Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 163: Lục Dương y nóng lòng muốn thử




Edit + Beta: Vịt
Lộ Dương và Lục Dương sau khi ở bên nhau, hai người liền qua Wechat, quyết định dọn đến ở cùng nhau. Ngày dọn nhà, bọn họ lại hẹn hò nghiêm túc một lần.
Hai người đều ngầm hiểu, sau khi hẹn hò, còn có trò chơi trên giường thuộc về người trưởng thành.
"Lục Dương nói," Lộ Dương mang theo e lệ của tiểu nam sinh, đeo túi cầm vali kéo, nói với điện thoại, "Anh ấy từ ban đầu đã có hứng thú với tớ. Nhưng anh ấy nói anh ấy không phải người lỗ mãng, anh ấy muốn tìm một người làm bạn cả đời, cho nên cả năm nay, tớ với anh ấy cho dù là nửa qua lại, anh ấy vẫn suy tính hai bọn tớ có thích hợp hay không."
Dư Bảo Nguyên đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng, "Nói như vậy, thật ra các cậu đã có cơ sở tình cảm rồi?"
"Đương nhiên," Lộ Dương kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ lên, "Ai bảo anh Dương của cậu mị lực lớn chứ!"
"Tớ nghe cậu cứ thở mãi, làm gì thế?"
Lộ Dương khó nhọc đặt vali vào sau cốp xe sang của Lục Dương: "Chuẩn bị dọn nhà đấy. Đã quyết định ở chung, vậy khẳng định phải ở chung chứ. Hai bọn tớ cũng không phải chơi đùa tình cảm như trẻ con, hai bọn tớ là nghiêm túc nghĩ đến cuộc sống!"
"Ok ok ok," Dư Bảo Nguyên gật đầu như giã tỏi, "Vậy thì được. Cậu phải sống tốt, có chuyện gì tìm tớ. Ài, tớ nói tớ đây có tính là...... người nhà mẹ đẻ của cậu không?"
Lộ Dương hầm hừ đặt điện thoại vào bên môi: "Tính cái rắm!"
Sau đó cúp điện thoại.
Lục Dương mặc một bộ tây trang vừa người, đeo mắt kính viền kim loại, lộ vẻ phá lệ tinh anh, cấm dục, giống như quân tử khiêm tốn dịu dàng không biết cái rắm là có ý gì.
"Bỏ hết vào chưa?" Lục Dương cười sờ sờ đầu Lộ Dương.
Lộ Dương nhìn khuôn mặt Lục Dương, cả người tỉnh lại hơn nửa, "Bỏ hết vào rồi, chỉ thiếu chưa bỏ anh vào......"
Lục Dương cúi đầu cười một tiếng, cười đến nỗi khóe mắt cũng có nếp nhăn rất nhỏ, anh cúi đầu hôn bên môi Lộ Dương một cái, "Buổi tối liền bỏ vào."
("bỏ vào" cũng có nghĩa chỉ chuyện ấy ấy)
Lục Dương nghỉ một ngày, cùng dọn nhà giúp Lộ Dương. Hai người giống như vợ chồng tân hôn, chọn mua các loại đồ trang trí, gia cụ cần dùng mang vào trong phòng Lục Dương. Mua đồ xong, lại bận rộn tổng vệ sinh một hồi.
Đợi đến làm xong xuôi tất cả, mặt trời đã sắp xuống núi.
Lộ Dương đứng ở phòng khách, nhìn xong quanh, có gối ôm đôi, cốc, búp bê nhỏ......
Cảm giác hạnh phúc nồng đậm xông lên lồng ngực.
Lục Dương từ phòng bếp đi ra, còn mặc một chiếc tạp dề dùng để dọn vệ sinh, nhìn giống như kiểu đàn ông của gia đình. Y đi tới trước mặt Lộ Dương: "Phòng bếp, hoàn thành."
Lộ Dương cũng gật gật đầu: "Phòng sách, hoàn thành."
"Vậy thì...... làm xong hết rồi?"
Lộ Dương cười hì hì, dùng sức gật gật đầu.
Lục Dương nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lộ Dương, không khỏi lộ ra nụ cười tươi.
Lúc mới gặp Lộ Dương, người này biểu hiện rất không tốn, run rẩy như con gà quê chưa từng gặp sự đời. Càng về sau, y ở trên wechat thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho hắn, hai người đôi khi hẹn ra ngoài ăn bữa cơm, đi dạo, Lục Dương lại dần dần phát hiện tính cách người này cực kỳ hợp khẩu vị của mình.
Thoạt nhìn lớn lối lẳng lơ, thật ra giống như thú cưng nhỏ, chờ người sờ đầu.
Lục Dương đối với tình cảm của mình vẫn luôn nghiêm túc, cẩn thận, vì vậy, y không tỏ rõ nội tâm với Lộ Dương, kéo dài khoảng 1 năm, khảo sát nhau 1 năm, y mới rốt cục xác định, y muốn sống tốt với người này.
Y nhìn Lộ Dương đứng trước mặt mình lúc này, cười nhéo tai cậu, "Nào, nhắm mắt lại."
Lộ Dương nuốt từng ngụm nước, nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại mở mắt, "Anh muốn làm gì?"
"Không cần hỏi, nhắm mắt lại là được."
Lộ Dương dùng sức nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại mở ra, "Anh đừng như vậy, em sợ anh đánh em."
Lục Dương bất đắc dĩ cười một tiếng, dùng tay nâng sau ót hắn, trực tiếp hôn lên.
Sau khi môi lưỡi giao triền một phen, Lục Dương từ từ buông lỏng người trước mặt, trong mắt có một tia ôn tình, "Có cảm giác gì không?"
Lộ Dương cẩn thận hồi tưởng một chút: "Không...... Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ cảm giác anh đang hút miệng em."
Nụ cười của Lục Dương nhất thời cứng lại.
Một nụ hôn nóng bỏng lãng mạn tiêu chuẩn, vào miệng tên đàn ông này, liền biến thành hút miệng.
Thô tục, thô tục!
Y nhanh chóng cởi cái tạp dề đã bẩn của mình ra ném một bên, kề sát người đặt Lộ Dương lên sofa, trong đôi mắt từ từ đốt lên lửa nóng, "Từ hút miệng rất không ổn. Anh muốn để em cẩn thận lĩnh hội chút, thể lực của người đàn ông của em."
Lộ Dương càng thở gấp càng ồ ồ.
"Dầu và bao, anh đã chuẩn bị hết rồi," Lục Dương cười đến càng ám muội, vẻ tinh anh cấm cục của anh lúc này giống như một con cầm thú tình thế bắt buộc, "Ăn cơm tối xong đến phòng ngủ, ông xã cho em biết...... động phòng là mùi vị gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.