh viễn không cướp được người của tôi đi."
Sau đó, một hơi cạn sạch.
(Ủa rồi hai ba đã rửa bát chưa =.=)
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đêm 30, Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long chỉ ở bữa cơm tất niên thủ tục của Mạnh gia khoảng nửa tiếng, liền rời đi trước thời gian.
Bọn họ có chính sự.
Từ sau lần trước ở Mạnh gia trực tiếp tuyên bố với mọi người bọn họ muốn nhận nuôi con, chuyện này đã được chính thức lên nhật báo. Mạnh Mãng Long không nỡ Bạch Hướng Thịnh bận lòng, tự mình làm xong chuyện này hơn nửa. Chẳng những làm xong chứng minh nhận nuôi con, ngay cả đồ dùng sinh hoạt và phòng đứa nhỏ cần cũng chuẩn bị xong.
Thật sự là ông chồng tốt.
Giờ phút này, Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long từ chủ trạch Mạnh gia rời đi trước, trở về biệt thự của mình. Vừa vào biệt thự, bên trong đèn đuốc sáng rực, trợ lý của Mạnh Mãng Long và người liên quan đã sớm chờ ở đó.
Bạch Hướng Thịnh vừa vào cửa, nhìn một cái liền chú ý tới bé gái nhận nuôi được ôm trong tay nhân viên.
Nhân viên kia thấy chủ nhân về, cũng tươi tắn cười một tiếng, đi lên phía trước: "Chào ngài, tôi là Lưu Đan của trung tâm phúc lợi và thu nhận trẻ em. Hôm nay đến phụ trách đưa đứa nhỏ tới cho ngài, ngài xem xem."
Vừa nói, nhẹ nhàng đưa đứa nhỏ tới.
Mạnh Mãng Long đưa tay ôm lấy, nhưng gã là hán tử thô kệch, động tác tư thế không đúng, khí lực cũng không nhẹ không nặng, nhóc con trong tã lót òa tiếng khóc lên.
Bạch Hướng Thịnh lườm gã một cái, vội vàng đưa tay nhận lấy đứa nhỏ.
Y vốn là bác sĩ khoa sản, hiểu rõ trẻ con mới sinh ra nhất, tự nhiên có cách của mình. Y ôm đứa nhỏ, thấp giọng lải nhải, động tác nhẹ nhàng, rất nhanh khiến nhóc con yên tĩnh lại.
Đứa trẻ quá nhỏ, vẫn chưa nhìn ra tướng mạo. Nhưng khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, làn da mềm mại và thân thể nho nhỏ kia, khiến Bạch Hướng Thịnh lập tức ấm tới trong lòng.
Có đứa nhỏ này, y liền có một gia đình càng thêm đầy đủ.
Thật tốt.
Mạnh Mãng Long là nhìn vợ nhà mình vui, gã liền vui. cũng ngốc nghếch hớn hở chào hỏi với mấy nhân viên, trước sau phối hợp một phen, nhân viên và trợ lý đều yên lòng rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại gã, Bạch Hướng Thịnh và đứa nhỏ trong ngực.
"Đứa bé đáng yêu quá, Long ngốc." Trong lòng Bạch Hướng Thịnh ít có an tĩnh và ấm áp như vậy, "...... Cám ơn anh."
"Bảo bối, em vui anh liền vui," Mạnh Mãng Long ở bên môi Bạch Hướng Thịnh dùng sức hôm trộm một cái, "Chuyện con cái anh đã xử lý xong, mấy hôm nữa là có thể vào hộ khẩu."
Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu, bỗng nhiên mắt phát sáng nói: "Tên là dùng cái bọn mình đã thương lượng nhé?"
"Ừ," Mạnh Mãng Long trịnh trọng gật đầu, "Mạnh Diệc Diệm."
Diệm là yên bình bình an, bọn họ hi vọng đứa nhỏ này bình an khỏe mạnh cả đời. Đồng thời, Mạnh Diệc Diệm lại đọc giống với mộng diệc điềm, bọn họ hi vọng con gái có thể hạnh phúc vui vẻ cả đời, ngay cả giấc mơ cũng ngọt ngào.
"Đây là tiểu công chúa của Mạnh gia," Mạnh Mãng Long từ phía sau ôm lấy Bạch Hướng Thịnh ôm đứa nhỏ trong tay, duỗi đầu dựa vào vai y, thỉnh thoảng hôn trộm một cái, "Cũng là tiểu công chúa của hai chúng ta."
"Ừ," Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu, vui vẻ lạ thường, "Tiểu công chúa của chúng ta."
Hán tử thô lỗ như Mạnh Mãng Long, bỗng nhiên hơi làm nũng nói: "Vậy em có muốn thưởng ông xã chút không, làm nhiều việc như vậy?"
"Thưởng thế nào?"
Mạnh Mãng Long cười hì hì: "Mấy hôm trước trên báo nói thế nào? Làm ở chỗ thật, đi ở hàng đầu, dũng cảm đứng thẳng ở đầu thủy triều."
Bạch Hướng Thịnh nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi nghiêng đầu, hôn môi một lát với Mạnh Mãng Long, "Chờ em dỗ con gái ngủ, anh ở trên giường chờ em."
Mạnh Mãng Long vui tới mắt cong lên, "Bảo bối, tối nay, chơi lớn chút được không?"
"Lớn thế nào?"
Âm thanh Mạnh Mãng Long trầm thấp từ tính: "Anh mua đồ chơi nhỏ."
"Anh lẳng lơ chết đi." Bạch Hướng Thịnh lườm gã một cái, trong tay lại nhẹ nhàng dỗ con gái, "Long ngốc."
Trong lòng Mạnh Mãng Long vui muốn nở hoa, càng nhích tới gần Bạch Hướng Thịnh, ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt của trẻ con và mùi thơm mát trên người Bạch Hướng Thịnh.
Đây chính là mùi vị của hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.