Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 229: Giờ thật sự xong đời




Edit + Beta: Vịt
Lý Kha nuốt từng ngụm nước, cố gắng đè xuống cảm giác bất ổn trong lòng.
Hắn ấn vào một cột điện thoại, do dự chút, vẫn khẽ cắn răng, ấn số chị mình.
Điện thoại rất nhanh được nhận.
Lý Kha nghe đầu bên kia yên lặng chỉ còn tiếng hít thở nhàn nhạt, lập tức càng thêm khẩn trương, ấp úng nói: "Chị, chào buổi sáng."
Chị hắn không nói chuyện.
"Chị, chị sao vậy?" Lý Kha cau mày hỏi, "Em sáng sớm ngủ dậy thấy chị gọi đến nhiều như vậy, dọa chết em. Không có chuyện gì chứ?"
Bên kia, chị Lý Kha hừ cười một tiếng.
Sau đó, lúc Lý Kha vẫn chưa kịp phản ứng, quăng mạnh một câu: "Lý Kha, cậu tối qua, bị đàn ông làm?"
Lý Kha nhất thời ngây tại chỗ.
Hắn vẫn tin vận mệnh sẽ không bạc đãi bé trai lạc quan thích cười, lại không nghĩ rằng trong nháy mắt ông trời cho hắn một chiêu ngũ lôi oanh đỉnh.
"Không nói? Bị chị nói trúng?" Bên kia, ngữ khí chị Lý Kha rất phức tạp, khiến người ta trong lúc nhất thời không phân biệt ra được trong đó rốt cuộc là tâm tình gì, "Cậu nói ngay, phải, hay không phải?"
"S......"
Lý Kha sờ sờ mông nhỏ của mình.
Nơi đó cảm giác đau nóng rát, khiến hắn không cách nào bỏ qua một sự thật.
Hắn quay đầu, nhìn Tưởng Hạo say rượu chưa tỉnh.
Cả người Tưởng Hạo không mảnh vải, chân thon dài có lực lộ ra ngoài chăn, đồng thời, cơ ngực khỏe khoắn khiêu gợi kia cũng lộ bên ngoài, phía trên còn có mấy vết cào, rất rõ ràng đã trải qua chiến tranh nào đó không thể nói lưu lại.
Tối qua, hắn thực sự cùng Tưởng Hạo......
Không thể nào!
Tưởng Hạo là anh em tốt của hắn đó!
Anh em tốt sao có thể ở trên giường tiếp xúc khoảng cách âm.
Anh em tốt sao có thể dùng thứ kia xé rách hắn vẫn đang sống sờ sờ chứ!
Cả người Lý Kha lạnh run, trong nháy mắt cảm giác mình sắp xong đời.
Bên kia chị Lý Kha nói: "Đồ ngốc! Đừng giả bộ, cậu từ nhỏ đến lớn không biết nói dối, đừng nghĩ đến kiếm cớ. Lần sau trước khi làm loại chuyện này, học xem làm thế nào tắt chức năng trò chuyện điện thoại nhá! Khốn khiếp!"
Lý Kha vừa nghe thấy câu của chị hắn, trong giây lát nghĩ đến mình tối qua vội kiềm chế Tưởng Hạo, vậy mà ngu xuẩn quên tắt trò chuyện, trực tiếp ném di động qua một bên.
Như vậy nói cách khác......
Tối qua, chị ruột hắn, gần như nghe được hết toàn bộ quá trình em trai ruột của bả bị người đè trên giường chinh phục triệt để!
Lý Kha ngay cả giọng cũng run rẩy: "...... Chị, chị đừng trêu em, chị nói cho em biết, chị tối qua rốt cuộc nghe được cái gì!"
"Còn có thể là cái gì?" Ngữ khí chị Lý Kha bay bổng, "Lăn qua lộn lại cũng chỉ mấy câu kia của cậu. Bố à, bố à van bố, bố tha cho con đi, bố đừng đè con nữa, bố à con đau quá......Chị hỏi cậu, "bố" là ai?"
Lý Kha nghe chị nói, ân hận muốn ném mình vào biển đút cá mập.
Ngu, ngu vl, cũng sợ vl!
Hắn vậy mà cứ như vậy bị Tưởng Hạo làm, bị làm còn không nói, còn ngủ đến mức gọi hotline cho chị hắn, livestream hiện trường.
Hắn thật muốn đấm chết mình.
Lúc này, đầu hắn cơ hồ mất đi chức năng suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui đều là mảnh trống rỗng, trên đó viết hai chữ: Xong đời.
"Chị hỏi cậu đó!" Giọng chị Lý Kha cao 8 độ, "Chị là chị cậu! Cậu bị người ta bắt nạt như vậy, chị dù sao cũng phải biết thằng khốn kia là ai chứ?"
Lý Kha run rẩy, tâm loạn như ma, không biết nghĩ thế nào, trực tiếp ấn tắt trò chuyện.
Hắn xoay đầu lại, nhìn Tưởng Hạo trên giường, mài mài răng, bỗng nhiên xông lên trước, dùng hết can đảm nhân sinh, cho anh một đấm trong mơ: "Tưởng Hạo, mẹ sư mày! Mày nghe thấy chưa? Bố đ!t mẹ mày!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.