Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 161: Anh ấy rốt cuộc có đáp ứng không




Edit + Beta: Vịt
Vẻ mặt Lộ Dương cực kỳ nghiêm túc, không có chút giống như đang nói đùa.
Dư Bảo Nguyên không khỏi nuốt một ngụm, "Thật à?"
"Ừ," Lộ Dương gật gật đầu, "Cũng coi như theo đuổi anh ấy gần một năm rồi, định thổ lộ đứng đắn, nếu như thành thì thành, nếu mà không, vậy thì thôi."
Dư Bảo Nguyên đi song song với hắn, gió lạnh thôi mạnh trên mặt có hơi đau, "Cho nên...... kết quả cuối cùng là?"
Cổ họng Lộ Dương không tự chủ chuyển động một cái, sắc mặt biến hóa bất định giống như đèn bão.
Dư Bảo Nguyên lấy tay quơ quơ trước mắt hắn, "Hỏi cậu đó, cậu tỏ tình, người ta phản ứng gì?"
Lộ Dương làm bộ đưa tay che miệng ho khan một tiếng, hồi lâu, "Tao không nhìn."
"Cái gì?"
"Tao không dám nhìn."
Dư Bảo Nguyên dừng bước, "Ý mày là, mày ở trong điện thoại thổ lộ với người ta, sau đó đến giờ, chính mày cũng không biết kết quả?"
Lộ Dương có chút do dự gật gật đầu.
Hắn ở trên Wechat, gửi một chuỗi tỏ tình dài ngoằng, nhưng đó chỉ là dũng khí lúc tâm huyết dâng trào, sau khi gửi xong, chính hắn cũng sửng sốt, cơ hồ là dùng tốc độ sấm sét, tắt Wechat, tắt điện thoại, ném di động lên giường, một mình ra ngoài lắc lư. Hắn thậm chí vì khiến mình không nhớ mãi chuyện này nữa, chạy tới quán bar, học người ta nốc chén rượu đắng.
Nốc rượu xong, nốc tới có chút choáng, đến công viên ngồi, mơ hồ ngủ mất. Sau đó bị mấy tên đàn ông đến đây trước chơi dâm đánh thức, cãi lộn, sau đó liền bị đội cảnh sát càn quét tệ nạn tóm, mang về đồn.
Cũng chỉ thổ lộ với người ta, gây ra nhiều chuyện như vậy.
Thật là một ngày phong phú lại vui vẻ.
Lộ Dương nhìn sắc mặt Dư Bảo Nguyên, rụt cổ lại.
Hắn mặc dù nhìn qua vừa lẳng lơ vừa phóng túng, nhưng từ nhỏ đã có một đặc điểm, chính là chúa sợ.
Năm đó lúc có thành tích thi đại học, hắn hoàn toàn không dám tra, điện thoại của mẹ hắn nhận được tin nhắn thành tích của viện khảo thí, sửng sốt đuổi theo sau Lộ Dương 3 con phố, giống như đuổi chó mới tóm lại được người, nhéo tai ở ngay trước mặt bà cụ phơi nắng rống điểm thi đại học.
Hiện tại cũng vậy.
Lộ Dương hít hít mũi, "Tớ cũng không biết, tớ chính là sợ. Tớ một năm nay cũng coi như toàn tâm toàn ý tập trung vào trên người tên cẩu nam nhân kia, nếu anh ấy từ chối, vậy chính là nói một năm nay của tớ mất trắng. Cứ như vậy, tớ khẳng định sẽ không có gan cũng không có dũng khí tiếp tục theo đuổi anh ấy nữa, tớ không buông xuống giống cậu được, tớ cảm thấy nếu như vậy, tớ khẳng định khoảng thời gian dài cũng không cách nào thoát khỏi bóng ma, nếu như......"
Hắn dông dài còn muốn nói, Dư Bảo Nguyên trực tiếp cắt đứt lời hắn, "Cậu xác định Lục Dương sẽ từ chối cậu?"
Lộ Dương dừng một chút: "Dù sao tớ cũng không chắc."
"Không chắc đúng không, được," Dư Bảo Nguyên bình tĩnh gật gật đầu, túm cổ áo Lộ Dương, "Tật xấu ngu ngốc trong tình cảm sẽ truyền nhiễm hay là gì? Sao ai bên cạnh tớ cũng toàn như vậy...... Cậu không có can đảm đối mặt, được, về nhà cùng ông đây, tớ dùng loa hét cho cậu nghe."
Hai người một người biệt nữu, một người cố chấp, cả đường náo loạn về nhà trọ của Lộ Dương. Dư Bảo Nguyên từ trên người Lộ Dương móc chìa khóa ra mở cửa, trực tiếp xông vào phòng ngủ của hắn, lục tung từ trong đống chăn, tìm được chiếc điện thoại đã tắt nguồn.
Lộ Dương trốn một bên, ngồi dưới đất vẽ vòng tròn: "Nếu anh ấy từ chối, cậu đừng nói cho tớ biết, trực tiếp ném điện thoại xuống từ trên tầng đi, tớ ngày mai đi mua máy mới."
Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, mở điện thoại, vào màn hình khóa: "Mật khẩu của cậu?"
"Bốn số ngày sinh nhật của Lục Dương, lấy căn sau đó nhân với 520 rồi trừ ba số ngày sinh nhật tớ rồi nhân với 100, lấy 4 số lẻ đầu tiên." Lộ Dương quay lưng với Dư Bảo Nguyên, nói chuỗi công thức tính mật mã cực kỳ lưu loát.
Dư Bảo Nguyên nhịn xuống kích động muốn đánh hắn ở trong lòng, "Tớ đến đây bổ túc toán cho cậu hả? Nói thẳng cho tớ biết là được."
"2144."
Dư Bảo Nguyên nhập mật khẩu, vào điện thoại, sau đó, mở Wechat ra.
Điện thoại rung một cái, Dư Bảo Nguyên dường như nghe thấy tim Lộ Dương cũng rung theo một cái.
Lục Dương sau nửa tiếng Lộ Dương gửi tin nhắn, rep một cái Wechat.
Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, ấn vào vừa nhìn, chỉ một câu.
Lộ Dương đã ngồi bên cạnh liều mạng lắc đầu: "Thôi rồi thôi rồi, cẩu nam nhân, tớ không hiếm lạ, không cần nữa không cần nữa không cần nữa, anh ấy từ chối tớ rồi nhỉ, mẹ nó hành hạ chết tớ......"
"Lộ Dương," Dư Bảo Nguyên đọc nghiêm túc giống như đọc diễn cảm, "Em biết không, anh chờ em tỏ tình, chờ bao lâu rồi? Em......" Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên ngừng một chút, mặt hơi đỏ, "Em tiểu bại hoại này."
Lúc chữ cuối cùng rơi xuống, trong phòng an tĩnh lại.
Sau đó, vang lên tiếng thét động trời của nam giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.