Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 176: Đều sẽ rời đi mãi mãi




Edit + Beta: Vịt
Đỗ Hành và Dư Bảo Nguyên sau khi nhìn con trai con gái nhau, lại hàn huyên ở đó một lát, Đỗ Hành bỗng nhiên gọi Dư Bảo Nguyên sang một bên.
Dư Bảo Nguyên đi qua theo, có chút khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Đỗ Hành do dự một lát, mở miệng nói: "Cậu còn nhớ cô Giang không?"
"Cô Giang," Dư Bảo Nguyên vừa nghe cái tên này, trong mắt liền tỏa lên ánh sáng nhu hòa, "Đương nhiên nhớ, mãi mãi cũng sẽ không quên."
Cô Giang là cô giáo dạy toán hồi cấp 3 của cậu. Tính rất nóng rất hung, quản lý người trong lớp vô cùng nghiêm, công việc cũng cực kỳ có trách nhiệm nghiêm túc, thường xuyên thức đêm chữa bài tập, soạn bài. Bà có vẻ không khách khí với người khác, nhưng có một đặc điểm lớn nhất, chính là miệng dao găm tâm đậu hủ.
Ngoài miệng nói không khách sáo hơn nữa, thật ra trong lòng cô Giang đã vì học sinh của mình mà sốt ruột vô cùng, chỉ sợ để lỡ mất tương lai của bọn cậu. Dư Bảo Nguyên năm đó tình hình kinh tế trong nhà khó khăn, cô Giang lén hỗ trợ học phí tiền học thêm giúp Dư Bảo Nguyên, ngoài miệng lại không nhắc đến một chữ.
Sau đó Dư Bảo Nguyên trả lại tiền, công tác cũng vẫn duy trì tần số mỗi năm khoảng 3 lần đi thăm bà.
Tiếp xúc với cô Giang nhiều, Dư Bảo Nguyên mới phát hiện, hóa ra cô Giang cũng là người vì cuộc sống tốt mà hao tổn sức lực. Cô kết hôn sớm, liên tục sinh 2 đứa con, đâm ra thân thể yếu kém, lại bị người nhà chồng xem thường, chồng quanh năm không ở nhà, hôn nhân của bà thật ra cũng không hạnh phúc.
Bà làm giáo viên toán, đặt hơn nửa tinh lực lên trên người học sinh. Chút tiền lén nhét cho học sinh, lén giúp học sinh học phí kia, cũng là bà ăn tằn mặc tiện dốc sức tích góp lại. Bản thân bà ăn mặc tệ đi một chút, cũng không để học sinh thất học.
Nhưng bà không nói gì.
Trong đầu Dư Bảo Nguyên nhớ lại từng câu từng chữ của cô Giang năm đó, trong lòng vẫn tuôn lên từng dòng nước ấm, "Tớ cuối năm ngoài đi thăm cô Giang, năm nay bận vẫn chưa kịp đi, cô Giang khỏe không?"
Đỗ Hành nhìn đôi mắt cười trong veo của Dư Bảo Nguyên, bỗng nhiên nói không ra lời.
Dư Bảo Nguyên thấy Đỗ Hành im lặng, hơi cau mày: "Sao không nói chuyện? Hỏi cậu đó lão Đỗ."
Đỗ Hành lặng im một chút: "Bọn mình cuối tuần đi tiễn cô Giang đi."
Dư Bảo Nguyên ngây người: "...... Nói gì vậy, tiễn cô Giang?"
"Cô Giang mấy hôm trước vừa đi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối," Mắt Đỗ Hành đã ửng đỏ, "Qua đời mấy hôm trước, một tuần sau đưa tang."
Giống như sương lạnh rót vào từ đỉnh đầu, cả người Dư Bảo Nguyên cứng lại.
"Sao...... sao lại đi?" Dư Bảo Nguyên trợn to mắt, không dám tin, "Cuối năm ngoái rõ ràng vẫn khỏe, sao lại đột nhiên?"
"Nghe nói đã kiểm tra ra được một quãng thời gian, cô Giang không chịu nói cho người khác biết. Khoảng thời gian trước khi đi gặp rất nhiều học sinh, ai cũng tỉ mỉ dặn dò," Đỗ Hành đưa tay lau đi ẩm ướt khóe mắt, "Tớ mấy hôm trước đã muốn liên lạc với cậu, tài khoản trước đây của cậu có phải bị hack không? Tớ thấy vòng bạn bè cả ngày đăng mấy cái linh tinh, không giống cậu làm."
Dư Bảo Nguyên siết chặt bàn tay, hốc mắt đã bắt đầu đỏ: "Sao lại đột nhiên mất như vậy......"
"Chuyện này quả thực xảy ra đột ngột, nhưng cậu cũng đừng buồn, cô Giang thấy bọn mình khỏe mạnh, ra đi rất an tường," Đỗ Hành đỡ Dư Bảo Nguyên, "Cho tớ số điện thoại mới của cậu đi, tớ gửi thời gian và địa chỉ cho cậu. Mấy bọn tớ định tụ tập các bạn trong lớp lại, dọn riêng một bàn tang yến (*) phúng cô Giang."
((*) tang yến là bữa cơm trong đám tang. Một vài thông tin thêm: số món ăn trong tang yến phải là số lẻ, người ta kỵ số chẵn, thường là 9 món; khi tham gia tang yến của người già trăm tuổi thì mang theo bát đi, như vậy sẽ tăng thêm tuổi thọ; trên bàn ăn nhất định phải có bát thịt dê. Đây là tục lệ của bên Trung thôi)
Dư Bảo Nguyên chết lặng cho Đỗ Hành số điện thoại, vẫy tay tạm biệt.
Cố Phong đuổi theo bước chân Dư Bảo Nguyên, thấy sắc mặt cậu hoàn toàn bất thường, vội vàng hỏi: "Em sao vậy? Có phải có chuyện gì không?" "Không sao đâu, đừng hỏi nữa." Chân Dư Bảo Nguyên chưa khỏi hẳn, đi đường khập khiễng, lảo đảo.
"Có chuyện gì em liền nói......"
"Tôi muốn về nhà." Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên ngắt lời.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Cố Phong thấy Dư Bảo Nguyên tạm thời không muốn nhắc tới, cũng đành thôi. Đưa tay ôm lấy Dư Bảo Nguyên đặt vào sau xe, vững vàng lái một đường về Cố trạch. Nhưng, lúc hắn dừng xong xe, mở cửa ghế sau ra muốn ôm Dư Bảo Nguyên ra ngoài, lại sững người.
Dư Bảo Nguyên ngồi ở ghế sau, ôm chặt Cố Gia Duệ vào trong ngực, cả người rụt lại, giống như một động vật nhỏ yếu chịu không nổi.
Mắt cậu đỏ bừng, nhưng cố nén không rơi nước mắt.
Hầu kết Cố Phong chuyển động, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bảo Nguyên?"
Dư Bảo Nguyên không trả lời hắn. Một lúc lâu, chỉ sụt sịt mũi: "Tôi vốn định cuối tuần đi thăm cô ấy......"
"Bảo Nguyên em nói gì vậy?" Cố Phong ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, "Em nói tâm sự với tôi được không? Tôi đang nghe, có chuyện gì tôi giải quyết giúp em, được không?"
Dư Bảo Nguyên mím chặt môi, rất lâu sau: "Tôi vốn định cuối tuần đi trò chuyện với cô. Tóc cô đã bạc rất nhiều, nhất định là trước đây thức đêm chữa bài tập và soạn giáo án cho chúng tôi. Tôi còn muốn mang cho cô ít thuốc bắc bồi bổ, tôi còn muốn để cô nhìn con trai tôi, cô sao lại......"
Cố Phong lặng lẽ ôm Dư Bảo Nguyên đang vùi trong suy nghĩ bản thân vào trong ngực, vỗ vỗ lưng cậu giống như an ủi.
"Tôi còn tưởng cuối tuần có thể gặp cô, không nghĩ tới cuối tuần đến chính là tang lễ của cô," Dư Bảo Nguyên chợt ngẩng đầu, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn Cố Phong, "...... Có phải mỗi một người tôi muốn giữ lại, có một ngày đều sẽ bị mang đi, vĩnh viễn rời đi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.