Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 193: Chị trút giận cho cậu




Edit + Beta: Vịt
Cố Phong kéo kéo cà vạt, cảm giác xúc động khó giải thích trong lòng, lại khiến hắn không cách nào quên đi.
5 năm quá khứ, mỗi một năm, Dư Bảo Nguyên đều coi như dốc hết tâm lực mà nghĩ để sinh nhật của hắn trải qua vui vẻ, khó quên, mặc dù Cố Phong đã sớm không để tâm sinh nhật.
Dư Bảo Nguyên đích thân làm tiệc sinh nhật cho hắn, vì hắn đi học làm bánh sinh nhật, còn ngoài ý muốn thi được chứng nhận chuyên gia làm bánh, còn vì hắn chuẩn bị các loại kinh hỉ không nghĩ đến.
Mặc dù Cố Phong cực kỳ khinh thường chuyện sinh nhật, nhưng không thể không nói, những thứ Dư Bảo Nguyên chuẩn bị ngạc nhiên quả thực khiến ngày đó đều trải qua vô cùng hài lòng thoải mái, dẫn tới hắn thi thoảng cũng mong chờ sinh nhật của mình.
Nhưng mà, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Trước kia là Dư Bảo Nguyên nịnh nọt chăm sóc hắn, nịnh bợ đối tốt với hắn, nhưng bây giờ phong thủy luân chuyển, vị trí của hắn và Dư Bảo Nguyên vừa vặn thay đổi.
Bây giờ là Dư Bảo Nguyên lạnh nhạt thờ ơ hắn, ngược lại hắn giống như cún lớn dính lấy người ta, muốn hao hết tâm tư đối tốt với cậu.
Cố Phong nhìn tờ lịch đặt góc bàn, nhìn ngày 25 tháng này.
Trong lòng hắn thật ra có chút khẩn trương, khẩn trương giống như học sinh chờ đợi thành tích thi.
Năm nay...... hắn sẽ nhận được quà của Dư Bảo Nguyên chứ?
Hầu kết Cố Phong chuyển động, hắn cũng không phải thiếu cái gì, hắn chỉ là bắt đầu khó giải thích được mà mong chờ Dư Bảo Nguyên vẫn có thể nhớ sinh nhật của hắn.
Nếu như Dư Bảo Nguyên ngay cả sinh nhật của hắn cũng đã sớm không quan trọng......
Cố Phong cười khổ một cái, như vậy nói rõ vị trí của mình trong lòng Dư Bảo Nguyên thật sự thấp, con đường theo đuổi người của mình thật sự dài dằng dặc.
Anna thấy sắc mặt Cố Phong âm tình bất định, ho khan một tiếng: "Cố tổng?"
"Ừ," Cố Phong từ trong trầm tư hoàn hồn, thu lại tâm tình trong lòng, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, "Cô nói tiếp đi."
Đợi đến lúc Anna đọc lược một lần tất cả sắp xếp công tác của Cố Phong, Cố Phong cân nhắc chỗ không có sơ sót hoặc không thỏa đáng, mới để người đi về làm việc.
Hắn ngồi cô đơn trên ghế một lát, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì, đi tới tủ gỗ lớn bên cạnh, mở mấy ngăn kéo ra tìm. Tìm không bao lâu, rốt cục để hắn tìm được vật kia ở trong ngăn kéo tầng cuối.
Là một đôi tượng người đầu to bản đáng yêu bằng đất sét.
Hai tượng người đầu to, một người mặc tây trang, một người mặc quần áo thể thao, cười với nhau rất vui vẻ.
Đây là năm nào đó Dư Bảo Nguyên trên đường đi chơi ném vòng giành được, lúc mang về vẫn chỉ là một đôi tượng đất sét màu trắng không cao cấp. Dư Bảo Nguyên phát huy thiên phú mĩ thuật của mình, mua cọ vẽ thuốc màu, lên màu nghiêm túc cho hai con búp bê này.
Cố Phong dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai con búp bê, búp bê đầu to để quá lâu, ngay cả dáng vẻ tươi cười cũng đã tích bụi.
Dư Bảo Nguyên lúc mang theo nụ cười xán lạn giống như hiến vật quý tặng búp bê cho hắn, hắn nhớ mình chỉ hết sức lạnh lùng ném đồ sang một bên, sau đó còn để nhân viên quét dọn vệ sinh trực tiếp ném đồ đi, nhân viên cảm thấy tiếc, thông báo một tiếng với hắn, bỏ búp vê vào tủ gỗ.
Bây giờ, Cố Phong một lần nữa tìm ra đôi búp bê suýt nữa bị ném đi, chỉ cảm thấy hết sức đau lòng.
Hắn luôn không quý trọng như vậy, Dư Bảo Nguyên cho hắn rất nhiều đồ, cuối cùng được giữ lại không nhiều. Những món quà nhỏ kinh hỉ nhỏ mà Dư Bảo Nguyên tặng, Cố Phong từng luôn cảm thấy nên coi tất cả là rác rưởi mà ném bỏ, nhưng bây giờ, ngay cả một đôi búp bê rẻ tiền tích bụi, hắn cũng cảm thấy như trân bảo quý hiếm, cực kỳ quý trọng.
Tay Cố Phong đang vuốt ve con búp bê đất sét, chỉ nghe thấy một tiếng bộp, một chân của bé trai đầu to mặc quần áo thể thao gãy.
Để đã lâu, đất sét đã khô, khó tránh khỏi sẽ gãy.
Cố Phong nhìn con búp bê bị gãy này, lại cảm thấy trong lòng đau giống như bị dao đâm. Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại nội tuyến bảo Anna cầm keo dán cao su bền nhất tới, trong ánh mắt tò mò của Anna, cẩn thận thử dính lại chân con búp bê.
Bây giờ mỗi một món quà Dư Bảo Nguyên tặng hắn, hắn đều coi trọng vô cùng, một chút tổn hại cũng sẽ đau lòng.
Anna nhìn Cố Phong chân tay vụng về, luôn cứ dính lệch cái chân, không nhịn được cười một tiếng, trong ánh mắt cảnh cáo của Cố Phong nói: "Cố tổng, anh đưa đồ cho tôi, tôi dính cho, tôi ở nhà trẻ từng đạt giải tiểu thiên sứ khéo tay."
Cố Phong do dự một chút, nhìn tay nghề của mình quả thực không ra sao, đành phải không nỡ giao đồ cho Anna: "Không được làm hỏng."
"Yên tâm đi," Anna nhận lấy con búp bê, nhìn một cái, cười nói, "Đây là Bảo Nguyên tặng anh mà."
"Sao cô biết?"
"Cái này còn phải hỏi sao," Anna hết sức hiểu Dư Bảo Nguyên, nói đến cái này, ưỡn ngực lên, tự tin siêu nhiên, "Rất nhiều đồ Bảo Nguyên tặng anh đều có đôi có cặp. Nhẫn, dây chuyền, đồng hồ đeo tay, búp bê, kẹp cà vạt, khuy măng sét......"
Cố Phong lúng túng ho khan một tiếng: "Những đồ này tôi căn bản không tìm thấy."
"Đều bị anh coi là rác vứt đi rồi," Anna nhún nhún vai, hết cách, "Nhưng mà vẫn may tôi tuệ nhãn thức châu (*), nhặt về rất nhiều."
((*) tuệ nhãn thức châu: ý là tinh mắt mà nhận ra đó là đồ quý)
"Cô nhặt về?" Cố Phong khiếp sợ.
"Đương nhiên, tôi tuệ nhãn thức châu, biết những đồ này không phải hàng rẻ tiền, cho nên từ chỗ dì lao công tích lại rất nhiều, nửa hòm lận," Anna ranh mãnh cười nói, "Hơn nữa, tiểu thụ chất lượng tốt như Tiểu Nguyên Bảo, tôi đoán có một ngày Cố tổng anh sẽ hối hận."
Cố Phong lập tức kích động đứng lên: "Trả lại cho tôi!"
Ánh mắt Anna dao động: "Nhưng tôi từ chỗ dì lao công, tốn tiền mua."
Anna cố ý cường điệu hai chữ "tốn tiền", Cố Phong cũng nghe ra ý của cô.
Nhưng tốn tiền, Cố Phong không sợ nhất.
"Cô list đồ thành danh sách cho tôi, giá cô ra, tôi chỉ cần đồ trở về hoàn chỉnh bên cạnh tôi." Cố Phong hít sâu một hơi nói. Tốn bao nhiêu tiền cũng không sợ, chỉ cần có thể tìm lại những tâm ý kia của Dư Bảo Nguyên, Cố Phong tốn bao tiền cũng nguyện ý.
Anna vui đến một tiếng, liên tục cười đáp ứng, lúc đi ra khỏi phòng tổng tài, cô lén gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên.
Cô phải báo với Dư Bảo Nguyên, cô muốn đem một cái móc chìa khóa mà Dư Bảo Nguyên năm đó tùy tiện tặng, dùng giá trên trời 5 nghìn đồng bán lại cho Cố Phong.
Còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác......
Dù sao Cố Phong không thiếu tiền, để hắn xuất huyết chút, biết không thể tùy tiện vứt bỏ tâm ý của người khác cũng tốt, Anna cười, nghe thấy điện thoại được nhận.
Dư Bảo Nguyên còn chưa nói chuyện, Anna đã cười ha ha lại tự tin nói: "Tiểu Nguyên Bảo, cậu đoán thế nào? Chị hôm nay trút giận cho cậu, hung hăng nạo ví tên tra nam nào đó một trận cho cậu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.