Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 185: Bên trong hoặc bên ngoài




Edit + Beta: Vịt
*** Happy New Year all guys:*** Tui phải đăng ngay bây giờ vì tui sợ tui sẽ không thức nổi đến 12h á:") Chúc các thím năm mới dồi dào sức khỏe và đạt được điều mà mình mong muốn. Tự chúc tui sẽ đi đúng con đường tương lai trong năm nay, sẽ chăm chỉ edit và update truyện. Love youuu
Dư Bảo Nguyên nghe giọng điệu đã có chút hèn mọn của Cố Phong, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng giống như mắc kẹt, không phun ra được một chữ.
Cố Phong như vậy, cậu chưa từng gặp!
Vì cầu xin chút bày tỏ của mình, vì cầu xin chút ấm áp như vậy, vậy mà dùng tới ngữ khí như vậy, vậy mà mang theo ánh mắt bị thương và tủi thân như vậy.
Đây không giống hắn, đây không phải là hắn.
Dư Bảo Nguyên nuốt xuống, thanh tuyến bất ổn: "Cố Phong, anh phải biết, anh là tổng tài có quyền thế, tôi chỉ là người rất bình thường. Tôi theo đuôi sau mông anh 5 năm, ngoại từ vết thương đầy lòng, cái gì cũng không nhận được. Anh bây giờ quay đầu đuổi cùng truy tận như vậy, anh bảo tôi tin tưởng thế nào?"
"Tôi biết em thiếu hụt tín nhiệm với tôi, cho nên tôi hi vọng có thể thông qua hành động thực tế để em cảm nhận được, tôi yêu em, không phải chỉ nói, thật sự rất yêu em." Ngón tay Cố Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dư Bảo Nguyên, giống như đang vuốt ve món đồ trân quý nhất trên đời.
"Tình yêu của anh đến cuối cùng không phải lâu dài...... Anh có lẽ chỉ là không cam lòng, có lẽ chỉ là xen lẫn với tình cảm khác, có lẽ không lâu sau này anh lại sẽ phát hiện người đàn ông mới mẻ hơn khiến người ta thích hơn......"
"Tôi yêu em," Cố Phong vô cùng kiên định, âm thanh kia trầm thấp mà nện xuống, nện đến mức Dư Bảo Nguyên không thể chống đỡ được, "Tôi yêu em, chỉ có em."
Dư Bảo Nguyên muốn đẩy Cố Phong ra, "Anh nói chuẩn xác như vậy, tự anh tin được sao?"
"Tôi hiện tại rất hiểu lòng tôi, cho nên tôi tin," Hơi thở Cố Phong chặt chẽ giam cầm Dư Bảo Nguyên, "Tôi hi vọng em cũng có thể tin, cho dù hiện tại không cách nào cho tôi tín nhiệm hoàn toàn, vậy thì sau này, em có thể bổ sung lại tín nhiệm và tình yêu bị tôi phá hỏng hay không?"
Dư Bảo Nguyên trầm mặc một hồi, không nói chuyện, dùng sức tránh thoát khỏi giam cầm của Cố Phong, đi trở về phòng mình, trong cái nhìn chăm chú đau khổ của Cố Phong, đóng cửa lại.
Cố Phong nhìn cánh cửa kia, trái tim đau đến co thắt.
Hắn dường như nhìn thấy Dư Bảo Nguyên cứ như vậy khép trái tim mình lại.
Là tự hắn ép Dư Bảo Nguyên thành như vậy! Tất cả tội lỗi đều là hắn dẫn tới! Hắn không trách ai được.
Hắn chỉ có thể trách bản thân.
Hắn giống như vua ở trong thành tác uy tác phúc tùy ý hưởng lạc, đợi đến lúc người trong thành bị hắn làm bị thương triệt để, quyết tâm đuổi hắn từ trong thành ra. Mà hắn bị đuổi ra mới phát hiện, tất cả ở trong thành mới là hắn quyến luyến nhất, đánh mất người trong thành, hắn còn đau khổ hơn chết.
Nhưng bây giờ, mặc hắn ở cửa thành cố gắng gõ thế nào, ủy khuất thế nào mà la gọi, thống khổ thế nào mà sám hối, cửa thành cũng không mở ra một cái khe vì hắn nữa.
Là hắn tự mình phá hủy thứ mình trân quý nhất, là hắn tiêu diệt hạnh phúc đời này của mình.
Bước chân Cố Phong hơi loạng choạng, hắn cảm nhận được đau đớn và hối hận trong lòng mình quay cuồng giống như sóng lớn trong gió lốc.
Hắn vọt tới bên cạnh tủ rượu, run rẩy mở cửa tủ thủy tinh ra, cũng không nhìn niên đại nhãn hiệu rượu, mở nút ra, rót vào trong miệng giống như nước sôi.
Hắn đã sắp đến cực hạn, hắn biết.
Lâu như vậy, từ lúc hắn hối hận đến nay, đã lâu như vậy.
Hắn không thể nhận được đáp lại rõ ràng của Dư Bảo Nguyên, dường như tất cả cố gắng lúc trước của mình toàn bộ vứt xuống nước, mục tiêu cố gắng của mình cuối cùng chỉ là dẫn đến một bức tường chắn, trong lòng hắn có một âm thanh tàn khốc đang nói: Dư Bảo Nguyên sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Hầu kết Cố Phong không ngừng chuyển động, hắn không biết nốc mấy bình, hắn chỉ biết mình bình thường tửu lượng tốt, đã có chút say.
Nhưng nếu không nốc rượu làm tê dại chính mình, hắn sợ làm ra hành động kích thích nào đó.
Hắn sợ mình sau khi đau khổ đến cực hạn đánh mất lý trí, vì có được Dư Bảo Nguyên, sẽ liều lĩnh, không ngại cưỡng ép xâm chiếm thân thể cậu.
Hắn không thể làm như vậy, nếu như làm như vậy, vậy thì hắn hoàn toàn bị Dư Bảo Nguyên phán quyết tử hình.
Hắn phải nhịn, cho dù đau lòng giống như chiên nướng xèo xèo trong chảo mỡ, hắn cũng phải nhịn.
Cố Phong lảo đảo ngã ngồi trước cửa phòng Dư Bảo Nguyên, dựa vào cửa phòng cậu, lại trút đầy mồm rượu, nhìn trần nhà đen kịt: "Bảo Nguyên, tôi nhớ em, tôi rất nhớ em. Tôi sai rồi, ài, tôi tại sao lúc ấy lại ngu xuẩn như vậy, tôi tại sao lại ngu xuẩn đến mức tự mình đẩy em ra......"
Cố Phong ở ngoài cửa nốc rượu nói hồ đồ, nhưng hắn không biết, bên trong phòng, Dư Bảo Nguyên cũng đang ngồi phía sau cửa, dựa vào cửa ngẩn người.
Một ngoài cửa, một trong cửa.
Một liều mạng muốn đi vào, một liều mạng muốn đóng cửa để không bị tổn thương nữa.
"Bảo Nguyên, tôi từ nhỏ đến lớn, không ai dạy tôi làm thế nào để yêu một người," Cố Phong rót một ngụm rượu vào trong miệng, "Tôi thấy cha dùng tiền và quyền có thể xử lý tất cả, tôi cho rằng...... tôi cho rằng có tiền và quyền, tôi có thể có được tất cả. Lần đầu tiên gặp em, em đến ứng tuyển vị trí trợ lý cấp cao, tôi vẫn nhớ dáng vẻ em. Mặc gọn gàng sạch sẽ, nụ cười cũng sạch sẽ, nụ cười đó thật đẹp......"
"Tôi nghĩ từ lúc đó trong lòng tôi đã có em, nhưng tự tôi lại đáng chết không biết. Tôi cho rằng chỉ cần tôi cứ nắm giữ quyền thế, tôi liền có thể giữ em lại, tôi thật sự không biết...... yêu một người không phải ở bên ngoài, mà là ở trong tim," Cố Phong liều mạng đào bới nhớ lại, nhớ đến dáng vẻ ôn nhu mở rộng nội tâm của Dư Bảo Nguyên trong trí nhớ, hốc mắt đỏ lên, "5 năm đó đối với em nhất định là lạnh nhất dài nhất. Em đau khổ 5 năm, tôi hiện tại rốt cuộc có thể cảm nhận được loại cảm giác này......"
"Tôi từng cho rằng tình yêu của em là bình thường nhất không thu hút nhất, bởi vì tôi đã tê dại, không cảm nhận được. Nhưng tới giờ tôi mới biết, em giống như không khí của tôi," Cố Phong tự giễu cười một tiếng, mùi rượu nồng nặc, "Bình thường không nhìn được không sờ được, nhưng một khi đánh mất đi, đau khổ đến chết."
"Tôi yêu em, nhưng lâu như vậy tôi mới phát hiện, em có phải rất thất vọng về tôi không?" Cố Phong hận không thể cho mình một cái tát, âm thanh hắn đã mang theo chút khóc, "Ài, cuối cùng là lỗi của tôi...... nhưng Bảo Nguyên, nếu em vẫn còn một chút quan tâm tôi, có thể cho tôi đáp lại không? Một, chỉ một là được rồi."
Bên trong cửa an tĩnh.
"Chỉ một thôi được không, em nói chuyện với tôi, tùy tiện mọi thứ, chửi tôi cũng được, chỉ một câu thôi......"
Bên trong cửa vẫn không có bất kỳ âm thanh nào.
"Em cũng không muốn để ý đến tôi. Xem ra là tôi yêu cầu xa vời rồi......"
Cố Phong suy sụp chán nản đứng dậy, cầm chai rượu, đưa tay lau nước mắt hối hận, thân hình cường tráng hơi lung lay, đi về phía cửa phòng mình.
Dư Bảo Nguyên không muốn phản ứng hắn, hắn có thể thế nào đây, hắn cho dù đau khổ vô trợ đến chết, cũng coi như tự tạo nghiệt, Cố Phong cười khổ một tiếng, nhắm mắt lại, lúc hắn sắp rời đi, bước chân hắn bỗng dừng lại. "Cạch —"
Mắt Cố Phong nhất thời trợn to, trái tim cuồng loạn.
Hắn nghe thấy Dư Bảo Nguyên khóa cửa, một khắc đó, phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.